Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1709 - Chương 1707: Cụng Rượu

Chương 1707: Cụng Rượu
Chương 1707: Cụng Rượu
Chương 1707: Cụng Rượu




Sau khi lại nói mấy lời yêu đương sến súa với Kỷ Khuynh Nhan xong, Lâm Dật cúp máy.

Tài xế liên tục liếc nhìn Lâm Dật.

Trong lòng anh ta tự nhiên cảm thấy kính nể.

Thậm chí còn dự định nhờ anh chỉ dạy một chút.

Hơn nửa giờ sau, chiếc xe đã đến Giải Hoàng Các.

Xuất phát từ sự sùng bái đối với Lâm Dật, tài xế còn miễn hai đồng tiền lẻ cho anh.

Ở Trung Hải, Giải Hoàng Các là nhà hàng tương đối nổi tiếng.

Cho dù còn chưa tới cấp bậc Michelin ba sao, nhưng vẫn xem như là một nhà hàng được nhiều người biết tới, rất nhiều blogger ẩm thực đều đã tới đây check in.

"Tổng giám đốc Lâm?"

Trong lúc Lâm Dật đang chờ thang máy, chuẩn bị đi tới phòng Vip ở tầng hai, bất ngờ nghe được có người gọi tên mình.

Anh quay đầu lại, phát hiện đó là một người đàn ông trung niên, bên cạnh còn có mấy người đi theo, trông giống như nhân viên của khách sạn.

Lâm Dật quan sát người đàn ông trung niên vừa nói chuyện, trong đầu suy nghĩ kỹ vẫn không hề có ấn tượng nào.

Anh cũng không nhận ra được đó là ai.

"Ông là?"

Người đàn ông trung niên đi về phía Lâm Dật.

"Chào tổng giám đốc Lâm, tôi là giám đốc chuỗi nhà hàng Giải Hoàng Các, Vương Thiên Hổ."

Vương Thiên Hổ nói xong, còn đưa tấm danh thiếp qua. Lâm Dật tiện tay nhận lấy, nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào.

"Chào ông." Lâm Dật lịch sự trả lời: “Tôi thấy ông khá quen mắt, nhưng không nhớ đã gặp qua ở đâu."

"Chúng ta chưa từng gặp mặt, ngài cũng không thể nhận ra tôi, nhưng chắc hẳn ngài biết anh tôi."

"Anh ông?"

"Anh tôi là Vương Thiên Long."

"Móa!"

"Ông là họ hàng của ông ta à?" Lâm Dật chấn động. Thảo nào anh nhìn quen mắt thế.

"Anh ấy là anh họ tôi. Ba tôi là chú hai của anh ấy."

Lâm Dật chợt hiểu ra: “Vậy không tính là người ngoài."

"Dạ dạ dạ, cũng xem như có quen biết. Tôi không ngờ hôm nay lại có cơ hội được gặp ngài ở đây. Đây là vinh dự của Giải Hoàng Các chúng tôi."

"Ông khách sáo rồi."

"Tổng giám đốc Lâm tới đây ăn cơm sao? Tôi sẽ thu xếp cho ngài phòng Vip tốt nhất."

"Không cần gióng trống khua chiêng. Tôi qua liên hoan với bạn, bằng không tôi sẽ không có cách nào ăn được bữa cơm này."

Vương Thiên Hổ lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường: “Tôi đã hiểu, phải khiêm tốn."

Lâm Dật cười. Thật sự không hổ danh là em trai của Vương Thiên Long, một câu nói, một ánh mắt lại có thể hiểu rõ ý của mình.

"Được rồi, tôi tạm thời không nói chuyện với ông nữa, tôi đi đây."

"Được được được, tổng giám đốc Lâm đi thong thả."

Vương Thiên Hổ cung kính tiễn Lâm Dật vào trong thang máy, sau đó nói với nhân viên phục vụ:

"Kiểm tra xem tổng giám đốc Lâm ăn cơm ở phòng nào, mời phòng đó mấy món đồ ăn, lấy thêm mấy chai rượu ngon qua nữa. Mọi người tuyệt đối không thể sơ suất. Còn nữa, sau này tuyệt đối không thể lấy tiền."

"Chúng tôi biết rồi, giám đốc Vương."

...

Lâm Dật nhanh chóng đi thang máy lên tầng ba.

Anh mới tới bên ngoài phòng Vip, đã có thể nghe được tiếng nói cười từ bên trong vọng ra.

"Anh Lâm, anh tới rồi. Bọn em chờ anh lâu rồi đấy."

Thấy Lâm Dật bước vào, Trương Tử Hân xông tới đầu tiên, kéo anh đến bên cạnh mình.

Bỏ đi đồng phục huấn luyện, mấy cô gái đều thay quần áo của mình, giá trị nhan sắc của mấy người tăng vọt, cảm giác thị giác bay lên thẳng tắp.

Thấy Lâm Dật được một đám con gái vây quanh, Chu Hưng Hải trợn trừng mắt.

Buổi liên hoan tối nay rõ ràng là do mình đứng lên tổ chức, sao anh ta lại thành nhân vật chính?

"Nào nào, mọi người đến đông đủ rồi, bây giờ gọi món thôi." Chu Hưng Hải nói:

"Mọi người cứ thoải mái đi, tôi đã nói với giám đốc rồi, bữa này sẽ được ưu đãi, mọi người đừng khách sáo."

"Nhưng tôi nhìn menu rồi, dường như giảm 30% xong cũng không rẻ đâu."

"Không sao, hôm nay mọi người cứ trả một trăm, còn lại tôi bao."

Cho dù điều kiện gia đình Chu Hưng Hải cũng không tệ, nhưng để một mình anh ta mời bốn mươi mấy người ăn cơm, cũng không đủ sức.

Nếu mỗi người trả một trăm, anh ta gánh số tiền còn lại, vấn đề lại không lớn.

Mà đây cũng là đối sách mà anh ta nghĩ được khi đi trên đường.

Bởi vì hôm nay Cố Diệc Nhiên ở đây, mình phải biểu hiện hào phóng một chút, giành lấy thiện cảm của cô ấy.

"Không được, vẫn nên chia đều đi. Tiền nhà anh cũng không phải gió lớn thổi tới."

"Đều là chuyện nhỏ, không sao."

Mười mấy phút sau, mọi người đã gọi món xong.

Tốc độ thức ăn mang lên rất nhanh, khoảng hai mươi mấy phút, các món đều lần lượt được đưa lên.

Thấy từng món hải sản mê người trên bàn, đám người đều thấy thèm ăn, tính nhanh chóng nếm thử.

"Vẫn là anh Hải của tôi xa xỉ, tôi chưa từng tới nơi ăn ngon như vậy đâu." Đinh Siêu cười ha hả nói.

"Chuyện nhỏ, cũng không hết bao nhiêu tiền, sau này tôi mời cậu là được rồi." Chu Hưng Hải giơ cốc bia lên, nói rất khí phách:

"Nào nào, chúng ta nâng chén mời đội trưởng Lý và sĩ quan huấn luyện Cố một chén trước."

Mọi người đều hưởng ứng, nâng cốc bia lên mời hai người.

"Không cần khách sáo như vậy." Lý Tường Huy cầm cốc bia lên nói:

"Cho dù trong các cậu sau này sẽ có một nhóm người xuống đồn công an bên dưới, nhưng tất cả đều thuộc về sự quản lý của phân cục, sau này có việc phải hỗ trợ lẫn nhau, đoàn kết một chút."

"Chúng tôi biết rồi, đội trưởng Lý."

Mọi người uống cạn cốc bia, bầu không khí thoáng cái đã tăng cao.

"Hôm nay chúng ta uống thoải mái đi, phải tận hứng, không say không về."

Chu Hưng Hải nói xong, dùng cùi chỏ thúc vào Đinh Siêu. Anh ta ngầm hiểu, cầm chén rượu lên nói:

"Đội trưởng Lâm, trong thời gian này, anh vẫn tổ chức cho chúng tôi huấn luyện dã ngoại làm nóng người, bỏ ra không ít sức lực, tôi mời anh một chén."

"Chồn chúc tết gà, không có tâm tư tốt." Trương Bằng nói.

"Anh nói gì vậy, tôi mời uống còn mời sai sao?"

"Không phải các người luôn nhằm vào anh Lâm sao? Tôi không tin anh sẽ có lòng tốt mời anh ấy uống bia như vậy."

"Trước kia chúng tôi quả thật có chút không mâu thuẫn, nhưng bây giờ khóa huấn luyện đã kết thúc, những chuyện kia cũng tan thành mây khói, tôi mời đội trưởng Lâm uống bia muốn dùng nụ cười xóa mờ hận thù, vậy có gì sai chứ?"

"Tôi thấy anh chính là..."

"Không cần thiết phải so đo nhiều như vậy, một cốc bia mà thôi."

Lâm Dật rót đầy cốc bia của mình: “Nào, uống đi."

"Tôi cạn trước."

Lâm Dật cũng không hàm hồ, cầm cốc bia lên, uống cạn một hơi.

"Làm tốt lắm anh Lâm." Trương Tử Hân vỗ tay khen hay giống như fan ruột vậy.

Cùng lúc đó, Chu Hưng Hải cũng giơ cốc bia lên.

"Lâm Dật, tôi cũng mời anh một ly, cho dù trước kia chúng ta từng có chuyện không vui, uống xong cốc bia này, hãy để cho nó qua đi."

"Nhìn dáng vẻ của anh, sao giống như anh muốn chuốc rượu tôi vậy."

"Sao có thể nói là tôi chuốc rượu anh chứ? Ngày vui như hôm nay, chúng ta phải tận hứng."

Cố Diệc Nhiên thầm lắc đầu. Cô ta vừa liếc mắt đã nhìn ra được tâm tư của Chu Hưng Hải.

Rõ ràng anh ta muốn chuốc cho Lâm Dật uống say, nhưng cô ta đã từng chứng kiến khả năng uống rượu của Lâm Dật rồi.

Bốn chai Át bích rót vào bụng, Lâm Dật còn chẳng sao, muốn chuốc cho anh ta say ngã không phải là chuyện dễ dàng đâu.

"Vậy là đủ rồi, vừa nãy anh đã uống một chén, không cần uống nữa." Cố Diệc Nhiên nói.

Cố Diệc Nhiên nói vậy khiến tâm trạng Chu Hưng Hải rất tốt.

Cô ấy đang quan tâm mình sao?

Vậy mình càng không thể mất thể diện, phải chuốc Lâm Dật uống nhiều hơn, đòi lại thể diện cho cô ấy!

"Sĩ quan huấn luyện Cố yên tâm, tửu lượng của tôi vẫn tạm được, chút rượu này với tôi chẳng là gì cả." Chu Hưng Hải cười ha hả nói.

"Tôi nhớ lúc ấy đi học, một mình anh Hải uống hơn mười chai bia, những người khác đều nôn, chỉ có anh ấy không sao hết. Chút rượu này chẳng là gì với anh ấy." Đinh Siêu nói.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment