Chương 1793: Người Phụ Nữ Như Thế Nào Có Thể Xứng Với Anh Lâm
Chương 1793: Người Phụ Nữ Như Thế Nào Có Thể Xứng Với Anh Lâm
Lâm Dật và những người khác cũng không tức giận, đứng ra khỏi chiếc xe máy.
Người đàn ông phụ trách quay video nói với người phụ nữ trước mặt:
“Cô chuẩn bị sẵn sàng đi, một chiếc xe tốt như vậy không dễ gặp đâu. Chúng ta tranh thủ quay mấy chục clip để sau này còn có cái mà đăng.”
“Bây giờ tôi đã sẵn sàng, có thể quay rồi.”
“Vậy được, ba hai một bắt đầu!”
“Các bạn thân yêu, đàn ông không đáng tin cậy, tôi và chồng vừa tiến hành thỏa thuận ly hôn. Để thỏa mãn anh ta, tôi chọn cách không lấy thứ gì cả, để lại biệt thự và chín chiếc siêu xe phía sau cho anh ta. Giờ tôi không còn một xu dính túi, hy vọng các bạn đến livestream của tôi lúc tám giờ tối. Tôi muốn tặng cho các bạn đợt phúc lợi cuối cùng, chín tệ chín, miễn phí vận chuyển.”
“Hai người có thể tránh ra được không? Không thấy mình đang đứng đây cản đường sao?” Lâm Dật nói tiếp:
“Nói thật thì tôi còn thấy xấu hổ cho cả hai người. Nếu không bị tắc nghẽn mạch máu não ba năm thì chắc không thể nghĩ ra một kịch bản như vậy được.”
“Chúng tôi thích nói gì thì nói, anh quản được chắc?” Người phụ trách quay phim lớn tiếng đáp:
“Sao nào? Có phải bị tôi nói mấy câu nên anh bất mãn không? Mau đem hành lý của anh cút đi đi!”
Bốp!
Tùy Cường giơ tay tát vào mặt anh ta một cái.
Người đàn ông phụ trách quay phim ngã xuống đất, máu chảy đầy khóe miệng, cả hàm răng cũng thiếu nước bị đánh bật ra ngoài.
“Con mẹ nó! Mày nói chuyện chú ý một chút, cẩn thận rước họa vào thân đấy!”
Người đàn ông phụ trách quay phim bị đánh tới ngơ ngác, điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ tan tành. Anh ta ôm mặt, chỉ tay vào Tùy Cường mà mắng:
“Mày dám đánh tao à, tao sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ!”
“Tùy mày thôi.”
Nói xong, mấy người bọn họ bấm chìa khóa rồi chất hành lý lên xe.
“Mấy, mấy chiếc xe này là của các người?”
“Nếu không thì sao?”
La Kỳ quay đầu nhìn người đàn ông bị đánh ngã trên mặt đất.
“Nếu không thì sao? Ai bảo các người quay video ở đây, thế mà còn không biết tốt xấu, sau này nhớ kỹ, đừng bao giờ coi thường người khác.”
Những người nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi sững sờ.
Bọn họ vốn tưởng mấy người trước mặt là người từ nơi khác đến làm việc.
Không ngờ, những chiếc xe này hóa ra lại là của bọn họ.
Thế rồi, họ phóng xe đi dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.
Lâm Dật dẫn đầu đoàn, lái xe về phía bãi biển Nguyệt Lượng Loan.
Khoảng một giờ sau, chín chiếc xe thể thao lần lượt dừng lại trên đường cao tốc bên cạnh bãi biển Nguyệt Lượng Loan.
Mấy người họ lần lượt xuống xe, Lâm Dật nói:
“Ở đây chơi một lúc, lát nữa tôi sẽ dẫn mọi người ra biển.”
La Kỳ chỉ về bến Vọng Giang cách đó không xa: “Có một chiếc thuyền lớn ở đằng kia, tôi cảm thấy không tồi, chúng ta đi thuyền đó được không?”
“Tôi đã chọn chiếc thuyền đó rồi, đủ cho các cô cậu vui chơi thỏa thích.”
“Phải để anh Lâm vung tiền rồi.” La Kỳ cười hì hì.
“Vung tiền cái gì? Bến tàu này cũng là của tôi, muốn đi con thuyền nào là do tôi quyết định.”
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Anh còn có cả bến tàu!”
“Mấy người cũng đều quấn bạc triệu đầy thắt lưng, chỉ là một cái bến tàu thôi mà, có cần phải kinh ngạc đến thế không?”
“Quan trọng là công ty của anh là ngành bán dẫn, không liên quan gì đến bến tàu.”
“Tôi cũng đâu có bảo dùng nó để kiếm tiền. Đó là nơi để nghỉ ngơi và giải trí. Sau này, các cô cậu đưa bạn bè đến Trung Hải, chỉ cần nhắc đến tên của tôi là không cần phải bỏ ra một khoản tiền nào, muốn dùng chiếc thuyền nào thì cứ việc chọn.”
“Tôi sẽ nhớ kỷ mấy lời này, chắc chắn sẽ không khách sáo với anh đâu.”
“Đều là chỗ thân quen, khách sáo làm gì.” Lâm Dật cười nói tiếp:
“Đi thôi, mọi thứ đã chuẩn bị xong, đi ra biển chơi một lát trước đã.”
“Ok.”
Trước khi mấy người họ tới, ba người Tần Hán đã sắp xếp xong nơi này.
Anh ta còn tìm không ít tiểu thịt tươi và người mẫu nổi tiếng trên mạng đến, trình độ trước giờ vẫn thế.
Tiếu Băng và La Kỳ tủm tỉm nhìn Lâm Dật.
“Anh Lâm, chỉ có anh hiểu chúng tôi nhất, biết chúng tôi khoái món này.”
“Đều là thành viên trong đội mình, đương nhiên tôi phải hiểu rồi.”
“Chậc chậc chậc, anh Lâm đúng là tay lão làng có khác.”
Sau khi mọi người đến nơi, Lâm Dật giới thiệu sơ qua hai bên, đoàn người cũng trở nên quen thuộc.
Bộ ba Tần Hàn đều có phần kinh ngạc.
Thân phận của tám người do Lâm Dật đưa tới không hề đơn giản.
Giá trị bản thân mỗi người thấp nhất cũng hơn chục tỷ, hoàn cảnh gia đình cũng không phải hạng vừa.
Tiếu Băng, La Kỳ và Dư Tư Dĩnh thì cũng không keo kiệt với thân hình xinh đẹp của mình, khoác lên những bộ đồ bơi bikini khá bắt mắt.
Sau khi vui chơi trên bãi biển một lúc, mọi người xuống du thuyền, bữa tiệc ăn chơi vui vẻ cũng chính thức bắt đầu.
Người trên thuyền đều vô cùng cởi mở, dù sao cũng là con nhà giàu, ăn chơi thả ga, cảnh tượng sôi động khỏi phải bàn.
Hơn bảy giờ tối, ánh chiều le lói đã biến mất nơi cuối chân trời.
Cuộc vui chơi của mọi người cũng sắp đến hồi kết thúc.
Lâm Dật đã sắp xếp một bàn tại khách sạn ở Bán Đảo, sẵn sàng đón tiếp Tiếu Băng và những người khác, tiện thể sẽ ở lại đây qua đêm luôn.
“Chơi cũng kha khá rồi, tôi đã đặt chỗ xong, giờ đi ăn trước, ngày mai sẽ dẫn mọi người đi chơi tiếp.”
“Đừng chỉ mỗi mấy người chúng ta, gọi cả chị dâu đi ra ngoài đi, đã lâu như vậy mà chúng tôi còn chưa biết mặt chị dâu trông như thế nào.” Trương Siêu Việt rống lên.
“Đúng đấy, gọi chị dâu qua đi, mọi người cùng nhau ăn cơm đi.” Tiếu Băng nói.
“Anh Lâm cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không nói gì linh tinh đâu, không thể để cho chính thất ở nhà biết chuyện không nên biết được.”
“Ăn nói kiểu gì đấy, cứ làm như tôi là cặn bã lắm không bằng.”
“Anh mà không phải cặn bã thì chúng tôi cũng chỉ là mấy học sinh tiểu học ngây thơ mà thôi.” Lương Kim Minh nói.
“Chết tiệt, trong số những người ở đây, cậu là người không có tư cách nói tôi nhất.” Lâm Dật nói.
“Tôi thừa nhận mình là đồ cặn bã, nhưng tôi có bảo anh học theo tôi đâu.” Lương Kim Minh nói không biết xấu hổ.
“Nhưng mấy cậu đều khốn nạn cả, nếu tôi không làm theo, chẳng phải sẽ bị bỏ lại sao?”
“Đệt, ngụy biện kiểu gì đây.”
“Anh Lâm, đừng nói lung tung, mau gọi cho chị dâu đi.”
“Gọi cho cô ấy cũng được, nhưng không ai được tiết lộ nửa lời về thân phận của mình đâu đấy.”
“Đã rõ, chúng tôi sẽ giữ kín như bưng!”
Lâm Dật lấy điện thoại di động gọi cho Kỷ Khuynh Nhan.
“Chơi xong chưa?”
Kỷ Khuynh Nhan biết Lâm Dật phải đón tiếp bạn bè nên buổi tối đã tự mình về nhà.
“Chơi cũng kha khá rồi, đang chuẩn bị đi ăn tối, nếu em không có chuyện gì thì đến đây đi, bọn họ đều muốn gặp em cả.”
“Hả? Muốn gặp em sao?”
Kỷ Khuynh Nhan có chút bối rối: “Các anh tụ họp với nhau, em tới thì không hay lắm.”
“Có gì mà không hay, đều là người quen cả. Bọn anh đang trên đường, khoảng bốn mươi phút nữa sẽ tới. Nếu em không có việc gì thì qua đây đi.”
“Ờ ờ, được rồi.”
Cúp điện thoại, Lâm Dật nói với những người khác: “Xong rồi, chúng ta đi ăn cơm trước.”
Hơn nửa giờ sau, xe chạy đến khách sạn Bán Đảo, mọi người ngồi vào phòng.
“Sắp gặp chị dâu rồi, tôi có hơi kích động.” Tiếu Băng nói.
“Cánh đàn ông chúng tôi còn chưa kích động thì thôi, phụ nữ các cô kích động cái gì?” Một thành viên nam tên Chu Lương nói.
“Tôi chỉ tò mò không biết người phụ nữ xứng với anh Lâm của tôi rốt cuộc là người như thế nào thôi.”
------
Dịch: MBMH Translate