Chương 1700: Điều Tra Rõ Sự Thật
Chương 1700: Điều Tra Rõ Sự Thật
"Không hổ danh là tiến sĩ đại học Phúc Đán, thật thông minh."
"Hu hu hu... Em đã ăn sáng rồi, còn cần rắc thức ăn chó như vậy sao?"
"Được rồi, anh đừng đùa cô ấy nữa." Lý Sở Hàm nói:
"Chuyện hôm qua anh bảo làm em điều tra, máy vi tính của em không điều tra được, qua bên nội vụ là có thể điều tra ra nhanh thôi."
"Em cứ thu xếp chuyện này, không cần vội."
Với địa vị của Lâm Dật và Lý Sở Hàm ở bệnh viện Hoa Sơn, chút chuyện nhỏ như vậy, chỉ vài phút là có thể điều tra ra được.
Nhưng Lâm Dật không muốn quá lộ liễu, mới áp dụng cách thức bảo thủ.
"Ừ, được."
"Anh Lâm, anh muốn điều tra gì, em giúp anh là được rồi, chỉ ăn không làm việc, vậy em làm một bóng đèn cũng thấy bất an." Kiều Hân nói.
"Cũng đúng." Lâm Dật nói:
"Em điều tra giúp anh xem bệnh nhân phòng 602 khoa chỉnh hình của khoa điều trị nội trú số bốn tên là gì, điều tra một vài tin tức cụ thể."
"Được rồi, em sẽ lập tức qua đó."
"Không vội, em cứ ăn cơm xong hẵng đi."
"Không sao, em về ăn cũng được." Kiều Hân đĩnh đạc cầm bánh bao ra ngoài, không hề bận tâm tới hình tượng.
"Đêm qua anh trở lại, lãnh đạo gây phiền phức cho anh sao?"
"Anh đi ra ngoài làm việc cho lãnh đạo, sao bọn họ có thể gây rắc rối cho anh được?"
"Vậy là tốt rồi."
"Hôm nay là ngày huấn luyện cuối cùng, kết thúc chắc hẳn sẽ chính thức vào làm việc, hai chúng ta đều xem như là người có đồng phục."
"Ừ, em cảm thấy anh mặc vào đồng phục cảnh sát chắc chắn rất đẹp."
"Em mặc áo blouse trắng cũng thế, mức độ xứng đôi là một trăm phần trăm."
Lý Sở Hàm cười, bóc một quả trứng trà cho Lâm Dật rất thân mật.
Hai người chậm rãi ăn bữa sáng, nói về những chuyện thú vị trong bệnh viện.
Lại nói một bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim, vừa được đẩy ra khỏi phòng mổ.
Con gái cô ta không biết, rút phích cắm của máy thở để sạc điện thoại.
Bên nhân vừa mới được đẩy ra khỏi phòng mổ, không đến nửa giờ lại được đẩy vào ICU, thật đáng thương.
Hơn nửa giờ sau, Kiều Hân trở lại phòng nghỉ.
"Anh Lâm, em đã điều tra rõ ràng giúp anh rồi. Người ở phòng 602 khoa chỉnh hình tên là Mã Gia Lương, người Hồng Kông, nhưng chắc hẳn là một tên lưu manh, bị người ta chém mất một tay, gãy một chân, tình trạng còn rất thảm."
Đối với bác sĩ ngoại khoa, chuyện gãy tay, gãy chân như vậy đều không tính là gì. Kiều Hân cũng chỉ kể sơ qua, không có bất kỳ khó chịu nào.
Anh nghe Kiều Hân kể xong, xác định được thân phận của đối phương chắc chắn là Mã Tam.
Anh cảm giác chuyện này còn rất thú vị, không ngờ ông ta lại rơi vào trong tay mình.
"Bên phía khoa chỉnh hình thu xếp thế nào, có nhiệm vụ trị liệu giai đoạn sau cho người này không?"
"Chân bị đánh gãy, giai đoạn sau sẽ gắn miếng thép."
"Sao lúc trước làm phẫu thuật không xử lý luôn?"
"Không phải còn một tay sao? Lúc đó xử lý sợ huyết áp người bệnh quá cao, không khống chế được nên áp dụng phương pháp chữa trị bảo thủ." Kiều Hân nói:
"Bây giờ vết thương trên tay người bệnh đã không thành vấn đề, nghe nói là ngày kia sẽ làm phẫu thuật cho chân ông ta, sau đó gắn miếng thép."
"Anh hiểu rồi." Lâm Dật nói:
"Em để ý người tên Mã Gia Lương này, cụ thể bao giờ gắn miếng thép, em gọi điện thoại trước cho anh."
"Không thành vấn đề, anh cứ giao cho em là được rồi. Nhưng anh quan tâm ông ta như vậy, chẳng lẽ anh có quen với người này sao?" Kiều Hân nói:
"Anh còn muốn biết gì nữa? Em sẽ đi hỏi thăm giúp anh."
"Em biết những điều này là đủ rồi. chuyện này không nên làm quá rêu rao, để cho nhiều người biết sẽ không tốt."
"Nếu anh nói vậy là xem thường em rồi. Tốt xấu gì em cũng là fan hâm mộ của Conan mười mấy năm, lén lút điều tra lấy chứng cứ vẫn không thành vấn đề."
"Chỉ riêng trình độ chuyên nghiệp này của em, nếu không đi làm cảnh sát thì quá phí."
"Đúng rồi, em nhớ ra rồi, chị Lý nói anh đi làm cảnh sát. Nếu sau này anh có vụ án nào không phá được, có thể gọi điện thoại cho em, em cũng có thể làm người phụ nữ sau lưng anh."
"Hay là thôi đi, anh sợ em sẽ đâm kim vào cổ anh mất."
"Phụt ha ha, yên tâm, em sẽ nhẹ nhàng."
Bọn họ vừa ăn sáng vừa cười nói chuyện với nhau. Sau đó hai người thu dọn sơ qua. Hôm qua bọn họ trực đêm, bây giờ chuẩn bị trở về ngủ.
Lâm Dật cũng vươn vai, chuẩn bị đi cùng Lý Sở Hàm trở lại, thảo luận một chút về vấn đề sinh vật học.
Lâm Dật lái xe, đầu tiên là đưa Kiều Hân về, sau đó lại cùng Lý Sở Hàm quay về nhà.
"Em đi tắm trước." Lý Sở Hàm khẽ nói.
"Đi đi, tắm rửa sạch sẽ đi."
Lý Sở Hàm đỏ mặt, cầm đồ thay đi vào phòng vệ sinh.
Lâm Dật đi tới phòng sách của cô, xem từng hàng sách y khoa, lại cảm giác đau đầu, cũng không biết cô làm sao xem vào đầu được.
Reng reng reng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Dật đổ chuông, là Mạc Hồng Sơn gọi tới.
"Anh Sơn."
"Bên phía tổng giám đốc Kỷ có vấn đề, nếu được thì cậu qua đây một chuyến."
"Xảy ra chuyện gì à? Có hai người muốn đổ sơn lên xe của cô ấy, bị chúng tôi bắt được sớm, bọn họ đang ở trong khu an ninh đấy."
"Tôi qua ngay bây giờ."
Lâm Dật cúp máy, cố bình tĩnh lại, cũng không quá bối rối.
Từ lúc gia nhập lữ đoàn Trung Vệ, vì đề phòng những kẻ mất trí kia, Lâm Dật và Lục Bắc Thần đã thu xếp xong xuôi mọi chuyện về phương diện này.
Bọn họ đều thu xếp người bên cạnh người thân quan trọng của Lâm Dật, chịu trách nhiệm theo dõi bảo vệ.
Bởi vì anh có quen biết với Mạc Hồng Sơn, lại giao chuyện này cho anh ta tới xử lý.
Lâu nay vẫn luôn bình yên, không xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên Lâm Dật cũng có chút thả lỏng, không ngờ hôm nay lại tự nhiên xảy ra chuyện.
Lâm Dật ra khỏi phòng sách, đi đến cửa phòng vệ sinh.
"Anh có chút việc phải đi trước, không ở cùng em được nữa."
Tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh thoáng ngừng lại.
Lý Sở Hàm quấn khăn tắm đi từ bên trong ra.
"Trên đường chú ý an toàn, nếu thuận tiện thì gọi điện thoại cho em."
Lý Sở Hàm trước sau vẫn dịu dàng như vậy, sẽ không hỏi thăm nhiều về chuyện của Lâm Dật, chỉ cần anh an toàn là được rồi.
Lâm Dật gật đầu, hôn một cái lên vầng trán của Lý Sở Hàm.
"Anh đi trước đây, sẽ gọi điện thoại cho em sau."
"Anh đi đường, chú ý an toàn đấy."
...
Sau khi ra khỏi nhà Lý Sở Hàm, Lâm Dật lái xe tới khu an ninh Trung Hải.
Lúc đến cổng, anh lấy giấy chứng nhận của mình ra, lại một đường thông suốt đi vào.
Lâm Dật nhanh chóng tìm đến chỗ của Mạc Hồng Sơn.
"Anh Sơn, cụ thể đã xảy ra chuyện gì?"
"Đừng hoảng hốt, bên phía tổng giám đốc Kỷ không có chuyện gì, cũng không bị ảnh hưởng, hơn nữa cũng không biết bên này xảy ra chuyện."
Mạc Hồng Sơn biết tầm quan trọng của Kỷ Khuynh Nhan đối với Lâm Dật, nên nói về tình hình của cô ấy trước.
Lâm Dật gật đầu: “Người ở đâu?"
"Cậu đi theo tôi. "
dưới sự dẫn đường của Mạc Hồng Sơn, hai người tới nhà kho của khu an ninh.
Trong kho hàng chất đống rất nhiều vật tư dự trữ, nhưng phần lớn đều là nguyên liệu nấu ăn, cũng không có vật gì đặc biệt.
Ở vị trí gần cửa sổ có hai người bị trói. Bọn họ ăn mặc rất bình thường, chân tay bị trói chung với nhau, bịt mắt, cảnh tượng như vậy giống hệt với tình tiết trong phim ảnh.
"Anh Sơn, vẫn là các anh chuyên nghiệp, nếu đổi thành tôi, chắc chắn sẽ không trói đến mức này." Lâm Dật cười hì hì nói.
"Nếu đổi lại thành cậu, tôi chắc hẳn hai người bọn họ bây giờ đã bị đánh cho vào ICU rồi."
------
Dịch: MBMH Translate