Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1700 - Chương 1698: Đi Tìm Người Trở Về!

Chương 1698: Đi Tìm Người Trở Về!
Chương 1698: Đi Tìm Người Trở Về!
Chương 1698: Đi Tìm Người Trở Về!




Cố Diệc Nhiên kiêu ngạo hất đầu, nhẹ nhàng rời đi.

Ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người Lâm Dật.

"Lưới pháp luật tuy thưa nhưng mà khó lọt, không phải không báo, thời điểm chưa tới mà thôi một số người cuối cùng cũng bị trừng phạt."

Chu Hưng Hải cười trên nỗi đau của người khác.

"Đã xảy ra chuyện gì, sao lại để cho anh Lâm thu dọn đồ đạc vậy."

Trương Tử Hân tiếp cận hỏi.

Trương Bằng cũng có chút khẩn trương, nhỏ giọng hỏi:

"Anh Lâm, có phải là chuyện tối ngày hôm qua đã bại lộ?"

"Các người không cần quan tâm chuyện này, cô ta sẽ xin tôi trở về nhanh thôi."

Lâm Dật không hoảng chút nào, mình làm việc cho Lưu Nghiễm Hiền, cô ta còn có thể đuổi mình đi sao?

Chuyện vô nghĩa.

"Vậy bây giờ nên xử lý thế nào? Có ăn sáng nữa hay không?"

"Đương nhiên là phải ăn, không thể bỏ qua bữa sáng thịnh soạn như vậy."

"Còn không phải sao, lát nữa nhớ ăn nhiều một chút, đây là một bữa cuối cùng, sau này có muốn ăn cũng không được." Chu Hưng Hải nói.

Lâm Dật cũng không phản ứng đến Chu Hưng Hải, cùng Trương Bằng đến căn tin.

Không nói những chuyện khác, cần phải giải quyết chuyện bữa sáng cái đã.

Cùng lúc đó, Cố Diệc Nhiên đến cửa phòng của Lưu Nghiễm Hiền, phát hiện cửa phòng đang khóa.

Đợi một lúc sau, phát hiện người vẫn còn chưa đến, liền đến thao trường, chuẩn bị lát nữa sẽ đến.

Thiếu đi Lâm Dật, người trên bãi tập đều đang hoạt động tự do, nhìn thấy Cố Diệc Nhiên tới, tự động đứng ngay ngắn vào đội hình.

Tâm trạng của Cố Diệc Nhiên dễ chịu hơn không ít, cảm thấy trời cũng trong xanh hơn.

"Lý đội còn chưa tới à." Cố Diệc Nhiên hỏi.

"Vẫn còn chưa đến." Chu Hưng Hải nói.

Cố Diệc Nhiên nói với Chu Hưng Hải, "Lâm Dật đi rồi, anh sẽ thay thế chức vụ của anh ta, tổ chức đội ngũ."

"Vâng, Cố huấn luyện viên!"

Cố Diệc Nhiên gật gật đầu, "Cho mọi người làm một chút vận động nóng người đi, đợi lát nữa Lý đội tới sẽ bắt đầu huấn luyện."

"Đều nói người hèn tất có thiên thu, lời này đúng thật là không sai. Mỗi ngày kiêu ngạo như vậy, đối nghịch với Cố huấn luyện viên, đây chính là lúc mà anh ta phải xuống tràng." Đinh Siêu nói.

"Nếu như anh không nói chuyện thì không ai bảo là anh câm đâu." Trương Bằng nói:

"Nếu như anh lợi lại thì chạy 5 cây số đi, giả trang nhiều như vậy thì có làm được cái gì."

"Anh cứ tùy tiện nói, dù sao tôi cũng không tức giận." Đinh Bằng nói:

"Nhưng mà suy nghĩ một chút thôi đã thấy thú vị. Anh ta còn nói khoác mà không biết ngượng rằng Cố huấn luyện viên sẽ xin anh ta trở về, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu xem mình có đức hạnh gì, lời như vậy mà cũng dám nói ra."

Trương Tử Hân cho Đinh Siêu cái nhìn khinh thường, nếu như có thể thì cô hận không thể đi lên cho anh ta một chân.

Cùng lúc đó, Lý Tường Huy và Lưu Nghiễm Hiền đều đang đi về phía sân huấn luyện.

"Tiểu Lý à, việc này may mà nhờ có cậu, nếu không thì đêm qua mẹ vợ tôi sẽ phải chịu đựng rất nhiều."

"Việc này còn phải cám ơn Lâm Dật, cậu ấy có con đường trên phương diện này, đều là cậu giúp một tay, tôi cũng không làm gì cả."

"Nhưng buổi tối hôm qua cậu ấy cũng không nhắc đến việc này, tôi còn tưởng rằng cậu bận rộn công việc nên mới phái cậu ấy đưa tới."

"Có thể là do cậu ấy quá khẩn trương, ngượng nên không dám nói, nhưng mà đúng là cậu ấy lấy được thuốc."

"Tiểu tử này cũng không tệ lắm, hơn nửa đêm còn chạy tới đưa thuốc cho tôi, là một người chịu khó."

"Đúng là rất được, thành tích huấn luyện cũng rất tốt, tôi đang suy nghĩ có nên giữ cậu ấy lại hay không."

"Giữ lại hay không là do cậu quyết định, tôi sẽ không tham dự vào."

Lưu Nghiễm Hiền cũng là người thông minh, trong lòng hai người đều biết rõ rất nhiều chuyện, nói đến điểm dừng là được, nói hẳn ra sẽ không có ý nghĩa gì.

"Cảm ơn Lưu cục trưởng." Lý Tường Huy nói:

"Trình độ của tiểu tử Lâm Dật kia quả thật không tệ, nhưng trước đó chưa từng thông qua hệ thống huấn luyện, điểm ấy khá là đáng tiếc. Nhưng tôi cảm thấy sau này khẳng định sẽ càng ngày càng tốt."

"Tôi lâu lắm rồi mới thấy cậu khen ngợi một người nhiều như thế, đoán chừng trình độ rất không tệ, mang tôi tới nhìn xem."

"Ngay ở phía trước, đi thôi."

Không đến một phút đồng hồ, hai người đi tới phía trước đội ngũ.

"Lưu cục trưởng, Lý đội trưởng."

Lưu Nghiễm Hiền gật gật đầu xem như đáp lại.

Nhìn thấy lão đại tới, tất cả mọi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, dựng thẳng sống lưng.

Ánh mắt của Lưu Nghiễm Hiền đảo qua từng người ở đây, nhưng nhìn một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Dật, sau đó nhìn Lý Tường Huy với ánh mắt nghi hoặc.

Lý Tường Huy có chút buồn bực, tên Lâm Dật kia tuy có hơi chậm chạp, nhưng vẫn luôn rất tuân thủ quy củ.

Cho dù xảy ra chuyện khác, cũng sẽ báo trước, không có khả năng không đến huấn luyện.

"Lâm Dật đâu rồi." Lý Tường Huy hỏi.

"Anh ta làm trái quy định liên quan, tự tiện rời khỏi trụ sở huấn luyện, dựa theo quy định, tôi đã đuổi anh ta đi rồi."

"Hồ nháo!" Lý Tường Huy nói:

"Không phải đã nói cho cô rồi sao, đêm qua cậu ấy ở cùng một chỗ với tôi, làm sao có thể tự tiện rời đi được!"

Lưu Nghiễm Hiền bên cạnh rất nhanh liền được hiểu nguyên do trong đó.

Đêm qua Lâm Dật đưa thuốc cho mình, đoán là đã bị Cố Diệc Nhiên bắt được chuyện không ở trong phòng ngủ.

Nhưng phản ứng của Tiểu Lý đúng là rất nhanh, tạo một bằng chứng giả cho cậu ấy, xem như không phạm vào quy định. Nếu để cho những học viên này biết thì ảnh hưởng sẽ không tốt lắm.

"Lý đội, tối hôm qua tôi thật sự nhìn thấy anh ta."

Nói xong, Cố Diệc Nhiên còn lấy ảnh chụp trên điện thoại ra.

"Không tin thì anh xem một chút."

"Không cần xem."

Người nói chuyện là Lưu Nghiễm Hiền, "Tôi có thể làm chứng, hôm qua ba người chúng tôi ở cùng một chỗ, Lâm Dật không có khả năng rời khỏi khu vực được."

Hả?

Cố Diệc Nhiên ngây ngẩn cả người, Lý đội nói như vậy còn chưa tính, không nghĩ tới Lưu cục trưởng cũng nói như vậy.

Bản thân mình đã gặp phải anh ta, sao ba người bọn họ có thể ở cùng một chỗ được.

"Thế nhưng mà tôi đã chụp được ảnh anh ta và. . ."

"Người trên tấm ảnh đúng là có chút giống với cậu ấy, nhưng nhất định không phải." Lưu Nghiễm Hiền nói:

"Nếu như cô cứ khăng khăng như vậy thì ý là tôi đang nói dối sao?"

"Không không không, tôi không có ý đóa." Cố Diệc Nhiên vội vàng giải thích.

Cô là người mà Lý Tường Huy mang ra, quan hệ của hai người rất tốt, cho nên mới dám không kiêng nể gì cả, nhưng ở trước mặt của Lưu Nghiễm Hiền lại không giống.

"Tiểu Cố, cô cũng là người làm việc lâu dài trong cục, dưới tình huống không có chứng cớ thực chất thế mà lại làm ra loại chuyện này, oan uổng một mầm mống tốt. Cô cảm thấy mình làm như vậy có đúng không!"

"Không đúng, chuyện này là trách nhiệm của tôi."

Cố Diệc Nhiên như người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ mà không nói được.

Bản thân mình rõ ràng đã bắt gặp anh ta, tại sao Lưu cục trưởng và Lý đội trưởng đều nói chuyện giúp anh ta chứ!

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

"Tôi cũng không muốn nói nhiều về những chuyện còn lại, nhanh đi tìm người về cho tôi!"

"Đã biết, Lưu cục trưởng."

Lưu Nghiễm Hiền quay người rời đi, ông cũng sợ lộ tẩy, mà việc này còn không thể quá lộ liễu, chỉ có thể ủy khuất cô ta một chút.

"Cô đi tìm người trước đi, tôi sẽ mang bọn họ huấn luyện." Lý Tường Huy bình tĩnh nói.

Anh cũng cảm thấy chuyện này có chút xin lỗi Cố Diệc Nhiên, nhưng mà không còn cách nào khác.

Ai, xem như lại cắm đến trên tay Lâm Dật.

Cố Diệc Nhiên không tình nguyện gật gật đầu, vừa xấu hổ vừa ủy khuất.

Là mình đuổi anh ta đi, bây giờ lại để cho mình tìm người trở về.

Chuyện này đúng là quá bắt nạt người.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment