Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1745 - Chương 1743: Phát Hiện Của Kiều Hân.

Chương 1743: Phát Hiện Của Kiều Hân.
Chương 1743: Phát Hiện Của Kiều Hân.
Chương 1743: Phát Hiện Của Kiều Hân.




"Type-R? !"

Cố Diệc Nhiên cũng rất hiểu xe, chỉ là không ngờ tới trình độ lái xe của Lâm Dật lại chuyên nghiệp như vậy.

Cô đương nhiên cũng đã nghe qua đại danh Type-R.

Nếu như thật sự là vậy thì xe của mình đương định là không chạy nổi xe của anh ta.

"Chắc chắn sao?"

"Cảm thấy có điểm giống." Cao Minh Tuấn nói:

"Điều quan trọng nhất chính là, cô bây giờ không đuổi kịp người ta, chuyện này đã có thể nói rõ vấn đề."

"Mặc kệ anh ta lái cái gì, tôi đều muốn đuổi theo!"

Sau khi cúp điện thoại, Cố Diệc Nhiên lại tăng chân ga.

Cô cảm thấy, Cao Minh Tuấn hẳn là đã nhìn lầm, cũng không cảm thấy Lâm Dật biết lái xe tốt như vậy.

Nhưng hiện thực lại dội cho cô một gáo nước lạnh.

Cho đến khi chạy tới điểm cuối, cô đều không thể đuổi kịp Lâm Dật.

Hơn nữa khoảng cách giữa hai người, vẫn luôn duy trì trong khoảng mấy chục mét.

Điều làm cho Cố Diệc Nhiên tức giận nhất là anh ta dường như đang cố ý khống chế tốc độ xe của mình.

Tính thương tổn không lớn, nhưng tính làm nhục lại cực mạnh.

Sau khi xuống xe, vẻ mặt của Cố Diệc Nhiên có chút mất tự nhiên.

"Anh đang đùa giỡn tôi có phải hay không, rõ ràng là Type-R, lại còn nói là Civic!"

"Sao lại là Type-R được, đây rõ ràng là Civic."

"Nói chuyện phiếm, có Civic nào trang bị AMG sao?"

"Đúng vậy, Civic nhà chúng tôi thích trang bị như vậy đó." Lâm Dật nói:

"Nhưng mà tôi cảm thấy, nói những lời nhảm nhí này không có ý nghĩa, vẫn nên thực hiện lời hứa đi, vừa lúc túi nhựa còn đang ở trên xe của cô, đừng lãng phí thời gian."

"Yên tâm đi, Cố Diệc Nhiên tôi dám chơi dám chịu!"

Cố Diệc Nhiên quay lại trong xe, giày vò bên trong một hồi lâu mới xuống, sau đó đưa túi màu đen cho Lâm Dật.

Liếc mắt nhìn kiểu dáng, Lâm Dật trực tiếp ném vào thùng rác.

"Sớm biết là như vậy đã không chơi với cô, kiểu dáng còn không bằng những lão thái thái kia."

"Anh!"

"Bái bai."

Lâm Dật lên xe, vẫy tay với Cố Diệc Nhiên, nghênh ngang lái xe rời đi.

Ban đêm người không nhiều, khoảng mười hai giờ, đã đến nhà của Lý Sở Hàm.

Đèn của phòng khách vẫn sáng, có thể thấy cô vẫn luôn chờ đợi Lâm Dật trở về.

"Lần sau nếu lại như vậy thì không cần chờ anh, dù sao anh cũng có chìa khoá, có thể đi vào."

"Trong nhà có đèn, không thể để anh đi vào trong đêm tối được, như thế sẽ cô đơn."

Lâm Dật cười, sờ mái tóc dài mềm mại của Lý Sở Hàm.

"Đi thôi, bận rộn một ngày cả, ngủ đi."

"Ừm vâng."

Lâm Dật rửa mặt đơn giản mặt chút, bởi vì ban ngày gặp vụ án chết người nên muốn rửa vận xui đi.

Đều là mấy thói quen mê tín học được từ Vương Thúy Bình.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Dật khi tỉnh lại, phát hiện đã hơn chín giờ.

Nhìn thấy Lý Sở Hàm đang làm bữa sáng trong phòng bếp.

"Hôm nay không đi làm à?"

"Nghỉ, ngày mai chuyển ca."

"Có sắp xếp gì không, nếu không lát nữa anh xin nghỉ để ở cùng em."

"Không cần không cần, anh làm việc của anh đi." Lý Sở Hàm nói:

"Em đã hẹn Hân Hân, hai chúng em lát nữa sẽ đi dạo phố."

"Vậy anh chuyển cho em ít tiền."

"Em còn, tuyệt đối không nên chuyển."

"Vậy được rồi."

Ngay tại lúc hai người nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa.

Không cần nghĩ cũng biết, là Kiều Hân đến ăn chực.

Ngoại trừ Lâm Dật thì chỉ có Kiều Hân có chìa khóa nhà của Lý Sở Hàm.

"A..., anh Lâm!"

Mở cửa ra nhìn thấy Lâm Dật, Kiều Hân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nháy mắt ra hiệu:

"Em không quấy rầy hai người chứ?"

"Em đã quấy rầy."

"Hắc hắc, không có biện pháp nào khác, em đã tới, quấy rầy thì quấy rầy đi, dù sao da mặt em cũng dày."

"Hai người ngồi chờ một lát, bữa sáng xong ngay đây."

"Em đi giúp đỡ." Kiều Hân nói.

"Không cần đâu, xong ngay đây, không cần giúp đỡ."

"Vậy em cũng không khách sáo nữa."

Kiều Hân ngồi xuống trên ghế sô pha, hào hứng nhìn Lâm Dật.

"Anh Lâm, anh không phải đi làm cảnh sát à? Gần đây có xảy ra vụ án quan trọng nào không? Chính là mấy loại vụ án ly kỳ, nói cho em một chút."

"Đúng thật là có một vụ, mới xảy ra ngày hôm qua."

"Nhanh nói cho em một chút."

Sau đó, Lâm Dật nói tóm tắt vụ án lại cho Kiều Hân nói một lần, người kia lập tức rơi vào trầm tư.

"Vấn đề khó bây giờ nằm tại chỗ cho dù các anh tìm được hung thủ chính xác thì cũng bởi vì không đủ chứng cứ mà không thể bắt người vào."

"Sau đó thì sao, nói tiếp."

Lâm Dật hiểu rất rõ Kiều Hân, đọc Conan nhiều năm như vậy, mạch não của cô đã khác người thường rất nhiều.

Nói không chừng còn có thể phân tích ra chút gì đó.

"Cho dù là tự sát hay là trượt chân thì đều là tự mình té xuống." Kiều Hân nói:

"Các anh không có chứng cứ để buộc tội người ta có hành động xúi giục. Bởi vì không có chứng cứ, nhiều lắm cũng chỉ chịu trách nhiệm liên quan, nhưng đoán chừng sẽ không quá nghiêm trọng."

"Cho nên bọn anh đang muốn chứng minh nguyên nhân cụ thể dẫn đến cái chết của ông ta."

"Anh Lâm, có camera giám sát hiện trường không? Em có thể xem không?"

"Anh còn đem video giám sát về, em đi lấy máy tính tới đây."

"Được rồi." Kiều Hân hưng phấn nói, sau đó đến thư phòng của Lý Sở Hàm, lấy Laptop ra.

Làm một fan lâu năm của Conan, có thể gặp được loại chuyện này trong hiện thực, khiến cô cảm thấy vừa hưng phấn vừa kích thích.

Sau khi lắp ổ cứng di động vào, Lâm Dật ngồi dựa vào trên ghế sô pha, cái đầu của Kiều Hân ló ra, nhìn vô cùng cẩn thận.

"Nhìn tốc độ đi bộ của ông ta, có thể đoán được nhất định là không bình thường."

"Bọn anh đã phân tích ra được điểm này, có hai nguyên nhân có thể dẫn đến tình huống này, thứ nhất là uống rượu, loại thứ hai là dùng Cathinone hoặc là mấy loại thuốc tương tự, gây ra ảo giác."

Kiều Hân từ chối cho ý kiến gật đầu, là một bác sĩ chuyên nghiệp, cô đương nhiên là hiểu rất rõ về công dụng của các vị thuốc.

Nhìn liên tục mười mấy phút, Kiều Hân chống cằm, nói:

"Hình như cũng không có phát hiện ra gì cả, ông ta tự mình té xuống, cho dù người nào là hung thủ thì các anh đều không thể định tội người ta."

"Vấn đề nằm ở chỗ này đây."

Hai người rơi vào trầm tư, lại đi vào cùng một ngõ cụt.

"Ăn cơm trước đi, sau đó lại thảo luận những thứ này." Lý Sở Hàm nói.

"Ừm, em đi bưng thức ăn lên."

Lý Sở Hàm làm mấy món ăn kèm, còn có bánh bao và sữa đậu nành, vô cùng Trung Quốc.

"Chị Lý, trang trí nhà mới thế nào rồi, có chỗ nào cần em giúp một tay hay không?" Kiều Hân hỏi.

"Đã không sai biệt lắm, vừa lúc hôm nay sẽ đi xem nhà."

"Ai nha nha, anh Lâm, tuy số đo của em không lớn như chị Lý, anh có định suy nghĩ lại một chút, thu nhận em đi." Kiều Hân nói với vẻ hâm mộ:

“Em không muốn nhà lớn như vậy, mười mấy mét vuông là được, cho em một ngôi nhà đi."

Lâm Dật và Lý Sở Hàm nhìn nhau cười một tiếng, anh đành nói:

"Nhìn em biểu hiện của em đã."

"Đến đến đây, anh Lâm, anh ngồi vị trí trung tâm, những đồ ăn này sao có thể để trước mặt em được chứ, phải đặt trước mặt anh Lâm..."

Nói được nửa câu, Kiều Hân bỗng dừng lại, vẻ mặt cũng trở nên cổ quái.

"Làm sao vậy, không thoải mái sao?" Lý Sở Hàm hỏi.

Kiều Hân lắc đầu, nhìn Lâm Dật chăm chú:

"Anh Lâm, em hình như phát hiện chỗ không đúng."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment