Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1703 - Chương 1701: Uy Hiếp Lâm Dật

Chương 1701: Uy Hiếp Lâm Dật
Chương 1701: Uy Hiếp Lâm Dật
Chương 1701: Uy Hiếp Lâm Dật




"Anh đừng nói thế, làm như tôi rất bạo lực vậy."

Mạc Hồng Sơn cười, chỉ vào hai người trên mặt đất nói:

"Người đã bắt lại, tôi không quan tâm cụ thể xử lý thế nào, cậu xem mà làm."

"Được rồi."

Mạc Hồng Sơn rời đi, Lâm Dật kéo khăn che mắt hai người đó xuống.

Hai người híp mắt, còn chưa thể thích ứng được với ánh sáng trong kho hàng.

Nhưng khi nhìn thấy được Lâm Dật, bọn họ vẫn không quá sợ hãi.

Một người đàn ông tóc ngắn trong đó nhìn Lâm Dật, nói:

"Anh là ai, tại sao lại muốn bắt chúng tôi?"

Lâm Dật không nói nhảm, giơ chân đá lên trên người gã, khiến gã lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.

"Mẹ kiếp, mày đã muốn đổ sơn lên xe bạn gái tao, còn hỏi tao là ai à?"

Người đàn ông tóc ngắn lắc lắc đầu, rõ ràng đã bị Lâm Dật đá cho choáng váng.

Ở Hồng Kông, gã chưa từng gặp phải tình hình như vậy.

"Có phải Mã Tam bảo các người tới không?" Lâm Dật nói.

"Chúng tôi không biết anh đang nói về ai, chỉ là quá chướng mắt người phụ nữ kia, cho nên muốn giáo huấn cô ta một chút thôi."

"ĐMM!" Lâm Dật đi tới, lại đá một phát: “Với giọng Hồng Kông của mày còn nói với tao là không quen biết Mã Tam à? Mày tưởng đầu óc tao không dễ xài à?"

Hai người đều lãnh đạm nhìn Lâm Dật, không ai nói gì thêm.

Chuyện đã rất rõ ràng, nói gì cũng vô dụng.

Mười mấy phút sau, Lâm Dật phủi nhẹ bụi bám trên người, bước ra khỏi kho hàng.

Ở cửa kho hàng, Mạc Hồng Sơn đang nói chuyện với hai người gác kho.

Thấy Lâm Dật đi ra, Mạc Hồng Sơn bước tới.

"Tình huống thế nào?"

"Tạm được, đưa vào ICU còn có thể cứu về."

"Thằng nhóc nhà cậu đúng là đủ giỏi."

Lâm Dật cười hì hì: “Tôi đành phải giao cục diện rối rắm lại cho anh, anh xử lý thế nào cũng được, nói chung đừng thả ra ngoài."

"Chuyện nhỏ, cậu cứ đi làm chuyện của cậu đi."

...

Phòng 602 khoa chỉnh hình trong khu điều trị nội trú số bốn.

Lý Hoa Hưng ngồi bên giường, nói:

"Tình hình bên này thế nào?"

"Bọn tôi bám theo người phụ nữ kia mấy ngày, phát hiện cô ta trước sau chỉ đi một mình, người đàn ông kia không ở đó. Tôi đã căn dặn rồi, chờ tới khi tìm được cơ hội, lại ra tay đe dọa cô ta một chút."

"Ừ, cố gắng xử lý sớm đi, người đàn ông kia không tầm thường đâu. Chúng ta phải nhân lúc cậu ta không ở đây làm chút chuyện, nhưng phải sạch sẽ lại gọn gàng, đừng để người ta nắm được sơ hở."

"Giám đốc Lý yên tâm, lần này tôi đã thu xếp xong người rồi. Bọn họ đều là người được gọi từ bên Hồng Kông qua, năng lực khỏi nói, còn đáng tin hơn đám lưu manh kia nhiều." Mã Tam nói.

"Chúng tôi đã điều tra qua, cậu ta là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân, nhưng không mấy khi để ý tới chuyện của công ty, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty, cơ bản đều do cấp dưới xử lý."

"Tập đoàn Lăng Vân." Mã Tam nói nhỏ một câu.

"Tôi có biết chút ít về công ty này, nghe nói bọn họ đã nghiên cứu ra máy Quang Khắc, còn có danh tiếng rất lớn đấy."

"Quả thật không tầm thường, nhưng kém hơn tập đoàn Hoàng Hải chúng ta một chút. Chỉ có điều đây là đại lục, chúng ta ở bên này làm việc không có ưu thế lớn như vậy, cho nên làm việc phải lưu loát một chút."

"Tôi hiểu."

Đúng lúc này, điện thoại di động của Mã Tam đổ chuông.

Ông ta cầm lên xem, phát hiện là một số xa lạ.

"Alo?"

"Tôi là Lâm Dật, người đã đánh gãy một tay của ông, cảm giác thế nào?"

Mã Tam bất ngờ khi nhận được điện thoại của Lâm Dật, một dự cảm xấu đột nhiên xuất hiện.

"Mày gọi điện thoại cho tao làm gì?"

"Tao cảm thấy mày hơi to gan đấy, không ngờ còn dám đến gây sự, thật sự ngoài dự đoán của tao."

Mã Tam không trả lời ngay.

Quả nhiên vẫn là thất sách.

Chắc hẳn người phái đi đã bị cậu ta bắt được, bằng không cậu ta sẽ không thể biết được số điện thoại của mình.

"Vẫn là mày lợi hại, Mã Tam tao tâm phục khẩu phục."

"Trước đó tao đã nói, nếu mày còn dám tới gây sự, tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày, chắc hẳn mày còn nhớ lời tao nói nhỉ?"

"Ha ha, tao nhớ thì có thể thế nào? Mày nghĩ tao sẽ sợ mày chắc?"

Mã Tam không hề sợ hãi.

Hai người được mình phái qua đều điều từ Hồng Kông qua.

Mặc dù bọn họ có số điện thoại của mình, nhưng không biết mình ở đây.

Cho dù cậu ta muốn báo thù, cũng không biết mình ở đâu.

Hơn nữa chỗ này là bệnh viện, còn là nơi công cộng, làm một nhân vật công chúng, cho dù cho cậu ta một trăm lá gan, cậu ta cũng không dám tới đây gây sự.

"Chúng ta cứ chờ xem, mày đừng hối hận là được rồi."

"Ha ha, Mã Tam tao chờ mày, tao sẽ không thua hai lần bởi cùng một người. Chờ đến lần sau gặp mặt, tao chắc chắn sẽ không để cho mày an toàn đi ra."

"Vậy tao cũng rất chờ mong, lại xem lần này hươu chết về tay ai."

"Tao chờ mày là được rồi."

Mã Tam không nói nhiều, trực tiếp cúp máy, vẻ mặt lại không dễ coi lắm.

Bởi vì chuyện mình chuyên tâm bố trí lại một lần nữa thất bại, có thể nói là một sự đả đích đối với hắn.

"Ai gọi điện thoại tới vậy? Bên kia đã nói gì với ông mà sắc mặt ông tệ thế?"

"Là Lâm Dật gọi tới. Hai người được tôi thu xếp qua đó đều bị cậu ta bắt được rồi."

Sau khi im lặng thật lâu, Lý Hoa Hưng nói:

"Bố trí chu đáo chặt chẽ như thế còn có thể bị cậu ta phát hiện được, chúng ta quả thật đã đánh giá hơi thấp về người này rồi. Tạm thời không cần làm chuyện khác, vẫn phải nghĩ cách giải quyết cậu ta trước mới tốt, bằng không chúng ta không có cách nào triển khai nghiệp vụ ở đại lục được."

Mã Tam gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy. Cậu ta có danh tiếng rất lớn ở Trung Hải, điều này sẽ tạo thành cản trở rất lớn đối với việc chúng ta tiến quân vào lục địa, xử lý cậu ta là chuyện tất nhiên."

"Ông định giải quyết chuyện này thế nào?"

"Tạm thời không thể động tới hắn." Mã Tam nói:

"Tình hình bên tôi đã ổn định, ngày kia làm phẫu thuật chân, sau khi làm xong sẽ quay về Hồng Kông. Nơi đó là đại bản doanh của chúng ta, tôi sẽ điều khiển từ xa, làm gì cũng rất thuận tiện, hơn nữa còn an toàn hơn rất nhiều."

"Cứ làm theo lời ông nói, nhưng nhất định phải sạch sẽ gọn gàng."

"Giám đốc Lý yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này."

...

Lâm Dật đi ra khỏi khu an ninh, sau khi ngẫm nghĩ cũng không đi tới chỗ của Kỷ Khuynh Nhan.

Cô trước sau không hề phát hiện ra, cũng không hay biết gì về chuyện này, vậy không cần phải để cho cô biết, bằng không cô chắc chắn sẽ sợ.

Nghĩ đến đây, Lâm Dật bắt xe đi tới chỗ Lý Sở Hàm.

Lâm Dật lặng lẽ, mở cửa, phát hiện bên trong yên tĩnh. Lúc anh đi vào mới nhìn thấy Lý Sở Hàm đã ngủ rồi.

Lâm Dật lặng lẽ cởi quần áo, sau đó chui vào trong chăn của Lý Sở Hàm.

Cảm nhận được bên cạnh có người, Lý Sở Hàm chợt mở mắt ra, lại giống như con nai con bị hoảng sợ.

Phát hiện người tới là Lâm Dật, cô vỗ nhẹ vào ngực, rõ ràng đã bị dọa sợ rồi.

"Sao anh về cũng không nói với em một tiếng."

"Anh muốn cho em một sự ngạc nhiên. Thế nào? Có bất ngờ không?"

"Người ta sắp bị anh dọa chết rồi." Lý Sở Hàm hờn dỗi nói.

"Đến đây đi, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, bây giờ ngủ thôi."

Lý Sở Hàm cười nhìn Lâm Dật.

"Nhưng bây giờ là ban ngày."

"Chuyện như vậy chẳng phân biệt ngày hay đêm, hơn nữa thời tiết tốt như vậy, nếu không làm chút gì thì thật đáng tiếc..."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment