Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1796 - Chương 1794: Thủ Đoạn Hèn Hạ

Chương 1794: Thủ Đoạn Hèn Hạ
Chương 1794: Thủ Đoạn Hèn Hạ
Chương 1794: Thủ Đoạn Hèn Hạ




“Cô mà không nói, tôi còn thật sự không nghĩ về phương diện này.” Chu Lương nói tiếp:

“Tôi cũng có chút tò mò, không biết chị dâu rốt cuộc trông như thế nào.”

“Không phải là tôi khen ngợi anh Lâm, tôi cảm thấy dưới bầu trời này, chẳng có người phụ nữ nào có thể xứng với anh ấy, nhan sắc này khiến người ta quá ghen tị.” La Kỳ nói.

“Vậy nên tôi mới tò mò chứ, người phụ nữ có thể khiến anh Lâm quyết tâm một lòng, không biết phải đẹp đến nhường nào?”

Phụt!

Tần Hán ngồi ở bên cạnh không nhịn nổi bật cười.

Nếu như Lâm Dật như này được coi là người quyết một lòng, bản thân anh ta không phải sẽ được tính thành người đàn ông tốt nhất thế giới rồi sao?

“Anh Tần, anh cười cái gì vậy, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?”

“Không không không.” Tần Hán miễn cưỡng nhịn cười, nói:

“Đợi chút mấy cậu sẽ biết thôi, chị dâu của mấy cậu trông như thế nào.”

Chính vào lúc này, cánh cửa của phòng bao được mở ra, Kỷ Khuynh Nhan từ bên ngoài bước vào trong.

Cách trang điểm ăn mặc của Kỷ Khuynh Nhan đủ để khiến người khác phải lóa mắt.

Chiếc đầm đen đuôi yến, kết hợp với chiếc áo trắng lửng tay, mái tóc dài được búi lên, trên chiếc cổ trắng nõn ngọc ngà đeo một chiếc vòng kim cương, cách phối đồ như này khiến trên người cô giống như tỏa ra ánh hào quang vậy.

Thể hiện sự quyến rũ và ưu nhã của bản thân vô cùng tinh tế.

Mấy người Tiếu Băng và Dư Tư Dĩnh đều nhìn đến ngơ ngẩn rồi.

Thán phục trước nhan sắc và thân hình của Kỷ Khuynh Nhan, cho dù mấy người bọn họ cũng là phụ nữ, nhưng đều cảm thấy có chút xấu hổ vì thua kém.

Cô giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, tìm không thấy bất cứ tỳ vết nào.

“Chào chị dâu.”

Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan bước vào, mấy người Tiếu Băng đứng dậy chào hỏi.

Đối diện với tình huống như này, Kỷ Khuynh Nhan vẫn có chút chưa kịp thích ứng.

Mặc dù lúc về cô nhi viện, cô cũng được mọi người gọi mình là chị dâu.

Nhưng đa số bộ phận lúc đó mình chào hỏi đều là trẻ nhỏ.

Mà bây giờ, biến thành một đám người trẻ tuổi, cô phải mất một lúc mới thích ứng kịp.

“Mọi người không cần khách sáo, mau ngồi mau ngồi.” Kỷ Khuynh Nhan vội vàng chào hỏi, chỉ sợ tiếp đón không chu đáo.

Đám đông lần lượt ngồi xuống, Kỷ Khuynh Nhan ngồi bên cạnh Lâm Dật.

Tần Hán nở nụ cười với mấy người Tiếu Băng: “Bây giờ mấy cô cậu nhìn thấy người thật rồi, cảm thấy thế nào?”

“Cảm thấy anh Lâm của tôi không xứng với chị dâu.”

“Này này này! Vừa rồi còn nói cô ấy không xứng với tôi đó, thế mà nhanh như vậy đã phản rồi à.”

“Anh không nên vu oan cho người khác, tôi chưa từng nói câu đấy.” Tiếu Băng nói tiếp:

“Với nhan sắc và thân hình của chị dâu, phối hợp với anh thực tế quá nhẹ nhàng rồi.”

Kỷ Khuynh Nhan nở nụ cười, vẻ mặt có chút đắc ý.

Mỗi lần nghe người khác nói như thế, trong lòng của cô vô cùng vui vẻ.

“Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Mọi người đói bụng rồi đúng không, nhanh gọi món đi, hôm nay phải đãi mọi người một bữa đàng hoàng.”

“Yên tâm, sẽ không khách sáo với anh đâu.”

Đám người nhóm Tiếu Băng cũng thật sự không khách sáo với Lâm Dật, chọn các món đắt quý hiếm, không mập mờ nước đôi chút nào.

Bởi vì không có người ngoài, bầu không khí trong bữa cơm rất vui vẻ.

Tuy mọi người cùng uống rượu, nhưng ý thức của đám người Tiếu Băng đều vẫn tỉnh táo, mọi người không nhắc đến một câu nào những chuyện liên quan tới thân phận của bản thân và Lâm Dật.

Mà đám người Tùy Cường cũng thay đổi cách xưng hô gọi thành “lão đại”, vì gọi tổ trưởng có vẻ xa lạ quá.

Hơn mười một giờ đêm, rượu quá ba lượt, ăn quá năm vị(*). Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, trạm kế tiếp chính là hạng mục cũ.

(*) là chỉ những người cùng bàn đã uống ba phiên rượu, món ăn cũng đã ăn đủ năm vị, đây ý chỉ bữa tiệc đã đến hồi kết.

Hộp đêm!

Tuy Kỷ Khuynh Nhan rất phản cảm việc Lâm Dật đến chỗ như thế này, nhưng vì có bạn bè ở đây, Kỷ Khuynh Nhan cũng không nói gì, chẳng qua cô cũng không đi cùng bọn họ.

Lâm Dật đưa cô về nhà ba mẹ, sau đó trở lại Đại Đô Hội, chuẩn bị chơi một trận điên cuồng.

Mấy người bọn họ đều là con cháu nhà giàu nên cuộc chơi vô cùng thoải mái.

Đến tận bốn giờ sáng, đám người mới có chút mệt mỏi, trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Có lẽ cả ngày hôm nay sẽ trôi qua trong giấc ngủ, muốn ra ngoài chơi sợ rằng phải đợi đến buổi chiều.

Reng reng reng.

Hơn tám giờ sáng, Lâm Dật bị một loạt tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Vốn anh nghĩ rằng Kỷ Khuynh Nhan gọi tới, nhìn qua mới phát hiện là số điện thoại lạ.

“A lô?”

“Cảnh sát Lâm, tôi là Dương Băng.”

Nghe thấy giọng nói của Dương Băng, Lâm Dật tỉnh táo lại một chút, không ngờ cô ta sẽ gọi điện thoại cho mình, vả lại còn gọi vào lúc này.

“Có chuyện gì à?”

“Hôm qua có người gọi điện thoại tới uy hiếp tôi, nói muốn tôi phải rút đơn khiếu nại.” Dương Băng khóc lóc kể lể:

“Còn nói với tôi, nếu tôi không rút đơn khiếu nại thì sẽ khiến ngày tháng sau này của tôi không được yên ổn.”

“Còn có chuyện như thế này nữa à?”

“Là sự thật.” Dương Băng nói tiếp:

“Lúc đầu tôi cũng không để tâm chuyện này, nhưng sáng sớm hôm nay, lúc tôi định đến tiệm, phát hiện trước cửa nhà bị người ta tạt sơn đỏ. Bây giờ tôi không dám ra khỏi cửa nữa, mới gọi điện thoại cho anh!”

“Trước tiên cô đừng hoảng. Nói cho tôi biết địa chỉ nhà cô, tôi qua đó tìm cô.”

“Thịnh Thế Nhàn Đình Nhị Kỳ, tòa nhà mười sáu, dãy ba, phòng 1701.”

“Ở nhà đợi tôi, ngoại trừ tôi ra, bất cứ ai gõ cửa cũng không nên mở.”

“Ừm ừm, tôi biết rồi.”

Tắt cuộc gọi, Lâm Dật tắm rửa đơn giản một lượt, sau đó lái xe đi về hướng nhà của Dương Băng.

Không đến một tiếng đồng hồ sau, Lâm Dật lái xe đến khu đấy, đồng thời tìm được chính xác địa chỉ nhà cô ta.

Lâm Dật không vội gọi điện thoại cho Dương Băng, anh đứng trước cửa quan sát một chút.

Trên cửa chống trộm và giá để giày đều bị tạt sơn dầu màu đỏ, cho người khác một loại cảm giác máu me đầm đìa.

Cảnh tượng như này, đàn ông nhìn cũng cảm thấy sợ hãi, càng đừng nhắc đến việc một người phụ nữ như cô ta.

Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định do Tesla thuê người làm.

Chỉ nhìn tình cảnh trước mắt mà nói, Tesla đã không còn đường lui rồi.

Dương Băng là chốt đột phá duy nhất của bọn họ.

Nếu cô ta quyết định rút đơn khiếu nại, đồng thời nói thêm vài câu tốt đẹp, bọn họ sẽ có không gian thao tác rất lớn, cũng kịp thời ngăn chặn tổn thất.

Thật sự thủ đoạn này có chút hèn hạ, nhưng không thể nghi ngờ việc này rất có hiệu quả.

Lâm Dật lấy điện thoại ra gọi cho Dương Băng.

“Mở cửa đi, tôi đang ở ngoài cửa rồi đây.”

“Vâng vâng vâng, bây giờ tôi sẽ mở cửa cho anh ngay.”

Trong nhà truyền đến tiếng bước chân, cánh cửa chống trộm rất nhanh được mở ra.

Lâm Dật nhìn dáng vẻ Dương Băng đã ăn mặc chỉnh tề.

Cô ta mặc một bộ liền thân màu đen, quần ống rộng, tóc buộc lên cao, vẻ ưu nhã của thiếu phụ bày ra vô cùng tinh tế.

Chỉ là khoang mắt của cô ta hơi ửng đỏ khiến mỹ cảm bị phá hoại ít nhiều.

Nghênh đón Lâm Dật vào cửa, Dương Băng không kìm được ôm chầm lấy Lâm Dật khóc lớn.

“Nếu anh không đến, tôi không biết phải làm thế nào cho ổn nữa.”

“Đừng như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân.” Lâm Dật giơ cao hai tay, tuy kích cỡ của Dương Băng không nhỏ, cũng rất mềm mại, nhưng Lâm Dật thật sự không có tâm tư hưởng thụ.

Dương Băng có chút ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng, giữ khoảng cách với Lâm Dật.

“Thật sự ngại quá, vừa nãy tôi quá kích động rồi.”

Dương Băng tìm cho Lâm Dật đôi dép lê.

“Cảnh sát Lâm, nhanh vào nhà.”

Lâm Dật nhìn quanh một vòng, nhận ra nhà của Dương Băng không nhỏ, diện tích sử dụng ít nhất cũng trên một trăm năm mươi mét vuông.

Ở Trung Hải mà có được một căn hộ như thế này, cuộc sống của cô ta đã vượt quá 90% người khác rồi.

Lâm Dật ngồi xuống ghế sô pha, Dương Băng rót cho anh một cốc nước.

“Không cần khách sáo như thế, nói cho tôi biết chuyện như thế nào.”

“Hôm qua có người đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói tôi phải rút đơn khiếu nại. Vả lại còn nói, nếu mười giờ hôm nay vẫn không nhận được tin tức đã rút đơn khiếu nại, bọn họ sẽ đến cửa tìm tôi.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment