Chương 1705: Có Thể Mở Ra Nghề Nghiệp Mới
Chương 1705: Có Thể Mở Ra Nghề Nghiệp Mới
Lâm Dật nói xong, lại nhận lấy từng đợt chế giễu.
Cho dù là mấy nữ sinh có quan hệ tốt với Lâm Dật cũng cảm thấy anh quá tự tin.
"Anh Lâm, tôi không có gì để nói nữa. Tôi có thể tính thời gian cho anh. Nhưng chuyện còn lại, anh lại tự cầu phúc cho mình đi."
"Cậu chỉ để ý tính thời gian là được rồi, không cần phải quan tâm tới chuyện khác."
"Được."
"Chuẩn bị xong chưa? Tôi sắp bắt đầu đây."
"Không thành vấn đề."
"3, 2, 1, bắt đầu!"
Rắc rắc rắc!
Trương Bằng vừa dứt lời, Lâm Dật đã tháo khẩu súng lục với tốc độ mắt thường khó phân biệt được.
Một vài học viên không tập trung còn chưa nhìn rõ anh làm thế nào, đã phát hiện khẩu súng được tháo xong!
"Chuyện này, sao có thể như vậy được!"
Đám người Lý Tường Huy vô cùng hoảng sợ!
Tốc độ như vậy không hề chậm hơn thầy Ngô!
"Xong!"
Lâm Dật đạt khẩu súng đã lắp xong lên bàn: “Nhìn xem hết bao nhiêu giây?"
Sửng sốt!
Ai nấy đều sửng sốt.
Cho dù còn chưa biết thành tích thế nào, nhưng có thể chắc chắn, tuyệt đối trong vòng mười lăm giây!
Cho dù không lợi hại như sĩ quan huấn luyện Ngô, nhưng tốc độ như vậy cũng đủ nghịch thiên!
"Hỏi cậu đấy, bao nhiêu giây?" Lâm Dật hỏi.
"10 giây..." Trương Bằng nơm nớp lo sợ trả lời.
"10 giây!"
Mọi người phát ra một tiếng hét kinh ngạc, cả người đều cảm thấy không khỏe!
Không ngờ anh còn nhanh hơn sĩ quan huấn luyện Ngô ba giây!
Cố Diệc Nhiên trợn mắt há hốc miệng,
Cô ta cảm giác hình ảnh trước mắt có phần không chân thật.
Thầy Ngô thực hiện hết 13 giây đã đủ khủng khiếp!
Mà anh ta, không ngờ lại chỉ tốn 10 giây!
Như vậy có thể xem như là người bình thường không có kinh nghiệm sao?
Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Ngô Đại Lâm, phát hiện sắc mặt của ông ta vô cùng khó coi.
Ông ta cũng không đoán ra được thành tích như vậy.
"Thành tích tạm được, phù hợp với mong muốn của tôi."
Lâm Dật nói xong, cầm súng trong tay nhắm ngay vào tấm bia phía trước, không hề do dự bắn liên tục mười phát súng!
Chỉ bốn giây đã bắn xong mười phát súng, tốc độ còn nhanh hơn Ngô Đại Lâm!
"Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa!" Trương Bằng hướng về phía Đinh Siêu hô lớn: "Bắn được vào vòng bao nhiêu?"
"Vòng 10, còn lại đều bắn trượt!" Đinh Siêu lớn tiếng nói:
"Anh ta chỉ có tốc độ tháo lắp súng là hơi nhanh một chút, xét về kỹ thuật bắn thì kém xa sĩ quan huấn luyện Ngô!"
Biết được thành tích của Lâm Dật, Ngô Đại Lâm thở phào nhẹ nhõm, lúc này cũng tìm được thể diện về.
Nhưng nhìn tốc độ cậu ta tháo lắp súng, cũng xem như có chút tài năng.
"Không đến mức đó chứ? Cậu xem thật kỹ lại đi."
"Xem lại cũng là vòng 10. Với trình độ của anh còn muốn so tài với sĩ quan huấn luyện Ngô à? Tôi thấy anh là người si nói mộng thôi."
"Lấy bia giấy tới đây." Lý Tường Huy nói.
Bản năng đang mách bảo anh ta, trình độ của Lâm Dật chắc chắn không thấp, có thể bắn một phát trúng vòng 10, chín phát còn lại đều bắn trượt, hình như không có khả năng lắm.
Đinh Siêu hăng hái cầm tờ giấy bia ngắm tới, giao vào trong tay Lý Tường Huy.
Nhưng lúc nhìn thấy tờ giấy bia ngắm, vẻ mặt ba người đều có phần không được tự nhiên.
Bọn họ đã hiểu được chân tướng sự việc.
"Lâm Dật, anh cũng đã nhìn thấy tờ bia ngấm rồi đấy, như vậy còn cần người khác nói nữa sao? Cho dù là nữ sinh cũng không có thành tích bắn trượt tới chín phát. Anh còn không biết xấu hổ mà kêu gào với sĩ quan huấn luyện Ngô? Anh nghĩ thế nào vậy?"
"Được rồi, đừng nói nữa, tôi chịu thua." Ngô Đại Lâm thở dài nói.
"Hả?"
Đám người đều không hiểu nguyên nhân. Rõ ràng là ông thắng, tại sao lại nói chịu thua?
"Sĩ quan huấn luyện Ngô, các người so tài chính là thành tích bắn, thành tích tháo lắp súng không thể tính vào đây được. Rõ ràng là ông thắng, sao có thể nói là ông thua chứ?"
"Không phải." Ngô Đại Lâm nói:
"Cậu ta không phải bắn trượt, hơn nữa mười phát đều bắn vào cùng một vết đạn, cho nên thành tích cuối cùng của cậu ta không phải là vòng 10, mà là vòng 100."
A...
Mọi người hít sâu một hơi, cảm giác da đầu ớn lạnh, toàn thân nổi da gà.
Một người bình thường chưa từng có kinh nghiệm, không ngờ lại bắn được vào vòng 100!
Điều này quá kỳ diệu!
"Mẹ nó, anh Lâm trâu bò!" Trương Bằng cười lớn nói.
"Anh Lâm, không ngờ kỹ thuật của anh cao như vậy. Buổi tối anh rảnh không? Có thể cầm tay cho em chơi đùa một lát không?" Trương Tử Hân nói.
Đám fan ruột của Lâm Dật đều vây quanh trước mặt anh.
Người đẹp trai như vậy, còn chơi súng tốt như vậy.
Rõ ràng là hoàn mỹ.
Cùng lúc đó, ánh mắt ba người Lý Tường Huy đều tập trung ở trên người Lâm Dật.
Bản năng đang mách bảo bọn họ, Lâm Dật chắc chắn không phải là người bình thường chưa từng có kinh nghiệm, chắc chắn phải có kinh nghiệm phong phú, bằng không sẽ không thể có thành tích như vậy được!
"Được rồi, tất cả đều im lặng đi." Lý Tường Huy nói:
"Bây giờ Lâm Dật đã sát hạch xong, đến lượt các người đấy. Tất cả đều xếp thành hàng, chuẩn bị bắt đầu thi."
"Vâng!"
Các học viên bắt đầu chuẩn bị sát hạch, Lý Tường Huy gọi Lâm Dật sang một bên.
"Thằng nhóc, cậu nói cho tôi biết, lúc trước cậu từng chạm qua thứ này à?"
Ngô Đại Lâm và Cố Diệc Nhiên đều nhìn Lâm Dật.
Nếu nói anh mới lần đầu tiên chạm vào súng, có đánh chết ba người cũng sẽ không tin.
"Bình thường có tới sân xạ kích chơi, thường xuyên qua lại nên nắm được chút kỹ thuật."
Lâm Dật giải thích như vậy, trong lòng ba người lại hiểu rõ.
Tháo lắp súng chẳng là gì, nhưng có thể bắn ra thành tích vòng 100, tuyệt đối có thể nói là có tài năng.
"Thằng nhóc, tôi cũng không phải là người thua không nổi, quả thật là thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước, phân cục xem như đã có được một người ra dáng tới rồi." Ngô Đại Lâm nói.
"Ông khách sáo rồi, trong đó cũng có một phần là may mắn thôi."
"Cậu đừng khiêm tốn nữa." Ngô Đại Lâm vỗ nhẹ vào Lâm Dật vai: “Cố gắng lên, tương lai sẽ không kém được."
"Cảm ơn thầy Ngô."
Lâm Dật không phải là người không biết điều, người ta đã nói vậy rồi, anh tất nhiên phải cho người ta một bậc thang đi xuống.
Trong sát hạch sau đó, bởi vì thành tích của Lâm Dật ưu tú, cũng gia nhập vào trong hàng ngũ giám sát.
Chưa đến nửa giờ, bọn họ đã hoàn thành xong tất cả nội dung sát hạch, chỉ còn lại thi viết.
Mặc dù là thi nhưng đám người bọn họ cũng không quá căng thẳng.
Bởi vì Cố Diệc Nhiên khoanh vùng không ít trọng điểm cho bọn họ, thuộc về sát hạch nửa công khai, chỉ cần bình thường bỏ chút công sức, như vậy sẽ không có vấn đề.
Sáu giờ tối, cuộc sát hạch thi viết cuối cùng cũng chính thức kết thúc.
Không có người nào bị loại, tất cả đều thuận lợi qua cửa.
Về phần cuối cùng được bố trí đi đâu, vậy lại phải xem số phận.
(Nhiệm vụ hoàn thành: Thưởng một trăm nghìn giá trị thành thạo.)
(Mức độ hoàn thành nghề nghiệp: 10%, thưởng năm tỷ nhân dân tệ. )
Thấy là thưởng tiền mặt, Lâm Dật còn rất vui mừng, dù sao tập đoàn Lăng Vân đang trong giai đoạn phát triển.
Các hạng nghiên cứu và phát triển đều cần số lượng lớn tài chính, năm tỷ này chuyển vào tài khoản, cũng xem như là một trợ lực lớn.
(Nhiệm vụ của hệ thống, hoàn thành trên mười vụ án hình sự hoặc dân sự, thưởng hai trăm nghìn giá trị thành thạo. )
Thấy nhiệm vụ của hệ thống mới nhảy ra, ánh mắt Lâm Dật liền sáng ngời.
Anh cảm giác nhiệm vụ không tính là khó.
Bởi vì vụ án dân sự cũng phù hợp với yêu cầu của nhiệm vụ.
Nếu chỉ yêu cầu là vụ án hình sự, có thể sẽ tốn thời gian rất dài.
Nhưng còn có một chuyện khiến Lâm Dật lại nóng lòng muốn thử!
Một tuần đã qua, cho dù nghề nghiệp cảnh sát này còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng đã có thể mở ra nghề nghiệp mới.
------
Dịch: MBMH Translate