Chương 1708: Tự Đòi Mất Mặt
Chương 1708: Tự Đòi Mất Mặt
"Không phải chứ? Một mình anh uống hơn mười chai bia à? Vậy anh uống rượu cũng quá giỏi rồi."
Chu Hưng Hải uống rượu giỏi hơn dự đoán của phần lớn mọi người.
Nhìn anh ta bình thường hào hoa phong nhã, không ngờ lại uống rượu tốt như vậy.
"Thật ra lần đó cũng không phải mức cao nhất của tôi." Chu Hưng Hải nói:
"Tôi nhớ, có lần tôi uống nhiều nhất là khoảng mười chín chai bia, nhưng tôi cũng không nôn, lại ngủ luôn, ngày hôm sau vẫn không có vấn đề gì hết."
Nghe được lời này, mọi người có nhận thức hoàn toàn mới về khả năng uống rượu của Chu Hưng Hải.
"Anh Hải, thật sự không ngờ anh còn có bản lĩnh này đấy. Tôi đúng là đã đánh giá thấp anh rồi." Một người tên là Dương Quân Kiệt nói.
"Anh Hải còn nhiều điểm lợi hại lắm, sau này anh sẽ biết." Đinh Siêu cười ha ha nói.
Ở trên văn hóa bàn ăn của người Trung, tửu lượng cũng thể hiện ra phần nào thực lực.
Nghe thấy mọi người lấy lòng, tâm trạng Chu Hưng Hải rất tốt, giơ chén rượu nói với Cố Diệc Nhiên:
"Sĩ quan huấn luyện Cố yên tâm, với khả năng uống rượu của tôi, chỉ uống vài chén vẫn không thành vấn đề."
"Vậy các anh tiếp tục đi."
Cố Diệc Nhiên không nói gì nữa, nhưng vẫn cho rằng Chu Hưng Hải không thể nào là đối thủ của Lâm Dật trên phương diện uống rượu này.
Bởi vì sau khi xuất hiện chuyện đó, cô ta đã tìm chuyên gia có liên quan để tư vấn qua về vấn đề trên phương diện này.
Có người thể chất khác hẳn với người bình thường, dung môi men rượu do gan phân bố ra gấp mấy lần người bình thường.
Cho dù uống rất nhiều rượu cũng là mưa phùn đối với bọn họ, sẽ không có nồng độ cồn quá cao giống như người bình thường.
Sau khi đi vệ sinh vài lần, trên cơ bản đã tống ra hết.
Cho nên ở phương diện uống rượu, Cố Diệc Nhiên thừa nhận Lâm Dật khác hẳn với người bình thường, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến mình thua anh ta.
Trừ khi gặp phải một người còn đặc biệt hơn anh ta, bằng không sẽ không có ai là đối thủ của anh ta.
Cố Diệc Nhiên quan tâm làm tâm tình Chu Hưng Hải rất tốt.
Bởi vậy, anh ta cũng càng thêm quyết tâm phải chuốc cho Lâm Dật say ngã, báo thù cho Cố Diệc Nhiên!
Cứ như vậy, cô sẽ càng có thiện cảm đối với mình hơn.
Nghĩ đến đây, Chu Hưng Hải giơ chén rượu lên, nhìn về phía Lâm Dật nói:
"Tới đi, bầu không khí đã tăng cao, chúng ta cũng nên chơi thoải mái, sảng khoái một chút đi."
"Anh đã nói đến mức này, nếu tôi không uống với anh lại có vẻ tôi là kẻ lòng dạ hẹp hòi."
Lâm Dật mở chai rượu đế trên bàn.
"Giữa hai chúng ta quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhưng một cốc bia rõ ràng không giải quyết được vấn đề, vẫn nên uống rượu trắng đi, uống bia trướng bụng lắm."
Lâm Dật nói xong, cầm chai rượu đế uống ừng ực ngay trước sự chú ý của mọi người.
Không tới hai phút, chai rượu đế 475 ml đã bị anh uống tới không còn một giọt.
Sau đó, Lâm Dật đẩy một chai rượu đế khác trên bàn về phía Chu Hưng Hải.
"Chai này là của anh. Uống xong chúng ta chính là bạn tốt, không uống chính là không nể tình."
Trong nháy mắt, trên bàn ăn lập tức yên tĩnh.
Hơn bốn mươi người kể cả Lý Tường Huy đều trợn mắt nhìn Lâm Dật.
Không ngờ người này uống hết một chai rượu đế!
Mình uống bia, tốc độ cũng không nhanh như vậy.
"Mọi người đừng nhìn tôi chứ." Lâm Dật nói:
"Đến lượt anh ta uống rồi. Rượu 52 độ, cũng không cao lắm, với tửu lượng của anh có thể tùy tiện uống cạn."
Lần này, ánh mắt của mọi người nhìn sang Chu Hưng Hải.
Lâm Dật cũng đã uống cạn, lúc này đến lượt anh ta.
Nếu anh ta uống không, sẽ mất mặt.
Nhìn chai rượu đế trên bàn, khóe miệng Chu Hưng Hải giật giật.
Mình uống bia thành thạo, nhưng rượu đế lại không được.
Cho dù cũng uống tạm được, nhưng nếu uống một hơi hết một chai, căn bản chịu không nổi.
"Tửu lượng của tôi thật ra không có vấn đề, nhưng tôi không thích uống rượu đế lắm, lại giống như anh không thích uống bia vậy. Anh không thể ép tôi uống cái này chứ?"
"Cái này thì đơn giản, chúng lại thay đổi một chút, một chai rượu đế 52 độ tương đương với mười chai bia, mọi người sẽ không có dị nghị gì chứ?"
Mọi người gật đầu. Bọn họ cũng là người thường uống rượu, cũng biết cách đổi này.
Cũng không có người nào phản đối.
Lâm Dật tiện tay cầm một chai rượu đế khác tới, lại ừng ực uống vào.
"Bây giờ tôi uống hai chai, chỉ cần anh uống hai mươi chai bia lại có thể vượt qua mức tôi uống bây giờ." Lâm Dật nói:
"Chờ sau khi anh uống xong hai mươi chai, chúng ta lại tiếp tục uống, như vậy cũng công bằng."
Đám người đều không nói gì, nhìn Chu Hưng Hải với vẻ hả hê, vui sướng.
Mức cao nhất của anh ta là mười chín chai, nhưng nếu uống xong hai mươi chai lại có thể vượt qua mức của Lâm Dật bây giờ.
Nhưng chờ đến lúc đó, chắc hẳn anh ta đã bất tỉnh nhân sự, cũng không thể uống với Lâm Dật nữa.
Cố Diệc Nhiên thầm lắc đầu, có lẽ uống cả bốn chai Armand de Brignac làm khiến người ta tiếp nhận được.
Nhưng uống hai chai rượu đế 53 độ, tuyệt đối có thể tính là người kỳ lạ.
Chu Hưng Hải cũng xem như tự đòi mất mặt.
Khóe miệng Chu Hưng Hải giật giật, lúng túng cười.
"Anh… tửu lượng của anh đúng là tốt thật, uống nhiều như vậy, không ngờ lại hoàn toàn không có việc gì."
"Cũng tạm được."
Lâm Dật hô một tiếng: “Nhân viên phục vụ."
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bước vào: “Ngài cần gì ạ?"
Lâm Dật chỉ vào Chu Hưng Hải: “Cậu lấy cho ngài đây hai mươi chai bia."
"Ồ? Đều mở ra hết sao?" Nhân viên phục vụ ngoài ý muốn nói.
Lâm Dật gật đầu: “Đây là số bia dành riêng cho anh ta, tôi đặt trước cho anh ta, tránh để người khác uống."
"Tôi biết rồi."
Nhân viên phục vụ không dây dưa, tay chân nhanh nhẹn đưa lên hai mươi chai bia, đồng loạt đặt ở trước mặt Chu Hưng Hải.
Thế này thì anh ta không uống cũng không được.
"Nào, có ai uống nữa không, chúng ta tiếp tục." Lâm Dật hô to:
"Tôi đã lâu không uống rượu thoải mái vậy rồi."
"Đừng, đừng, đừng, anh Lâm tha cho bọn em đi. Với tửu lượng này của anh, ai có thể uống qua anh được chứ?"
"Nếu không uống rượu, vậy bắt đầu ăn đi, đừng nhắc tới chuyện uống rượu nữa."
"Được được được, chúng ta ăn là chính."
Sau khi giải quyết xong Chu Hưng Hải, cuộc liên hoan cũng chính thức bắt đầu, rượu vẫn phải uống nhưng biến thành uống ít, điểm đến là dừng.
Cốc cốc cốc…
"Vào đi!"
Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Hưng Hải vung tay lên, rất là khí phách.
Cửa phòng mở ra, mười mấy cô nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc sườn xám xẻ tà cao đi từ bên ngoài vào.
Ở trên tay các cô còn cầm đủ loại món ăn, nhưng trong mắt đám đàn ông, những bắp đùi sáng lóa lấp ló dưới sườn xám càng mê người hơn thức ăn trên tay bọn họ.
Thấy có người bước vào, Chu Hưng Hải thoáng ngây người, bất giác hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Chào ngài, giám đốc Vương của chúng tôi nói trong phòng này có khách quý, dặn dò chúng tôi đưa những món ăn này lên." Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp trưởng nhóm nói.
"Khách quý?" Đinh Siêu nói tiếp:
"Anh Hải, ba anh quen biết với giám đốc của Giải Hoàng Các mà. Có phải ông ta qua mời món?"
Nghe Đinh Siêu nhắc nhở như thế, Chu Hưng Hải làm màu nói:
"Ôi, giám đốc Vương của các cô thật sự quá khách sáo, tôi chỉ tới ăn một bữa cơm, không cần thiết phải bày ra đội hình lớn như vậy, làm tôi cũng thấy ngại."
------
Dịch: MBMH Translate