Chương 1704: Muốn thắng ông ta, không phải là vấn đề lớn
Chương 1704: Muốn thắng ông ta, không phải là vấn đề lớn
Lý Tường Huy thấy vẻ mặt Ngô Đại Lâm nghiêm túc, vội vàng đi tới.
"Thầy, cậu ấy chỉ là một học viên, với thân phận của thầy, không cần thiết phải so tài với cậu ta."
"Tôi cũng không muốn so tài với cậu ta, là cậu ta không phục." Ngô Đại Lâm nói:
"Thằng nhóc, cậu nói có đúng không?"
"Tôi cũng không nhất quyết so tài với ông, là tại ông cứ nhằm vào tôi, tôi cũng không có cách nào."
"Thái độ của bản thân ông có vấn đề, còn trách tôi sao?" Lâm Dật nói:
"Đã gần đến giờ rồi, hai chúng ta cũng đừng nói vỗ nghĩa nữa, là la hay ngựa, cứ lôi ra cho chạy là biết. Dù sao thiết bị đều đầy đủ cả, chúng ta tập luyện chút đi."
Lý Tường Huy tức muốn chết. Có phải thằng nhóc này hơi quá tự tin không!
Cậu thật sự cho rằng Ngô Đại Lâm cũng giống như Cố Diệc Nhiên sao?
"Cậu mau bớt nói vài câu đi!"
Lý Tường Huy kéo Lâm Dật sang một bên, khẽ nói:
"Tôi cho cậu biết, lúc trước thầy Ngô là tay súng thiện xạ bên bộ đội đặc chủng đấy. Cậu đừng thấy bây giờ ông ấy đã xuất ngũ, nhưng kỹ thuật bắn súng thì khỏi chê. Cậu đừng tự làm mình mất mặt đi, quá tự tin chính là tự phụ đấy."
"Theo như anh nói, ông ấy có chút lợi hại thật."
"Đâu chỉ là lợi hại chứ! Là đặc biệt lợi hại đấy." Lý Tường Huy nói:
"Cậu mau xin lỗi thầy Ngô, còn có thể xoa dịu chuyện này, bằng không cậu sẽ thật sự chẳng còn cơ hội nào đâu."
"Lời đã nói ra như bát nước đổ đi. Dù gì cũng là đàn ông con trai, đã đến mức này, nếu xin lỗi ông ta thì tôi mất mặt lắm."
"Lẽ nào cậu muốn trở thành tích không đạt yêu cầu sao?" Lý Tường Huy nói với vẻ chỉ tiếc dạy mãi không nên thân:
"Cho dù tôi và lãnh đạo muốn chăm sóc cậu, thành tích cũng phải tạm được, nếu tổng thành tích lót đáy, lãnh đạo muốn chăm sóc cậu cũng sẽ chọc cho người khác nói bóng nói gió, lại không tiện thực hiện chuyện này."
"Cho dù tôi không tham gia huấn luyện ban ngày, nhưng cũng không thể chứng minh thành tích của tôi cuối cùng sẽ lót đáy, tôi vẫn có chút kinh nghiệm, thử thì sẽ biết thôi."
"Tôi phải nói gì với cậu mới tốt đây?"
"Vậy anh không cần nói nữa, chúng ta chống mắt chờ xem. Tôi cảm giác kỹ thuật của mình không tệ lắm, chắc hẳn có thể nhận được một thành tích tốt."
Lý Tường Huy bất đắc dĩ lắc đầu. Mình đã nói đến mức này rồi, cậu ta vẫn còn giữ nguyên suy nghĩ, mình cũng không có cách nào nữa.
Lâm Dật nhìn Ngô Đại Lâm: “Bây giờ bắt đầu chứ?"
"Đồ đã chuẩn bị xong rồi, cậu chuẩn bị xong thì đi qua thôi." Ngô Đại Lâm nói:
"Tránh cho sau khi tôi bắn xong, cậu lại có áp lực, ảnh hưởng tới sự phát huy của cậu."
"Đừng, vẫn là ông bắn trước đi." Lâm Dật nói: "Tôi sợ sau khi tôi bắn xong, ông lại có áp lực."
"Mẹ kiếp, đây là lời lẽ hổ báo gì vậy? Anh ta lại còn nói có thể tạo áp lực cho sĩ quan huấn luyện Ngô. Đây cũng là tiếng người sao?" Chu Hưng Hải nói.
"Tôi thấy anh ta đang trốn tránh, có lẽ muốn kéo dài thời gian được chừng nào hay chừng đó thôi." Đinh Siêu nói.
"Kéo dài thì có tác dụng gì chứ? Kết quả cuối cùng còn chẳng phải là vậy sao?" Chu Hưng Hải nói:
"Với trình độ này của anh ta, đừng nói là nhường mười vòng, lấy trình độ của sĩ quan huấn luyện Ngô, cho dù nhường anh ta 50 vòng, vẫn có thể dễ dàng ngược anh ta."
"Tôi tán thành điều này." Đinh Siêu nói:
"Hơn nữa, sát hạch còn có khâu tháo lắp súng. Anh ta thậm chí còn không qua được cửa này, chắc hẳn cũng không có tư cách nổ súng đâu."
"Không ngờ còn có khâu tháo lắp súng nữa?"
Lâm Dật có phần bất ngờ, còn làm rất giống có chuyện.
"Không sao, cậu có thể không cần tham gia khâu tháo lắp súng. Chỉ cần mức chênh lệch giữa hai chúng ta ở trong phạm vi 10, xem như cậu thắng, tôi lại cho cậu số điểm tối đa."
"Đừng, chúng ta vẫn nên tiến hành công bằng một chút, nếu không thắng ông cũng chẳng có cảm giác thành tựu."
"Mẹ nó!" Trương Bằng kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Có phải anh Lâm điên rồi không? Đó là súng thật, anh là một người bình thường không có kinh nghiệm, anh xác định biết tháo lắp thứ này chứ?"
"Lúc trước chưa từng chơi, nhưng cảm giác không khó lắm."
Trương Bằng vỗ gáy mấy lần, cảm giác Lâm Dật hết thuốc chữa rồi.
Cố Diệc Nhiên đứng bên cạnh cũng nhíu mày, rốt cuộc trong đầu người này đang suy nghĩ gì vậy?
Một người bình thường không có kinh nghiệm gì, không ngờ còn dám nói chuyện lớn lối như vậy?
"Thật sự không tệ! Tôi đã lâu không gặp được người thanh niên nào thú vị như cậu."
Ngô Đại Lâm tức giận tới mức cười ngược: “Nếu hôm nay không để cho cậu bộc lộ tài năng, chắc hẳn cậu sẽ cho rằng tôi là một lão già mục nát đấy."
"Vậy bắt đầu thôi. Tôi xem thử trình độ của ông."
Ngô Đại Lâm hừ lạnh một tiếng. Những người khác cũng xông tới. Đây là một cơ hội quan sát cực tốt, vẫn phải cố gắng học tập mới được.
"Sĩ quan huấn luyện Ngô, tôi tới bấm đồng hồ cho ông." Chu Hưng Hải rất chân chó nói.
"Tôi đi đổi bia ngắm." Đinh Siêu nói.
Mấy phút sau, thấy Đinh Siêu chuẩn bị xong, Ngô Đại Lâm ước lượng trọng lượng súng: “Tôi có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."
Chu Hưng Hải đếm: “3, 2, 1, bắt đầu!"
Anh ta vừa dứt lời, đã nghe được những tiếng rắc rắc vang lên.
Một khẩu súng lục hoàn hảo ở trên tay Ngô Đại Lâm, chỉ tốn mấy giây đã biến thành một đống linh kiện!
Ngay sau đó, lại qua mấy giây, súng lục biến thành linh kiện đã bị Ngô Đại Lâm lấy tốc độ cực nhanh, lắp thành dáng vẻ lúc trước!
"Ôi trời ơi, 13 giây!"
Nghe được thành tích này, mọi người đều kinh ngạc kêu lên.
"Buổi sáng, tôi nhớ thành tích thời gian sĩ quan huấn luyện Ngô biểu diễn cho chúng ta vào buổi sáng là 14 giây, không ngờ vừa nãy còn nhanh hơn một giây! Quá tuyệt vời!"
Thành tích của Ngô Đại Lâm làm cho mọi người ở đây xem thế là đủ.
Ngay cả Lý Tường Huy cũng cảm giác kinh ngạc. Thành tích tốt nhất của mình cũng chỉ là 14 giây, sư phụ vẫn đúng là gươm quý không bao giờ cùn.
Cố Diệc Nhiên đứng bên cạnh nhìn sang Lâm Dật.
Anh ta là một người chưa từng chạm qua súng, còn muốn so tài với thầy Ngô về chuyện này, rõ ràng là suy nghĩ viển vông!
Mình không có cách nào trừng trị anh ta, hôm nay cuối cùng đã có người thay mình giáo huấn anh ta rồi!
Ngô Đại Lâm biết được thành tích của mình, cũng hết sức hài lòng, sau đó cầm súng nhắm ngay tấm bia và liên tiếp bóp cò!
Pằng pằng pằng!
Liên tục mười phát súng được bắn ra!
Đám người đều chờ kết quả cuối cùng!
"Lão Tứ, thầy Ngô bắn vào vòng bao nhiêu!" Chu Hưng Hải hỏi.
Đinh Siêu nhìn bia bắn: “Vòng 97!"
Nghe được thành tích này, mọi người đều kinh ngạc cười không ngậm được miệng!
"Tôi nhớ buổi sáng sĩ quan huấn luyện Ngô bắn vào vòng 96, không ngờ đến bây giờ tự nhiên lại bắn vào vòng 97, đúng là gừng càng già càng cay!" Chu Hưng Hải nói.
Đám người Trương Bằng nhìn Lâm Dật với ánh mắt không thể giúp được.
Thành tích nghịch thiên như thế, đừng nói là anh Lâm, cho dù là đội trưởng Lý tới, cũng chưa chắc có thể vượt qua được, anh lại càng không làm được.
Ngô Đại Lâm đặt khẩu súng lên bàn.
Có thể thấy ông ta vẫn rất hài lòng về thành tích của mình.
"Đến lượt cậu, để tôi xem thử bản lĩnh mà cậu rêu rao đi."
"Đừng vội. "
Lâm Dật đi tới trước bàn, ước lượng khẩu súng trên tay.
"Trương Bằng, giúp tôi tính giờ."
"Hả? Tính giờ à?"
"Chẳng phải tháo lắp súng đều phải tính thời gian sao? Cậu tới đi."
"Anh Lâm, chúng ta đừng đùa nữa. Anh còn chưa sờ qua súng, làm sao biết tháo lắp thế nào chứ?"
"Chẳng phải ông ta mới tháo lắp qua sao? Tôi vừa mới nhìn rồi, cũng học tạm được. Muốn thắng ông ta, không phải là vấn đề lớn."
------
Dịch: MBMH Translate