Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1701 - Chương 1699: Ánh Sáng Có Chút Chói Mắt.

Chương 1699: Ánh Sáng Có Chút Chói Mắt.
Chương 1699: Ánh Sáng Có Chút Chói Mắt.
Chương 1699: Ánh Sáng Có Chút Chói Mắt.




Nhìn thấy hai người quay người rời đi, người trong đội ngũ đều mắt lớn trừng mắt nhỏ, thiếu chút nữa đã rớt cả cằm xuống đất.

Vốn cho rằng Lâm Dật cứ thế mà đi, không nghĩ tới lãnh đạo bên trên lại xuống để cho Cố huấn luyện viên tự mình đi tìm người trở về!

Đúng thật như anh ấy đã từng nói.

Việc này có phải là quá thú vị rồi hay không?

"Ai, một số người a, còn muốn dựa vào cơ hội này để ngồi lên trên, quá buồn cười." Trương Tử Hân nói với vẻ hả hê.

"Còn muốn liều mạng với anh Lâm, người nào đó có thực lực kia sao." Trương Bằng âm dương quái khí nói.

"Con mẹ nó anh..."

"Đều làm gì vậy!" Lý Tường Huy quát một tiếng, "Đều xem đây là nhà mình có phải không, vô tổ chức vô kỷ luật, phạt chạy 5 km!"

"Vâng!"

Mọi người tự động đi tới trên đường chạy, bắt đầu ngày huấn luyện cuối cùng.

Cùng lúc đó, Cố Diệc Nhiên đi tới túc xá, chuẩn bị tìm Lâm Dật qua huấn luyện.

Nhưng phát hiện Lâm Dật cũng không ở đây.

"Chẳng lẽ là đi rồi?"

Lẩm bẩm một câu, Cố Diệc Nhiên cầm điện thoại di động, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Dật.

Nhưng cô vừa cầm điện thoại di động lên lại buông xuống.

Trước khi đi, anh ta còn nói mình sẽ xin anh ta trở về, giờ thì hay rồi, thật sự đúng là như anh ta nói.

Nếu như mình thật sự gọi cú điện thoại này, cái đuôi của anh ta còn không phải sẽ vểnh lên trời sao?

Nhưng lãnh đạo đã hạ lệnh, không gọi cũng không được.

"Anh đã ở chỗ nào!" Sau khi kết nối điện thoại, Cố Diệc Nhiên nói.

"Cô tìm tôi?"

"Ừm." Cố Diệc Nhiên nói với vẻ không tình nguyện.

"Tôi đang ở phòng thứ ba của nhà vệ sinh nam, tới tìm tôi thì thuận tiện đưa chút giấy."

"Nhà vệ sinh nam!"

Cố Diệc Nhiên sửng sốt, "Tôi nghe tiếng còi phía bên ngoài, anh nói cho tôi biết, anh đang ở nhà vệ sinh nam nào!"

"Tôi ở nhà vệ sinh nam thì không thể nghe được tiếng còi sao?" Lâm Dật nói:

"Nếu như không có chuyện gì khác, thì tôi cúp điện thoại trước, muốn tìm tôi thì đến đi."

Lâm Dật không cho Cố Diệc Nhiên cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.

...

Lâm Dật xuống taxi trước cửa bệnh viện Hoa Sơn, chuẩn bị đi tìm Lý Sở Hàm, thuận tiện mua cho cô chút bữa sáng.

Reng reng reng _ _

Vừa mới xuống xe, điện thoại di động lại vang lên, vẫn là Cố Diệc Nhiên gọi tới.

"Còn có chuyện gì?"

"Anh rốt cuộc là ở đâu!"

"Tôi cũng không biết." Lâm Dật nói:

"Trung Hải quá lớn, tôi có chút lạc đường."

"Anh đừng nói bậy bạ với tôi, anh chính là người Trung Hải, làm sao có thể lạc đường!" Giọng nói của Cố Diệc Nhiên dần trở nên cao hơn, "Cho dù có lạc đường, anh cũng không biết hỏi người xung quanh một chút à!"

"Xung quanh một người cũng không có... Tiểu Mễ, người nào mẹ nó mua Tiểu Mễ..."

Lâm Dật: ...

Nghe thấy tiếng rao hàng trong điện thoại, Cố Diệc Nhiên có loại xúc động muốn đi lên bóp chết Lâm Dật.

"Anh có phải đang coi tôi là kẻ ngốc hay không!"

"Đúng thế."

Cố Diệc Nhiên: ...

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tìm tôi có chuyện gì."

"Trở về huấn luyện!"

"Cô không phải đuổi tôi đi rồi sao, hiện tại lại tìm tôi trở về, không thấy bị đánh mặt à."

"Đừng nhiều lời với tôi!" Cố Diệc Nhiên nói: "Nhanh trở về huấn luyện."

"Cô bảo tôi trở về thì tôi phải trở về, vậy chẳng phải là quá mất mặt sao?" Lâm Dật nói: "Nói lời xin lỗi tôi nghe một chút."

"Chuyện vừa rồi là tôi không đúng, không nên nhằm vào anh, nhanh trở về đi."

Sự ngay thẳng của Cố Diệc Nhiên khiến cho Lâm Dật có chút mơ hồ.

Lời xin lỗi này cũng quá nhanh rồi, mình còn không có kịp phản ứng đây.

"Đợi lát nữa đi, dù sao cũng là ngày cuối cùng, chờ tôi thoải mái ở bên ngoài xong sẽ trở về."

"Hôm nay sẽ tiến hành huấn luyện súng ống, quan trọng hơn so với các môn còn lại. Anh không trở lại luyện, thành tích nhất định sẽ hạng chót, đây là không muốn thành tích nữa sao."

"Không quan trọng, cũng chỉ là bày biện cho có, cơ hội nổ súng cũng không nhiều, luyện hay không luyện cũng không sao cả, chờ tôi tiêu sái xong sẽ trở về."

"Anh!"

Lâm Dật không cho Cố Diệc Nhiên cơ hội nói chuyện nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Anh đem theo bữa sáng mới mua, trực tiếp đi tới khu nội trú thứ tám.

Lúc lui tới, gặp không ít lãnh đạo của bệnh viện, đều lần lượt chào hỏi, không có chút lạ lẫm nào.

...

"Lâm chủ nhiệm tới rồi!"

Đi vào khu nội trú thứ tám, tiểu y tá cup C lên tiếng.

Cùng lúc đó, mấy y tá còn lại cũng vây quanh.

"Nhàn rỗi không chuyện gì, tới đi dạo một chút."

"Lâm chủ nhiệm, anh đúng là không biết suy nghĩ, chỉ mua bữa sáng cho Lý chủ nhiệm, không có phần của chúng tôi."

"Yên tâm đi, không thể thiếu các người, đã đặt cho các người rồi, lát nữa sẽ có người đưa tới."

"Cảm ơn Lâm chủ nhiệm, moa moa, yêu anh."

Đúng lúc này, Lý Sở Hàm và Kiều Hân đi ra từ trong phòng bệnh, bên người còn có mấy bác sĩ quy bồi, rõ ràng là vừa mới kiểm tra phòng xong.

"Anh Lâm."

Nhìn thấy Lâm Dật đến, Kiều Hân cười tủm tỉm tiến lên, "Là đến đưa bữa sáng cho chúng em sao?"

Lâm Dật cười gật đầu, "Hẳn là xong việc rồi phải không, tới ăn bữa sáng."

"Được rồi, em sắp chết đói rồi." Kiều Hân tiếp nhận đồ trên tay Lâm Dật, "Để em xem một chút là món ngon gì."

Ba người vừa nói vừa cười đi vào phòng nghỉ của Lý Sở Hàm.

Mấy vị bác sĩ phía sau nhìn mà sửng sốt một chút, tò mò hỏi y tá:

"Người đàn ông kia là bạn trai của Lý chủ nhiệm sao? Lớn lên đúng là rất đẹp trai?"

"Đó là đương nhiên, rất xứng đúng không."

"Quả thực là xứng đôi, tôi cũng muốn có người bạn trai có thể đưa bữa sáng cho tôi."

"Các người đừng nghĩ đến bạn trai giống như Lâm chủ nhiệm nữa, trên đời này chỉ có một người như vậy, bị Lý chủ nhiệm thu rồi."

"Lâm chủ nhiệm?" Nữ bác sĩ hỏi:

"Chẳng lẽ bạn trai của Lý chủ nhiệm cũng ở trong bệnh viện chúng ta? Nhìn có vẻ như còn trẻ hơn cả Lý chủ nhiệm."

Trong mắt bọn họ, Lý Sở Hàm còn trẻ như vậy mà có thể lên làm chủ nhiệm của bệnh viện Hoa Sơn, đã là loại thiên tài trăm năm khó gặp rồi.

Chẳng lẽ lại có người còn thiên tài hơn cả Lý chủ nhiệm?

"Vốn dĩ Lâm chủ nhiệm cũng làm ở khoa tim mạch, nhưng đã từ chức rồi." Tiểu y tá nói :

"Nhưng có chuyện này, tôi phải nhắc nhở các người một chút. Lâm chủ nhiệm vô cùng lợi hại, một câu của anh ấy thì ngay cả viện trưởng đều phải ngoan ngoãn nghe lời. Lúc các người lăn lộn với Lý chủ nhiệm thì nhớ nghe lời một chút."

"Không phải chứ, lợi hại như vậy sao?"

"Tất nhiên, cho dù có từ chức thì sức ảnh hưởng vẫn như cũ không giảm."

"Vậy chúng ta có nên nịnh bợ một chút hay không? Nói không chừng sau này có thể ở lại bệnh viện Hoa Sơn."

"Nịnh bợ là chuyện không thể nào, Lâm chủ nhiệm chỉ hứng thú đối với con gái cup D trở lên, các người đều về ngủ một giấc đi."

...

Trong phòng nghỉ của Lý Sở Hàm, Kiều Hân đặt đồ ăn mà Lâm Dật mua lên bàn ăn, chuẩn bị ăn no nê.

Bữa sáng đắt tiền như vậy, không có cơ hội được ăn nhiều, hôm nay phải ăn cho thật no.

"Hân Hân, cô có cảm thấy ánh sáng trong phòng có chút chói mắt không?" Lâm Dật hỏi.

"Chói mắt? Không có cảm thấy nha." Kiều Hân uống một ngụm cháo tôm hùm, "Nhưng mà em có thể kéo màn cửa giúp anh."

"Tôi không phải nói ánh sáng mặt trời chói mắt, là cảm thấy ánh đèn có chút chói mắt."

"Đèn chói mắt sao." Trong miệng Kiều Hân ngậm nửa miếng tôm hùm, nhìn Lâm Dật với vẻ ủy khuất.

"Anh Lâm, anh đang ghét bỏ em làm kỳ đà cản mũi sao."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment