Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1705 - Chương 1703: So Tài

Chương 1703: So Tài
Chương 1703: So Tài
Chương 1703: So Tài




Nghe thấy Cố Diệc Nhiên nói vậy, Lý Tường Huy nhìn theo ánh mắt cô ta, phát hiện ra Lâm Dật với dáng vẻ bất cần đời đang đi về phía mình.

"Đi mau lên, còn dây dưa gì nữa."

"Đừng nóng, tôi vừa ăn cơm xong, dễ bị sa dạ dày."

Ngô Đại Lâm liếc nhìn Lâm Dật.

"Với trạng thái này của cậu ta, cũng không giống trong nhà có chuyện."

"Ai nói trong nhà tôi có chuyện?" Lâm Dật nói.

"Không phải cậu xin nghỉ sao?"

Lâm Dật mất mấy giây mới hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

"Quả thật tôi có xin nghỉ phải ra ngoài có hẹn, chậm trễ chút thời gian mới về."

"Nói gì vậy?"

Lý Tường Huy nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể đi tới đá cho Lâm Dật một phát.

"Chuyện tôi ra ngoài, các người không phải đều biết sao? Hơn nữa ở đây cũng không có người ngoài, sợ cái gì."

Lý Tường Huy rít lên qua kẽ răng: “Cậu biết ông ấy là ai không?"

"Ông ấy? Không phải là gõ mõ cầm canh sao?"

Lý Tường Huy: ...

Cố Diệc Nhiên: ...

Ha ha...

Đám người Chu Hưng Hải vừa kết thúc huấn luyện cười ha ha.

"Lâm Dật, nếu cậu có bệnh thì phải tới bệnh viện khám đi, đừng ở chỗ này nói linh tinh. Ông ấy là sĩ quan huấn luyện Ngô của khóa huấn luyện vũ khí, cậu lại còn nói ông ấy là người gõ mõ cầm canh? Có phải cậu hết muốn làm nữa không?"

"Á..."

Vẻ mặt Lâm Dật hơi lúng túng: “Thật ngại quá, tôi nghĩ nhầm rồi."

Vẻ mặt Ngô Đại Lâm thay đổi liên tục. Lý Tường Huy kinh hồn bạt vía.

Cảm giác thầy sắp bị tức chết rồi.

"Không ngờ cậu lại bảo tôi ở lại để huấn luyện giúp cho người như thế!"

"Thầy đừng hiểu nhầm, tính tình Lâm Dật này hơi tùy tiện, nhưng vẫn rất có tài năng. Nếu để cậu ta đi sẽ là tổn thất lớn đối với chúng ta."

"Tôi thật sự không nhìn ra cậu ta có chỗ gì hơn người." Ngô Đại Lâm nói:

"Nói chung nhiệm vụ tôi dạy buổi hôm nay đã kết thúc, các người có thể tiến hành cuộc thi."

"Thầy ơi, thầy đừng vậy mà? Lẽ nào không có chút cơ hội nào sao?"

"Người như cậu ta không xứng để tôi dạy!"

"Nhưng..."

"Dừng một chút dừng." Lâm Dật nói:

"Đội trưởng Lý, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tôi chỉ qua thi thôi, liên quan gì tới ông cụ này chứ?"

"Ông ấy là huấn luyện viên chịu trách nhiệm khóa huấn luyện vũ khí, nếu cậu không học thì làm sao tham dự cuộc thi?"

"Chẳng lẽ không đi học lại không có tư cách đi thi sao?"

"Vậy thì không phải, nhưng cậu là một người Đại Bạch, còn chưa từng tiếp nhận huấn luyện về phương diện này, cậu tính thi thế nào?"

"Tôi tưởng là chuyện gì lớn chứ." Lâm Dật nói:

"Trực tiếp thi là được rồi. Tôi cảm thấy trình độ của mình còn tạm được, ứng phó với loại sát hạch ở đẳng cấp này vẫn không có vấn đề."

"Ha ha..."

Mọi người cười ha ha, dường như đang cười nhạo Lâm Dật không biết tự lượng sức mình.

"Anh Lâm, anh đừng nói chuyện nữa."

Trương Bằng bước tới, kéo cánh tay Lâm Dật lại.

"Trong đám người chúng ta, người có trình độ cao nhất chính là Chu Hưng Hải. Trước đây anh ta từng học qua ở học viện cảnh sát, hơn nữa còn tập luyện suốt một ngày, cuối cùng mới bắn vào vòng 86. Anh ra ngoài một ngày, không hề tập luyện gì đã bắt đầu thi, chắc chắn là không được đâu."

"Tập luyện một ngày mới bắn vào vòng 86, trình độ này cũng quá gà đi."

Chu Hưng Hải khoanh hai tay trước ngực: “Anh là người thậm chí còn chưa sờ tới súng, không ngờ lại chế giễu tôi? Anh không cảm thấy rất buồn cười sao?"

"Sao anh biết tôi chưa từng sờ tới súng?"

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người Lâm Dật.

Đặc biệt là Lý Tường Huy. Nếu Lâm Dật có kinh nghiệm về phương diện này, thành tích thì còn có thể tốt một chút.

"Lẽ nào trước đó anh từng chơi bắn súng?" Chu Hưng Hải hỏi.

"Tôi từng chơi rồi." Lâm Dật nói:

"Lúc trước tôi từng bắn bóng bay ở trong công viên, trăm phát trúng cả trăm, chơi tới mức ông chủ cũng phải phát khóc đấy."

"Bắn bóng bay? Ha ha..."

Chu Hưng Hải ôm bụng, cười tới gập cả lưng xuống.

Nếu từng chơi bắn súng, cũng không nói làm gì, không ngờ lại lấy thành tích bắn bóng bay ra khoe, anh ta nghĩ gì vậy?

"Lâm Dật, anh đừng đùa với tôi nữa, được không? Anh cảm thấy trò bắn bóng bay có thể so sánh được với điều này sao?"

"Có gì không thể so được chứ? Cũng không khác nhau nhiều lắm."

"Nào nào nào, anh thử xem, tôi cũng không mong nhiều, chỉ cần anh có thể bắn vào vòng 30, tôi lại phục anh."

"Được rồi, đừng hồ đồ nữa." Lý Tường Huy nói: "Tất cả đều nghiêm túc một chút đi."

"Cậu quản chuyện này làm gì?" Ngô Đại Lâm nói:

"Dù sao cũng đến giờ sát hạch rồi, bảo cậu ta lên trước đi."

"Như vậy không tốt lắm đâu. Cậu ấy không có chút kinh nghiệm nào, chắc chắn không lấy được thành tích tốt."

Suy nghĩ của Lý Tường Huy rất đơn giản, anh ta muốn để Lâm Dật làm người cuối cùng.

Như vậy, anh có thể nhìn thấy rõ người khác thực hiện thao tác thế nào, còn có thể tăng thành tích cuối cùng lên.

Lúc này, nếu anh là người đầu tiên lên thi, sẽ chẳng có chút cơ hội nào nữa.

Đừng nói là bắn vào vòng 30, chỉ cần không bắn lệch ra ngoài bia đã phải cám ơn trời đất rồi.

"Sao lại không có kinh nghiệm chứ?" Ngô Đại Lâm nói:

"Chẳng phải cậu ta từng bắn bóng bay trong công viên sao? Cậu ta còn nói khoác không biết ngượng, bảo hai thứ không khác nhau làm mấy, hôm nay tôi ngược lại muốn xem thử trình độ của cậu ta thế nào."

Cố Diệc Nhiên hơi đắc ý, mình không trừng trị được anh ta, nhưng thầy Ngô có thể.

"Chẳng phải tôi chỉ xin nghỉ ra ngoài có cuộc hẹn thôi à? Sao ông cụ này lại nhằm vào tôi vậy?" Lâm Dật phàn nàn.

"Tôi nhằm vào cậu?"

Ngô Đại Lâm nổi giận.

"Thái độ tập luyện của bản thân cậu có vấn đề, còn trách tôi nói cậu à?"

"Tôi từng tới tham dự huấn luyện thì chắc chắn phải có lòng tin, cũng không thể lấy công việc của mình ra nói đùa chứ?"

"Thú vị thật, tôi đã chơi súng nhiều năm như vậy, lúc rảnh rỗi còn phải tập luyện một chút. Cậu là một người chưa từng chạm tới súng lại nói ra lời như vậy, cậu cảm thấy cậu còn lợi hại hơn tôi sao?"

"Cái này thì khó có thể nói được, nhưng không biết chừng. Câu tâm linh canh gà kia là nói thế nào? Càn khôn chưa định, ông và tôi đều là hắc mã, đúng không."

Lý Tường Huy: ...

Cố Diệc Nhiên: ...

Đây là tinh thần không tốt sao?

Thậm chí ngay cả lời như vậy cũng nói ra được?

"Tôi không xong rồi, mau đỡ tôi cái. Tôi buồn cười muốn chết."

Ngoại trừ mấy người Trương Bằng và Trương Tử Hân có quan hệ tốt với Lâm Dật, những người còn lại đều ôm bụng cười to.

Lúc huấn luyện ban ngày, bọn họ đã lĩnh giáo sự đáng sợ của sĩ quan huấn luyện Ngô.

Người này hơn năm mươi tuổi, cuối cùng bán ra thành tích đáng sợ là vòng 96, Lâm Dật lại còn nói mình lợi hại hơn ông ta, thật sự không biết có phải đầu óc anh ta có vấn đề không.

"Anh Lâm, anh mau khiêm tốn một chút đi, đừng làm cho thêm mất mặt xấu hổ."

Trương Bằng kéo Lâm Dật lại, sau đó cười lấy lòng, xin lỗi Ngô Đại Lâm.

"Sĩ quan huấn luyện Ngô, mong thầy bớt giận, đừng chấp nhặt với anh ấy. Đêm qua, đầu anh ấy bị cửa kẹp, hôm nay vẫn còn chưa tỉnh táo, thầy tuyệt đối đừng xem là thật."

"Đừng, đừng, đừng, đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn chưa từng gặp người thanh niên nào dám khiêu khích tôi đâu."

Ngô Đại Lâm nhìn Lâm Dật với ánh mắt xem kỹ nói:

"Không phải cậu mới nói kỹ thuật bắn súng của cậu lợi hại hơn tôi sao? Bây giờ hai chúng ta lại tập luyện một chút, tôi nhường cậu mười vòng, chỉ cần cậu chênh lệch không kém tôi quá mười vòng, tôi xem như cậu thắng, cũng cho cậu điểm thành tích sát hạch cuối cùng tối đa, cậu có dám không?"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment