Chương 1795: Mày Còn Chưa Chết Nổi Đâu
Chương 1795: Mày Còn Chưa Chết Nổi Đâu
"Đám người của Tesla này có lá gan không nhỏ đâu.”
Lâm Dật nhỏ giọng nói một câu, cảm thấy bây giờ Tesla có chút giống chó cùng rứt giậu.
“Bất luận nói thế nào, bọn họ cũng là một doanh nghiệp có tiếng tăm, tôi thật sự không ngờ bọn họ sẽ làm ra chuyện vô sỉ như thế này.”
“Không sao. Tôi sẽ giúp cô xử lý chuyện này.”
Lâm Dật cảm thấy bản thân cần chịu một phần lớn trách nhiệm trong chuyện này.
Nếu không phải do anh bức ép bọn họ, người của Tesla cũng sẽ không làm đến thế này.
Điều này đối với một doanh nghiệp mà nói chính là một chuyện rất nguy hiểm.
Nhưng từ chuyện này cũng có thể nhìn ra được, đối mặt với việc giá cổ phiếu tụt dốc không phanh, Tesla đã bó tay hết cách rồi, nếu không cũng sẽ không dùng đến phương pháp như vậy.
Dù gì ai cũng muốn có thể diện.
“Cảm ơn cảnh sát Lâm, nếu anh không đến, tôi thật sự không biết làm thế nào mới ổn.” Dương Băng gạt nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, nói.
Lâm Dật nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã chín giờ ba mươi phút, đối phương đưa ra thông điệp cuối cùng là mười giờ, rất nhanh sẽ đến rồi.
“Chuyện nhỏ thôi. Tôi là người phụ trách vụ án này, xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên tôi phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
“Có cần phải gọi điện thoại cho đồng nghiệp khác không?”
“Không cần. Một mình tôi đủ rồi.”
Dương Băng gật gật đầu. Có Lâm Dật ở đây, cô ta cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cũng không sợ hãi như lúc trước nữa.
“Mới sáng sớm đã gọi anh đến, thật sự ngại quá.” Dương Băng xin lỗi, nói tiếp: “Anh đã ăn bữa sáng chưa, tôi đi làm chút gì đó cho anh.”
“Không cần phiền phức như thế, đợi giải quyết xong chuyện bên này, tôi ra ngoài ăn một chút là được rồi.”
“Còn ra ngoài làm gì chứ. Trong nhà có bánh bao do tôi làm tối hôm qua, tôi đi hâm nóng lại cho anh.”
Lâm Dật còn muốn từ chối nhưng lại không chống đỡ nổi sự nhiệt tình của Dương Băng, thôi thì không nói thêm gì nữa.
Không thể không nói, vẫn là thiếu phụ biết thương người.
Cũng chẳng trách bao nhiêu người đều thích kiểu hình chị gái thế này, người ta thật sự có ưu thế.
Dương Băng nhanh chóng hâm lại mấy cái bánh bao cho Lâm Dật, còn có hai quả trứng luộc nước trà, thêm một ly sữa đậu nành.
Mặc dù có chút đơn giản, nhưng nếu Lâm Dật tự mình ra ngoài ăn bữa sáng cũng gần như ăn mấy thứ này thôi.
“Trong nhà chỉ có mình cô à?”
Dương Băng vuốt tóc, theo bản năng nhìn sang Lâm Dật, nhẹ nhàng nói:
“Chồng của tôi đi công tác rồi, một năm chỉ về có vài lần.”
Lúc nói lời này, Dương Băng còn giúp Lâm Dật bóc một quả trứng gà, vô cùng ân cần.
Khóe miệng của Lâm Dật hơi cử động, cảm thấy đây giống như không phải đến phá án, càng giống đến bàn chuyện sâu kín hơn.
Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
Vội vội vàng vàng ăn xong bữa sáng, Dương Băng thu dọn đồ đơn giản một chút, vừa đúng lúc này cửa phòng bị gõ vang.
Vẻ mặt Dương Băng hơi hoảng hốt, gấp gáp chạy vội quay đến bên cạnh Lâm Dật.
“Đừng lo lắng, tôi qua đó xem sao.”
Lâm Dật đứng dậy, đi thẳng tới trước cửa nhà, nhưng không trực tiếp mở cửa, anh nhìn qua mắt mèo(*) quan sát một chút.
(*) lỗ nhỏ lắp trên cửa, có thể nhìn ra ngoài để biết ai đến nhà.
Ngoài dự đoán, bên ngoài không có người.
Lâm Dật đặt tay lên trên tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Nhưng chính vào lúc này, bốn bóng người từ trong góc tường xông ra, đứng trước mặt Lâm Dật.
“Ôi chao, trong nhà còn một gã đàn ông nữa à.”
Người đàn ông dẫn đầu để tóc ngắn, khoảng tầm ba mươi tuổi, làn da màu đồng cổ, trong ánh mắt thấu sự tinh ranh, cho người khác một cảm giác trưởng thành lão luyện.
“Mấy người đến đây gây chuyện à?” Lâm Dật nhướng mày hỏi.
“Bớt ở đó phí lời!”
Người đàn ông tóc ngắn đẩy Lâm Dật một cái, thuận thế đẩy anh vào trong nhà.
Mà lúc này, Dương Băng cũng nhìn thấy bốn người bước vào, cô ta bị dọa cho mặt mày trắng bệch. Cô ta đứng chỗ ban công, không dám động đậy một chút nào.
Mấy người tiến vào không thèm để ý đến Lâm Dật, tự động coi như không nhìn thấy anh.
Người đàn ông tóc ngắn nhìn Dương Băng, trên mặt không biểu cảm, nói:
“Tối qua tôi nói với cô mấy lời đó cô đều quên rồi à? Hay cô cảm thấy, tìm một người đàn ông đến thì có thể giúp cô ra mặt?”
Lúc nói câu này, người đàn ông tóc ngắn lấy ra một con dao xếp từ trong túi quần, đi về phía Dương Băng.
“Tôi còn ở đây đó, mấy người làm như này thật sự không coi tôi ra gì rồi.” Lâm Dật chậm rãi nói.
Người đàn ông tóc ngắn đang chuẩn bị ra tay, quay đầu nhìn lướt qua Lâm Dật, đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt.
“Sao nào? Mày muốn ra mặt thay cô ta à, không sợ chết sao?”
“Sợ chết chứ! Nhưng cũng dự định ra mặt thay cô ấy.”
“Ha!”
Người đàn ông tóc ngắn cười lạnh lùng một tiếng, quay lại nói với ba tên thuộc hạ phía sau lưng:
“Giao thằng nhóc này cho bọn mày, dạy cho nó đạo lý làm người, để nó biết cái giá của người xấu việc tốt.”
“Vâng!”
Ba người đi về phía Lâm Dật, trong ánh mắt lộ ra nét giễu cợt, vây quanh anh vào giữa.
“Người anh em, chuyện này không có liên quan đến chú em, đừng tự mình chuốc nhục nhã. Không đến lượt chú em làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân. Biết điều thì nhanh cút đi, làm chú em bị thương thì không tốt đâu.”
Lâm Dật không nói gì, nhấc chân lên đạp một cái, vững vàng đá vào người của người vừa nói.
A!
Người sau không phản ứng kịp, kêu lên một tiếng thảm thiết. Cơ thể bay ngược ra sau, đụng trúng vào cánh cửa sau lưng phát ra một tiếng vang lớn.
“Đại Miêu!”
Hai người không dám tiếp tục ra tay với Lâm Dật, ngay lập tức chạy về phía đồng bọn.
Bọn họ không ngờ tới người đàn ông này sẽ ra tay trước.
Bao gồm cả người đàn ông tóc ngắn lúc nãy cũng vậy, hành động của Lâm Dật hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của gã ta.
“Thật không nhìn ra đấy, chú em còn là một người luyện võ. Thật sự có tài đấy.”
“Không có thời gian phí lời với anh, bây giờ tôi hỏi anh cái gì, anh trả lời cái đó.” Lâm Dật trầm giọng nói.
“Mày đang uy hiếp tao?”
Người đàn ông tóc ngắn cầm dao xếp, nhếch mép, đi về phía Lâm Dật.
“Mày thật sự nghĩ rằng tao bị dọa rồi sao? Lúc ông đây ra ngoài đánh nhau, mày còn đang đứng đái và nghịch cát đấy!”
Vừa nói xong, người đàn ông tóc ngắn đột nhiên tăng tốc, con dao xếp cầm trong tay đâm về phía Lâm Dật!
Nhưng tốc độ của Lâm Dật càng nhanh hơn, anh chỉ nghiêng người một cái đã tránh được đòn tấn công của gã ta.
Tiếp đó, tay phải của Lâm Dật đột ngột thò ra, túm lấy cổ tay của người đàn ông tóc ngắn, bẻ mạnh xuống dưới một cái!
A!
Lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đàn ông tóc ngắn nhịn không nổi cơn đau đớn nơi cổ tay, con dao xếp rớt xuống. Lâm Dật lanh tay lẹ mắt đỡ lấy con dao, đâm ngược lại!
“Mày!”
Người đàn ông tóc ngắn ôm miệng vết thương của mình, loạng choạng ngã ngửa trên đất, máu tươi cũng thấm qua áo ngoài chảy xuống mặt sàn trong căn phòng!
Người trong phòng đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Dật.
Bọn họ đều cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng có từ trên người của anh.
Lâm Dật vứt con dao vào thùng rác, ngồi xuống ghế bên cạnh bàn ăn.
“Yên tâm. Tao ra tay rất có chừng mực, tạm thời hắn chưa chết nổi đâu.”
Người đàn ông tóc ngắn nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo.
“Thằng nhóc kia, mày kiếm chuyện đúng không, bọn tao là người của Ngụy Gia, mày dám phá chuyện tốt của Ngụy Gia, ngày tháng sau này của mày không sống tốt đâu!”
“Ngụy Gia?” Lâm Dật lẩm bẩm một tiếng, cái tên này nghe có chút quen tai.
Mấy ngày trước, tập đoàn Triều Dương có một hạng mục, hình như chính người này đã phái người đến gây chuyện.
Tuy chuyện này đã trôi qua một khoảng thời gian rất lâu rồi, nhưng Lâm Dật vẫn có chút ấn tượng.
“Ngụy Gia mà mày nói là Ngụy Nghĩa Hoa sao?”
------
Dịch: MBMH Translate