Chương 1709: Đụng Phải Nòng Súng
Chương 1709: Đụng Phải Nòng Súng
"Giám đốc Vương của chúng tôi chỉ căn dặn như vậy." Trưởng nhóm nhân viên phục vụ nói:
"Hơn nữa, giám đốc Vương của chúng tôi còn bảo chúng tôi đưa món ăn qua trước, đợi lát nữa ông ấy sẽ đích thân qua mời rượu, góp vui cho mọi người."
"Ái chà, vậy thì ngại lắm, lại để cho giám đốc Vương phải tốn kém rồi."
Cho dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Chu Hưng Hải đã mừng muốn nở hoa.
Lúc trước anh ta chỉ biết ông ta và ba mình có chút quan hệ, không ngờ được lại đến trình độ này.
Không chỉ mời món ăn, còn muốn chủ động qua mời rượu.
Khó trách người ta có thể lên làm giám đốc, không ngờ lại đối nhân xử thế tới mức này, trở thành người thành công cũng là chuyện đương nhiên.
Cùng lúc đó, nhân viên phục vụ đặt món ăn trong tay lên trên bàn.
"Đây là trứng cá muối Emmas."
"Đây là cua Hoàng Đế của Úc."
"Đây là tôm hùm Cẩm Tú."
...
"Đây là cá ngừ vây xanh mới được vận chuyển hàng không từ Úc tới hôm nay, vốn giữ lại chuyên cung cấp cho lãnh đạo, nhưng giám đốc Vương của chúng tôi nói các vị là khách quý nên cố ý gọi đầu bếp quay lại, đặc biệt nấu món này."
"Thưa ngài, tổng cộng mười hai món ăn đã được đưa lên đủ."
Người đẹp trưởng nhóm nói xong lại nhận lấy hai chai rượu vang từ phía sau, nói:
"Đây là Howling Eagle Cabernet Sauvignon bốn năm, mời mọi người thưởng thức."
Sau khi giới thiệu lần lượt tên của các món ăn, mười mấy cô nhân viên phục vụ xinh đẹp đều rời đi.
Mà bầu không khí trong phòng cũng chìm trong sự thán phục và kinh ngạc!
"Những món này đều là cho chúng ta ăn sao?"
Đinh Siêu đã không biết phải hình dung tâm trạng của mình thế nào. Mình chỉ tới ăn bữa cơm, không ngờ lại bày ra thể diện lớn như vậy, thật kích thích!
"Đương nhiên rồi, thể diện của ba tôi bày ra đấy mà."
Tâm tình của Chu Hưng Hải rất tốt, đã vui mừng muốn nở hoa rồi.
Vương Thiên Hổ thật biết cách làm việc, vô tình làm mình làm màu cũng trở nên trâu bò như vậy.
Hơn nữa, Cố Diệc Nhiên còn ở đây, chắc hẳn trong lòng cũng sẽ có ý với mình.
Quá sung sướng!
"Trứng cá muối Emmas, cua hoàng đế Úc, tôm hùm Cẩm Tú, còn cả cá ngừ vây xanh kia đều là nguyên liệu nấu ăn hàng đầu trên thế giới, cho dù là ông chủ lớn có tài sản hàng chục triệu cũng không thể ăn hết mỗi thứ, không ngờ hôm nay lại bị chúng ta vượt qua. Anh Hải, thể diện của anh cũng quá lớn đấy." Dương Quân Kiệt nói.
"Ha ha, còn tốt, thật ra cũng không có gì. Dù sao hai nhà còn có chút quan hệ, ba tôi và giám đốc Vương của bọn họ còn gọi nhau anh em, mời vài món ăn, tăng vài chai rượu cũng là bình thường." Chu Hưng Hải nói.
"Cho dù là anh em, đội hình cũng quá xa hoa rồi. Đây toàn là món chuyên cung cấp cho lãnh đạo, cho dù có tiền cũng không ăn được đâu." Đinh Siêu nói:
"Không nói gì khác, chỉ riêng hai chai rượu vang này cũng là loại thượng hạng trên thế giới đấy. Hơn nữa, tôi vừa điều tra, hình như một chai Howling Eagle Cabernet Sauvignon bốn năm tuổi này là hơn mười nghìn, hôm nay có thể được uống đúng là không dễ dàng gì."
Sau đó, mọi người đều lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chụp mấy tấm ảnh gửi lên trang cá nhân.
Nhìn mấy món ăn trên bàn, Lâm Dật thật lòng bội phục.
Vương Thiên Long như vậy thì cũng thôi, em họ của ông ta là Vương Thiên Hổ cũng vậy.
Có phải nhà họ Vương bọn họ có gien như vậy không?
Lâm Dật nghĩ ngợi, chờ khi nào có thời gian, mình phải hỏi Vương Thiên Long về phương diện này mới được.
Liệu tổ tiên nhà bọn họ có ai từng làm thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế không? Cũng thật có mắt nhìn đấy.
Mình trở lại nghiên cứu một chút, xem có thể mời ông ta tới tập đoàn Lăng Vân không.
"Được rồi, mọi người không cần quá quan tâm tới chuyện này, mau ăn đi kẻo lát nữa các món ăn nguội mất, mùi vị sẽ không ngon nữa đâu." Chu Hưng Hải bắt chéo hai chân nói.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, Đinh Siêu cáo mượn oai hùm quát:
"Vào đi!"
"Két" một tiếng.
Cửa phòng được đẩy ra, Vương Thiên Hổ cười lấy lòng nói:
"Tôi không làm phiền đến nhã hứng dùng bữa của các vị chứ."
Nhìn thấy người bước vào, Chu Hưng Hải lập tức từ trên ghế đứng lên.
"Chú Vương, chú cũng quá khách sáo rồi, không ngờ lại đích thân tới đây."
Vương Thiên Hổ nhìn thấy Chu Hưng Hải, mỉm cười nói:
"Tiểu Hải à, chú đã lâu không gặp cháu rồi."
"Gần đây cháu tương đối nhiều việc, vẫn luôn tập huấn luyện, cho nên hơi bận." Chu Hưng Hải cười ha hả nói.
Vương Thiên Hổ gật đầu, khách sáo nói:
"Nói cũng phải, cháu ở tuổi này đang là thời điểm sự nghiệp tăng nhanh, tất nhiên phải cố gắng, bằng không sau này hối hận cũng không kịp."
"Chú Vương nói phải, cho nên cháu đã bỏ hết thói quen xấu, chuyên tâm làm chuyện nghiêm túc." Chu Hưng Hải nghiêm trang nói:
"Nhưng chú và ba cháu cũng là quen biết cũ, cháu chỉ dẫn theo đồng nghiệp tùy tiện tới ăn bữa cơm, chú thật sự không cần khách sáo như vậy đâu ạ. Cả một bàn lớn các món ăn với nguyên liệu đắt tiền thế này, thật sự quá khách sáo rồi."
Nếu không phải điều kiện không cho phép, Chu Hưng Hải hận không thể chạy tới ôm hôn Vương Thiên Hổ một cái.
Đúng là tăng thêm thể diện cho mình!
Lâm Dật so với mình lại không hề có ưu thế gì nữa.
Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên ngồi bên cạnh cũng hơi bất ngờ.
Bọn họ biết điều kiện gia đình của Chu Hưng Hải cũng không tệ lắm, nhưng không ngờ lại tốt như vậy.
"Thật ra cháu nói vậy không sai, cũng bởi vì chú và ba cháu là quen biết cũ, cho nên cháu cũng không chuẩn bị gì cả." Vương Thiên Hổ nói:
"Về phần những món hải sản đưa lên sau đều là đặc biệt chuẩn bị cho ngài Lâm, thật ra cũng không có khách sáo với các cháu."
Ông ta thông qua Vương Thiên Long đã sớm biết Lâm Dật là một người khiêm tốn, cho nên Vương Thiên Hổ không tiết lộ thân phận của anh.
Chỉ dùng ngài Lâm để gọi thay.
Hơn nữa cách gọi này đã không chỉ là một cách xưng hô chào hỏi.
Ở Trung Hải có rất nhiều người danh tiếng hiển hách đều là họ Lâm, nhưng người dám tự xưng là ngài Lâm lại chỉ có một mình Lâm Dật!
Người khác căn bản không xứng!
Một điếu thuốc nhà họ Lâm lại chống đỡ được nửa bầu trời Trung Hải.
Câu này nói không sai.
"Chuẩn bị cho ngài Lâm? Ngài Lâm nào vậy?" Chu Hưng Hải kinh ngạc nói.
Vương Thiên Hổ nhìn Lâm Dật: “Chính là ngài Lâm Dật."
"Lại là anh ta? "
"A…"
Ông ta vừa nói ra lời này, mọi người đều hít sâu một hơi!
Trong các buổi gặp mặt bình thường, bọn họ chỉ cảm thấy điều kiện của gia đình Lâm Dật chắc hẳn không tệ, không đến mức quá giàu nhưng cũng sẽ không quá nghèo.
Nhưng bọn họ không ngờ được anh còn có mối quan hệ như vậy, cũng hơi quá rồi.
"Tôi có chuyện quên nói với anh, trước đây chúng tôi cũng có quen biết giám đốc Vương." Lâm Dật cười ha hả nói:
"Làm anh lúng túng rồi, thật ngại quá."
Chu Hưng Hải: Mẹ nó, tôi đã rất lúng túng đấy!
Vẻ mặt Cố Diệc Nhiên thản nhiên, cũng không cảm thấy sốc.
Lâm Dật và người phụ nữ kia có quan hệ tốt như vậy, anh ta quen biết vài người có máu mặt cũng là chuyện bình thường.
Nhưng chuyện hôm nay quả thật có hơi khéo, Chu Hưng Hải xem như đâm lên họng súng của anh ta.
Vương Thiên Hổ cầm chai rượu trên bàn rót cho mình một chén, cũng nhìn về phía những người khác nói:
"Mọi người đều là bạn của ngài Lâm, mọi chuyện xảy ra vội vàng, tôi cũng không kịp chuẩn bị gì. Tôi không có gì hay để phát biểu, cho nên… bữa cơm hôm nay cứ tính cho tôi. Mọi người cứ thoải mái gọi món, thoải mái uống rượu, không ai được khách sáo với tôi đấy."
------
Dịch: MBMH Translate