Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1708 - Chương 1706: Trong Lòng Anh Có Em Là Được Rồi

Chương 1706: Trong Lòng Anh Có Em Là Được Rồi
Chương 1706: Trong Lòng Anh Có Em Là Được Rồi
Chương 1706: Trong Lòng Anh Có Em Là Được Rồi




Tối đó, sau khi thi xong, khóa huấn luyện của đám người Lâm Dật cũng xem như là hoàn toàn kết thúc.

Hơn bốn mươi người tập trung lại, tính vui vẻ một bữa trước khi nhận chức vụ công tác.

Về phần thủ tục công tác cụ thể, phải chờ ba ngày sau mới có thể công bố.

Trong mấy ngày nay chính là thời gian tự do hoạt động.

"Đi thôi, tôi đặt được phòng tốt ở Giải Hoàng Các, khóa huấn luyện cuối cùng đã kết thúc, hôm nay chúng ta phải cố gắng tụ tập chơi một buổi." Chu Hưng Hải nói.

"Tôi biết chỗ đó." Một cô gái tóc ngắn nói:

"Chỗ đó hình như rất đắt đấy. Tôi đã xem trên Tik Tok nhiều lần."

"Về mặt giá tiền quả thật không tính là rẻ, nhưng mọi người yên tâm, nhà tôi có người quen ở đó, dù sao cũng có thể được giảm 30%, sau đó chia đều ra cũng không hết bao nhiêu tiền." Chu Hưng Hải nói.

"Chúng ta có thể nâng cao tinh thần một chút, không ngờ phái nữ trả tiền, đám đàn ông chúng ta nhiều như vậy, mỗi người bỏ thêm một chút là được rồi." Trương Bằng nói.

"Vậy không được, việc nào ra việc ấy, ăn uống chùa không phải là tính cách của chúng ta." Trương Tử Hân nói:

"Hôm nay cứ quyết định tới Giải Hoàng Các, quy định cuối cùng chia đều."

Mọi người đều nói phái nữ chẳng thua kém phái mày râu, đề nghị của Trương Tử Hân đã được tất cả các cô gái ủng hộ.

Mặc dù mọi người không giàu có gì, nhưng chia đều ra, cũng không hết bao nhiêu tiền, ai cũng trả được.

"Anh Lâm, hôm nay liên hoan, anh chắc hẳn sẽ không vắng mặt chứ?" Trương Tử Hân nhìn Lâm Dật hỏi.

"Tôi không có chuyện gì, cùng đi thôi."

Lâm Dật vốn muốn hẹn Kỷ Khuynh Nhan cùng ra ăn cơm, nhưng nghĩ đến gần đây cô ấy rất bận, hơn nữa đây là hoạt động tập thể, cũng không tiện vắng mặt nên dứt khoát nhận lời.

"Vậy còn chờ gì chứ, đi thôi. Hôm nay, chúng ta không say không dừng."

Sau khi lên kế hoạch, mọi người đều trở về thay quần áo.

Đám đàn ông thật ra còn tốt, nhưng các cô gái lại tương đối hưng phấn, mỗi ngày đều mặc đồng phục huấn luyện, các cô thật sự không muốn mặc nữa.

Ngoài ra, Chu Hưng Hải – tên liếm chó còn mời cả Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên đi cùng.

Ban đầu, hai người đều muốn từ chối nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của đám người, chỉ theo phải đi cùng.

Trong lúc đám người thay quần áo, Lý Tường Huy gọi Lâm Dật vào văn phòng.

Tổng cộng có hai bàn, còn có một cái giường, anh ta bình thường đi làm và trực ca đều ở đây.

Nhưng trừ anh ta ra, Cố Diệc Nhiên cũng ở đây, dường như là chuẩn bị đi cùng.

"Khóa huấn luyện kết thúc, cậu cảm giác thế nào?"

Lúc này, Lý Tường Huy không nghiêm túc như trước, lại giống như người bạn cũ.

"Tất cả đều rất tốt, cường độ không tính là lớn."

"Thể lực của thằng nhóc cậu này tốt nhất trong những người tôi từng gặp suốt mấy năm qua đấy." Lý Tường Huy vừa cười vừa nói:

"Tôi đã nói với lãnh đạo, ba ngày sau lúc cậu nhận chức, sẽ phân cậu đến đội cảnh sát hình sự chúng tôi."

"Anh làm vậy, có tính là tiết lộ bí mật sớm không vậy?"

"Thằng nhóc cậu đừng có mà không biết điều. Người khác còn chưa được hưởng ưu đãi này đâu." Lý Tường Huy nói:

"Sau này, cậu cố gắng biểu hiện tốt một chút, tôi xem trọng cậu đấy. Tương lai, cậu chắc chắn có thể làm lên chuyện lớn."

"Tôi cũng mong được như lời anh nói."

"Nhưng… cậu mới vào làm, chắc chắn không thể trực tiếp điều cậu qua. Cậu tạm thời đi xử lý mấy vụ án dân sự trước. Chờ cậu có kinh nghiệm, tôi mới điều cậu qua được. Đây là quy định cần thiết, cậu đừng có hiểu nhầm gì đấy."

"Vậy thì không có khả năng, tôi chính là đinh ốc, chỗ nào cần tôi, tôi sẽ đi tới chỗ đó."

Cố Diệc Nhiên trợn trừng mắt, trong lòng thầm phỉ nhổ nói: Nói linh tinh.

"Tôi cảm giác thằng nhóc cậu ngoại trừ thể lực mạnh mẽ, ưu điểm lớn nhất chính là nói liều." Lý Tường Huy nói:

"Nhưng tôi còn có việc phải nói với cậu. Sau này cậu và Tiểu Cố xem như là đồng nghiệp, có mâu thuẫn gì thì bây giờ hãy thu lại đi. Dù nói thế nào, cậu cũng là đàn ông, cũng nên rộng lượng một chút."

"Chủ yếu là cô ta quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể dùng để phân biệt mặt trái mặt phải, tôi cũng không có cách nào."

Lý Tường Huy không hiểu lời Lâm Dật nói, nhưng Cố Diệc Nhiên hiểu.

"Anh mới là người chỉ có thể dùng để phân chia mặt trái, mặt phải đấy!"

"Đồ của tôi chính là dùng để phân biệt sự khác nhau giữa mặt trái và phải mặt, lẽ nào cô cảm thấy nó còn có chức năng khác?"

Cố Diệc Nhiên: ...

"Được rồi, được rồi, tôi vừa nói cậu xong, sao lại tranh cãi ầm ĩ rồi." Lý Tường Huy bất đắc dĩ nói, cảm giác lời khuyên bảo của mình không có tác dụng gì.

"Được rồi, đi đi, chắc hẳn bọn họ đều xuất phát rồi. Chúng ta đừng tới quá muộn."

Ba người cùng đi ra khỏi văn phòng.

Lâm Dật đứng ở cửa đại viện, ngoắc tay vẫy xe, bị Lý Tường Huy đứng bên cạnh ngăn lại.

"Chúng ta ngồi xe Tiểu Cố đi là được rồi, cậu còn vẫy xe làm gì?"

"Xe của cô ta quá nhỏ, ngồi không thoải mái."

Cố Diệc Nhiên: ...

Lý Tường Huy: ...

Đây là có mâu thuẫn với nhỏ à?

"Tôi còn không muốn chở anh đây."

Lý Tường Huy cũng biết mâu thuẫn của hai người chắc hẳn không thể hòa giải được ngay, cũng không miễn cưỡng nữa.

Anh ta và Cố Diệc Nhiên lên xe trước.

Ngay sau đó, Lâm Dật cũng vẫy được xe, đi về phía Giải Hoàng Các.

Nhưng trên đường đi, Lâm Dật nhận được WeChat của Lý Sở Hàm.

Gọi điện thoại lại nếu tiện.

Mỗi lần Lý Sở Hàm gửi tin nhắn đều có câu mở đầu giống nhau, vẫn chưa từng thay đổi.

Lâm Dật bấm điện thoại gọi qua: “Sao vậy?"

"Khóa huấn luyện của anh kết thúc chưa? Em nhớ hôm nay hình như là ngày cuối cùng."

"Ừ đã xong rồi, mọi người tổ chức liên hoan một bữa. Anh đang đi tới nhà hàng đây."

"Anh thu dọn đồ chưa? Sáng ngày mai em rảnh, có thể qua thu dọn đồ đạc giúp anh."

"Được, chúng ta thu dọn đồ xong ra ngoài đi dạo."

Nếu là người khác, Lâm Dật chắc chắn sẽ không bảo đối phương qua, đồ không nhiều, anh có thể tự mình giải quyết được.

Nhưng Lý Sở Hàm lại khác, hai người bình thường ít có thời gian bên nhau.

Bây giờ có thời gian, anh tất nhiên phải ở cùng cô nhiều hơn.

"Được, vậy tám giờ sáng mai em sẽ đến chỗ anh nhé? Lúc đó có kịp không?"

"Không cần, buổi tối anh tới chỗ em, mai chúng ta cùng qua đó."

"Thật vậy sao?"

Giọng Lý Sở Hàm cao hơn, từ trong giọng nói lại có thể nghe ra được sự hưng phấn của cô.

"Anh lừa em làm gì, thật là…"

"Em chờ anh."

"Anh sẽ tranh thủ về sớm một chút."

"Ừ." Lý Sở Hàm nói:

"Em còn có việc muốn nói với anh. sáng ngày mốt mười giờ, người tên Mã Gia Lương kia sẽ tiến hành phẫu thuật gắn thép. Nhưng em nghe chủ nhiệm Tôn khoa chỉnh hình nói, sau khi làm xong ca phẫu thuật này, có lẽ bệnh nhân sẽ quay về Hồng Kông, nhưng bao giờ ông ta sẽ đi, có thể đi thật hay không thì em không xác định được."

"Ngay cả cái này cũng nghe được à? Người khác không nghi ngờ chứ?"

"Không." Lý Sở Hàm nói:

"Tim ông ta không tốt lắm, trước khi phẫu thuật, chủ nhiệm Tôn tìm em làm một buổi hội chẩn đơn giản, em chỉ hỏi gần hỏi xa một chút thôi, ông ấy sẽ không suy nghĩ nhiều đâu."

"À à à, giỏi rồi." Lâm Dật nói: "Em cũng biết giả vờ hỏi gần hỏi xa để lừa người ta à? Không tệ không tệ."

"Hì hì." Lý Sở Hàm xấu hổ cười: “Đều là học theo anh thôi."

"Được rồi, tạm thời không nói nữa, anh sắp đến nơi rồi, có gì tối về lại nói tiếp."

"Không vội, anh cũng không cần rời đi trước, bằng không người khác sẽ cho rằng anh không hòa nhập với tập thể."

"Vậy không được, chuyện này dù sao cũng phải phân biệt rõ ràng chuyện nào quan trọng hơn."

"Trong lòng anh có em là được rồi, em không quan tâm tới chuyện khác."

"Moa, yêu em."

"Em cũng yêu anh."

Sau khi nói mấy lời sến súa một lúc, Lâm Dật lại cúp máy.

Thật ra phải một lát nữa mới tới nhà hàng. Sở dĩ anh muốn cúp máy là do Kỷ Khuynh Nhan gọi điện thoại tới.

"Ngài Lâm, khóa huấn luyện chắc hẳn kết thúc rồi chứ? Anh cảm giác thế nào? Lúc nào mới có thể trở về vậy?" Kỷ Khuynh Nhan ngọt ngào nói.

"Anh không thể quay về hôm nay được, còn có chuyện khác cần xử lý. Chiều mai đi, anh sẽ tới công ty tìm em."

"Có cần em qua thu dọn đồ đạc giúp anh không?"

"Không cần phiền phức như vậy, cũng chẳng có bao nhiêu đồ, anh tự làm được."

"Vậy em chuẩn bị bữa tiệc đón anh nhé."

"Được rồi, moa, yêu em…"

Tài xế: ???

Cao thủ à!

(*) Liếm chó : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment