Chương 1742: Xe Mà Cậu Ấy Lái Chính Là Type-R.
Chương 1742: Xe Mà Cậu Ấy Lái Chính Là Type-R.
Những người khác đều đồng ý với phỏng đoán của Lý Tường Huy, sau đó anh còn nói thêm:
"Về phần hai loại khả năng trước, hiện tại không có cách nào chứng thực, loại khả năng sau thì có thể điều tra một chút."
"Ngày mai tôi sẽ đến công ty của ông ta, nhìn xem sổ sách có vấn đề gì hay không." Cao Minh Tuấn nói.
Lý Tường Huy gật gật đầu, "Nơi này là trọng điểm, điều tra cẩn thận một chút."
"Giao cho tôi là được rồi."
"Lý đội trưởng, anh nói chuyện này có khả năng liên quan tới vợ của ông ta hay không?" Cố Diệc Nhiên nói.
"Cô nói là Lưu Phương?"
Cố Diệc Nhiên gật gật đầu, "Vừa rồi lúc thẩm vấn, tôi quan sát được một chi tiết, sau khi biết Tống Đức Viễn chết, vẻ mặt của bà ta rất bình tĩnh. Chuyện này có chút không bình thường, ngoài ra, con của ông ta cũng bình tĩnh một cách lạ thường, giống như căn bản không quan tâm đến sống chết của ông ta."
"Quan hệ giữa bọn họ đã chỉ còn trên danh nghĩa, tuy chưa ly hôn, nhưng hình như mấy tháng đều không gặp một lần, đã sớm không còn tình cảm." Trương Huy nói:
"Hơn nữa con trai bình thường đều thân thiết với mẹ hơn, tình cảm của cậu ấy đối Tống Đức Viễn đương nhiên cũng rất nhạt, hai người có thái độ này, cũng là chuyện có thể hiểu được."
"Không đúng! Thật ra bọn họ cũng có động cơ." Lâm Dật nói:
"Tống Triết còn đi làm ở công ty, hơn nữa còn là Phó tổng giám đốc, anh ta đương nhiên là nắm rõ tình huống của công ty như lòng bàn tay."
"Tống Đức Viễn bao dưỡng tiểu tam, hai mẹ con bọn họ sợ tiểu tam lừa gạt hết tiền, nên mới dùng biện pháp như vậy giết chết Tống Đức Viễn. Như vậy thì họ có thể danh chính ngôn thuận kế thừa công ty này."
"Giả sử hung thủ là bọn họ, nhưng bọn họ ra tay giết người thế nào đây?" Lý Tường Huy nói.
Tất cả mọi người đều không nói, vụ án suy luận đến nước này dường như đã lâm vào thế bí.
Mỗi người đều có hiềm nghi, nhưng hiềm nghi của mỗi người lại dường như không đủ.
"Nói nhiều có chút loạn, tôi đang cố gắng khiến nó thuận một chút." Lý Tường Huy nói:
"Khả năng thứ nhất, Tống Đức Viễn không hút hàng cấm, có thể là tự sát, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi thì xác suất này nhỏ vô cùng. Giả sử thật sự là loại khả năng này, như vậy thì không có ai cần chịu trách nhiệm cả."
"Loại khả năng thứ hai, lúc Tống Đức Viễn gọi video với Đỗ Quyên, có hành động hút hàng cấm, nhưng Đỗ Quyên cũng không có suy nghĩ về phương diện này, là Tống Đức Viễn tự mình sinh ảo giác, trượt chân ngã xuống sườn núi."
"Giả sử là loại khả năng này, như vậy thì Đỗ Quyên sẽ phải chịu trách nhiệm liên quan, nhưng trách nhiệm sẽ không quá lớn."
"Loại khả năng thứ ba, Đỗ Quyên có hành động xúi giục, động cơ là vì chiếm đoạt tài sản của ông ta, như vậy thì bà ta sẽ phải chịu trách nhiệm chủ yếu."
"Loại khả năng thứ tư, là Tống Triết và Lưu Phương hợp mưu giết chết Tống Đức Viễn, muốn kế thừa tất cả tài sản trước khi chúng bị di dời, nhưng bây giờ chứng cứ không đủ."
Cố Diệc Nhiên gật gật đầu, trầm tư chốc lát rồi nói:
"Ngày mai bên pháp y sẽ có kết quả, sẽ có thể điều tra ra, hành động của ông ta có phải là dùng hàng cấm hay không, sau đó có thể tiến hành loại bỏ."
"Vậy hôm nay cứ đến đây thôi, chờ kết quả ngày mai vậy."
Hô ~
Họp xong, Lý Tường Huy xoay xoay lưng, "Thời gian không còn sớm, về nhà đi, ngày mai không cần đến sớm như vậy, nhưng cũng đừng quá muộn."
"Được."
Bận rộn gần một ngày, mọi người cũng đều có chút mỏi mệt, chuẩn bị thu dọn đồ đạc và về nhà.
Nhưng Lâm Dật lại không động đậy, trong đầu anh vẫn còn nghĩ chuyện của vụ án.
Luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không nói ra được.
Sau khi suy nghĩ vài giây đồng hồ, Lâm Dật nói với Lý Tường Huy:
"Anh Lý, tôi muốn đem video theo dõi về nhà xem một chút."
"Được." Lý Tường Huy không từ chối, ngược lại cảm thấy đây là một chuyện tốt, nói rõ Lâm Dật có lòng cầu tiến.
Sau khi cất kỹ ổ cứng, Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã gần mười một giờ.
Trở về trong khoảng thời gian này cũng có thể, nhưng Lâm Dật không có ý định làm như thế, chuẩn bị đến chỗ Lý Sở Hàm ở một đêm.
"Ui, Tiểu Dật, đổi xe rồi sao, tôi nhớ trước đây cậu lái 570 đúng không." Trương Huy cười ha hả nói:
"Màu của xe này đúng là cợt nhả."
"Đây không phải là vì khiêm tốn sao, để tránh Cố cảnh quan thèm thuồng."
"Người khác mua xe cho anh, có gì đáng mà khoe khoang chứ." Cố Diệc Nhiên nói: "Trình độ của anh cũng chỉ lái được Civic là cùng."
"Thế nào, xem thường Civic của tôi?" Lâm Dật cười ha hả nói:
"Không phục thì chạy một vòng?"
"Nhanh khiêm tốn một chút đi, cậu đừng thấy xe của cô ấy là Volkswagen, nhưng đã được sửa đổi, con Civic này của cậu không là gì đâu." Cao Minh Tuấn nói.
"Chẳng lẽ các người chưa nghe đến danh tiếng của Civic sao? Đây chính là thần xe."
"Cho dù là thần thì đó cũng chỉ là Civic hơn 100 ngàn, xe của người ta là Touareg hơn 300, hơn nữa còn được sửa đổi, cậu không nhất định có thể thắng đâu."
Cố Diệc Nhiên ngẩng cao đầu, hơi kiêu ngạo.
"Tôi biết kỹ thuật lái xe của anh tốt, nhưng tôi cũng không kém, nếu như lúc đó là tôi lái xe thì đã có thể đuổi kịp anh một cách dễ dàng."
"Vậy chúng ta chạy thử một vòng, đêm dài đằng đẵng, ngủ sớm cũng không có ý nghĩa gì cả." Lâm Dật nói:
"Đánh cược giống ngày đó đi, có dám hay không?"
Ánh mắt của Cố Diệc Nhiên di chuyển lòng vòng, "Tôi thì không có vấn đề, anh thua cũng làm giống vậy là được rồi."
"Vậy thì tới đi."
"Bắt đầu tại đây, điểm cuối là công viên giải trí Song Ngư, lộ trình khoảng tầm 10km, không có vấn đề gì chứ."
"Không có vấn đề gì, lên xe."
Sau khi quy định lộ tuyến, hai người lên xe, Cố Diệc Nhiên tìm trên xe một chút, tìm được một cái túi màu đen rồi ném sang phía Lâm Dật.
"Cái này cho anh, lát nữa sẽ phải dùng đến."
"Thao tác này của cô đúng là rất quen."
"Tạm được." Cố Diệc Nhiên lộ ra bộ dáng nắm chắc thắng lợi, sau đó thắt dây an toàn, "Lần này tôi nhất định sẽ chiến thắng."
"Chúc cô may mắn."
Trương Huy xem náo nhiệt không sợ phiền phức, đứng phía trước hai xe, lớn tiếng nói:
"Ba, hai, một, bắt đầu!"
Rầm rầm rầm. . .
Tiếng nói vừa dứt, hai chiếc xe đều phát ra tiếng gầm rú, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
"Mẹ nó!" Cao Minh Tuấn kinh hô một tiếng, "Thanh âm này có điểm gì là lạ."
Lý Tường Huy và Trương Huy cuối cùng cũng nghe ra, "Xe của cậu ấy là Civic thật sao?"
"Tôi cũng đang khó hiểu đây, Civic dù có sửa đổi, cũng không thể có được âm thanh này."
Ba người trầm tư một chút, sau đó đột nhiên nhìn nhau.
"Xe của tiểu tử kia không phải là Type-R đó chứ?"
. . .
Cùng lúc đó, Cố Diệc Nhiên cũng phát hiện chỗ không thích hợp, tính năng xe của Lâm Dật cực kỳ tốt!
Đây là tính năng mà Civic có thể có sao?
Chẳng lẽ cũng đã được sửa đổi?
"Tốc độ có chút chậm, tôi đi trước."
Lâm Dật phất phất tay với Cố Diệc Nhiên, sau đó chân đạp thẳng xuống chân ga!
Cố Diệc Nhiên nghiến chặt hàm răng, cũng không chịu thua, cùng tăng tốc độ, cố gắng đuổi theo Lâm Dật.
Nhưng cô phát hiện, kém mấy chục mét như vậy, làm sao cũng không đuổi kịp!
Reng reng reng _
Đúng lúc này, điện thoại di động của Cố Diệc Nhiên vang lên, phát hiện là Cao Minh Tuấn gọi tới.
Nhưng lúc này, cô đã không có tâm trạng nhận điện thoại!
Nếu như lại thua thì mình cũng không cần làm người nữa.
Cố Diệc Nhiên không có nhận mà tiện tay cúp điện thoại, nhưng không đến vài giây đồng hồ, Cao Minh Tuấn lại gọi tới.
Cố Diệc Nhiên nhăn mày, gọi liên tục hai cuộc, trong lòng cô bỗng có loại dự cảm xấu.
Suy đi nghĩ lại, cô sợ trong cục có việc, liền nhận.
"Chuyện gì vậy."
"Cô bị bỏ lại rồi đúng không."
"Ừm hả? Làm sao anh biết."
"Đã sớm đoán được." Cao Minh Tuấn cười nói:
"Chiếc xe mà cậu ấy lái không phải là Civic, là Type-R thuần nhập khẩu hơn 1 triệu, cô đương nhiên là không đuổi kịp."
------
Dịch: MBMH Translate