Chương 1702: Tới Cũng Vô Dụng
Chương 1702: Tới Cũng Vô Dụng
Một trận chiến đấu kịch liệt kết thúc thì đã hơn hai giờ chiều.
"Lát nữa, anh còn có bận việc gì sao?" Lý Sở Hàm hỏi.
"Anh phải trở về huấn luyện tiếp, bằng không sẽ thật sự bị đuổi mất."
Lý Sở Hàm xuống giường, tìm được quần áo cho Lâm Dật.
"Em có đói bụng không, chúng ta xuống tầng ăn chút gì đó."
"Em không ăn đâu, em sợ mình sẽ ngủ gật lúc ăn cơm mất."
Lâm Dật vỗ gáy mấy lần.
"Anh quên mất chuyện em phải trực đêm hôm qua."
"Không sao, em còn có thể chịu được."
"Nếu em nói vậy, lần sau anh sẽ càng phải ra sức làm việc hơn nữa mới được."
"Anh cũng phải chú ý sức khỏe đấy, chuyện này không thể không hạn chế, không thể làm càn."
"Anh biết rồi."
Lâm Dật cười hì hì, hôn một cái lên trên trán Lý Sở Hàm.
"Đúng rồi, em nhớ để ý Mã Gia Lương phòng 602 khoa chỉnh hình giúp anh, nếu có bất kỳ thay đổi nhỏ nào, cũng phải lập tức nói cho anh biết đấy."
"Ừ, em biết rồi."
"Anh đi trước đây."
"Đi đường cẩn thận."
Sau khi ra khỏi nhà của Lý Sở Hàm, Lâm Dật bắt xe trở về căn cứ.
...
Trong căn cứ huấn luyện, từng tiếng súng vang lên, hơn bốn mươi học viên đang tiến hành khóa huấn luyện vũ khí cuối cùng.
Mặc dù thời gian huấn luyện chỉ có một ngày, nhưng đối với phần lớn mọi người chỉ là một khóa huấn luyện tăng cường.
Bởi vì có hơn ba mươi người đều tốt nghiệp học viện cảnh sát, lúc đi học đã từng được huấn luyện về phương diện này, chỉ là lúc đó đều bắn đạn giấy, không có bất kỳ nguy hiểm nào, không phải đều là đạn thật giống như bây giờ.
"Rốt cuộc thằng nhóc này làm cái quái gì mà gọi điện thoại cũng không nghe máy vậy?"
Lý Tường Huy nhíu mày, trong ánh mắt có chút sốt ruột.
"Tôi nói trước, tôi đã gọi điện thoại cho anh ta, hơn nữa anh ta cũng đã nói sẽ quay về. Nếu anh ta không thể vượt qua buổi huấn luyện và sát hạch cuối cùng cũng là vấn đề của anh ta, không thể trách tôi được." Cố Diệc Nhiên đổ tội.
Lý Tường Huy mím môi, không nói tiếng nào.
Thật ra chuyện như vậy không ảnh hưởng toàn cục, chỉ cần lãnh đạo nói một câu, Lâm Dật cuối cùng ở lại đâu đều có thể điều động.
Nhưng vấn đề là mục huấn luyện vũ khí cuối cùng chiếm tỷ lệ rất lớn trong sát hạch.
Nếu cậu ta không tới tham dự cuộc thi, chắc chắn thành tích cuối cùng không quá lý tưởng.
Cho dù biểu hiện trước đó có tốt, tổng thành tích vẫn sẽ lót đáy, lúc bố trí công tác cũng sẽ ưu tiên người khác trước.
Nếu cố giữ cậu ta ở lại trong cục, chắc chắn sẽ rước lấy những lời oán trách của người khác, điều này thật sự không dễ xử lý.
"Thầy Ngô tới."
Trong lúc Lý Tường Huy đang suy nghĩ về mấy vấn đề này, một người đàn ông với tóc hoa râm đi về phía hai người.
Người đàn ông này tên là Ngô Đại Lâm, là sĩ quan huấn luyện chuyên dạy về vũ khí.
Hơn năm mươi tuổi, tính tình chẳng khác nào súng vậy, dính chút lửa là nổ, hơn nữa còn mặc kệ là nam hay nữ.
Vừa rèn luyện một ngày, hơn ba mươi học viên đều bị ông ta mắng một lượt.
"Thầy, thế nào?" Lý Tường Huy mỉm cười hỏi.
Năm đó, khi Lý Tường Huy đi tới đây, chính Ngô Đại Lâm dạy anh ta. Qua nhiều năm, anh ta vẫn gọi ông ta như vậy.
"Đừng nói nữa, trình độ càng lúc càng tệ, tập luyện một ngày, người tốt nhất chỉ bắn được vào vòng 86. Tôi cũng thấy xấu hổ khi nói những người này là do tôi dạy."
Hai người bĩu môi, không ai dám nói gì.
Đối với bọn họ, thành tích vòng 86 như vậy đã xem là không tệ, dù sao tính chất khác nhau, không yêu cầu quá cao về kỹ thuật bắn súng như vậy.
Hơn nữa lấy tình hình trị an của Hoa Hạ, cơ hội rút súng lại càng ít. Cho dù sau này được bố trí vào đội cảnh sát hình sự, cũng có thể tranh thủ thời gian luyện tập tiếp.
Cho nên thành tích vòng 86 này vẫn tính là tạm được, có thể tiếp nhận.
"Mong thầy bớt giận, thầy đã lớn tuổi như vậy, đừng quá tức giận lại sinh ốm ra đấy."
"Không sao, nếu tính tình có thể thay đổi, cũng không đến mức mới hơn năm mươi tuổi đã bạc tóc."
"Chủ yếu là thầy không thể lấy tiêu chuẩn của mình đi yêu cầu bọn họ. Bọn đều chỉ là người mới ra trường, còn thầy từng làm bộ đội đặc chủng, còn là tay súng thiện xạ nổi tiếng, ai có thể so được với thầy chứ? Nếu thật sự có người như vậy, đã không ở chỗ chúng ta."
"Cậu đừng nịnh bợ tôi nữa. Cho dù tôi có hạ thấp tiêu chuẩn, thành tích của bọn họ cũng không đạt tiêu chuẩn, ngay cả vòng 90 cũng không bắn nổi, nếu lấy tiêu chuẩn của tôi, bọn họ còn chẳng xứng để cầm súng đâu."
"Đúng đúng đúng, thầy nói đúng."
Biết tính tình Ngô Đại Lâm dễ nổi nóng, Lý Tường Huy ra sức nói những lời tốt đẹp: “Buổi tối, em làm mấy món nhắm, hai chúng ta uống một bữa."
"Cái này được, làm ít đồ nướng, thứ đó mới thú vị."
"Không thành vấn đề."
Ngô Đại Lâm nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn mười phút nữa là kết thúc, bảo bọn họ tự tập luyện một lúc. Khi sát hạch, các cậu tự trông, tôi sẽ không đi theo. Tôi đi đây."
"Thầy chờ lát đã."
"Sao vậy? Còn có chuyện gì khác à?"
"Còn có một học viên chưa tới, thầy có thể chờ thêm một lát không?"
"Còn có người chưa tới? Đây không phải là hình thức huấn luyện kín sao, người đó đi đâu?"
"Trong nhà cậu ta có chút chuyện nên xin nghỉ, nói một lát sẽ về. Thầy có thể chờ một lát không?"
"Cậu đã lên tiếng, tôi còn có thể nói gì nữa. Tôi sẽ chờ thêm một lát."
Cho dù tính tình Ngô Đại Lâm không tốt nhưng vẫn là một người thông tình đạt lý.
Nếu không phải có việc gấp, trong cục sẽ không cho nghỉ.
Lại thêm Lý Tường Huy là người ông ta dẫn dắt, qua nhiều năm vẫn có quan hệ rất tốt. Anh ta đã mở miệng xin, ông ta tất nhiên phải cho chút mặt mũi.
"Cảm ơn thầy."
"Nhưng cậu cảm ơn tôi cũng vô dụng, cho dù người đó tới cũng không có thời gian tập luyện, mà những đứa bé trước mắt này đều đã tập luyện một ngày, người đó chắc chắn thiệt hơn bọn họ." Ngô Đại Lâm nói:
"Trừ khi người đó học tốt trong học viện cảnh sát, vượt qua người khác rất nhiều, chỉ cần tập luyện một chút, thành tích không đến mức quá khó coi."
"Vậy phải xem số của cậu ta thôi."
"Sao tôi thấy vẻ mặt của cậu có gì đó không đúng? Chẳng lẽ cậu ta không phải tốt nghiệp học viện cảnh sát? Người Đại Bạch à?"
Người Đại Bạch là tiếng lóng trong ngành.
Ý là người bình thường không có bất kỳ kinh nghiệm nào.
"Chính là người Đại Bạch, chắc hẳn trước đây còn chưa sờ qua súng." Lý Tường Huy ngượng ngùng nói.
"Vậy thì vô ích thôi. Cậu nói cậu ta đừng tập nữa, tập cũng chỉ lãng phí thời gian."
Ngô Đại Lâm chỉ vào mấy nữ sinh bên ngoài thi đậu vào.
"Cậu cũng thấy tình hình của các cô ấy đấy, ngay cả bắn súng cũng sợ tới khóc, nếu không phải tôi đã lớn tuổi rồi, tính tình cũng đỡ hơn, chắc chắn đã đuổi bọn họ ra ngoài."
"Nữ sinh và nam sinh vẫn có chênh lệch lớn, dù thế nào cũng phải mạnh hơn nữa sinh."
"Thầy đừng nói vậy, những người trong Đại Bạch không có nam sinh sao?" Lý Tường Huy nói.
"Dừng dừng dừng, cậu nhanh đừng nhắc tới cậu chàng kia nữa, còn không biểu hiện tốt bằng mấy nữ sinh đâu." Ngô Đại Lâm nói:
"Theo tôi, cậu đừng lãng phí thời gian của tôi, thành tích ra cũng chỉ lót đáy, tập luyện cũng vô ích thôi, tôi đi đây."
"Đừng, đừng, đừng, thầy lại chờ một lát thôi, cho cậu ấy một cơ hội."
"Cho cơ hội thì được, nhưng bây giờ đã mấy giờ rồi còn chưa quay lại, có còn chút quan niệm thời gian nào không hả?"
Vẻ mặt Lý Tường Huy khó xử, vì lời thầy nói là sự thật.
Đúng lúc này, cửa lớn của bãi bắn bia được đẩy ra, Cố Diệc Nhiên nói:
"Người đến rồi."
------
Dịch: MBMH Translate