Chương 1796: Thế Giới Quan Sụp Đổ
Chương 1796: Thế Giới Quan Sụp Đổ
“A a a!”
Người đàn ông tóc ngắn cười lạnh một tiếng: "Mày biết nhiều đấy chứ. Nếu đã biết Ngụy Gia là ai, vậy chắc mày nên biết kết cục của mình rồi chứ!"
Vù!
Lâm Dật không nói lời vô nghĩa, tung một cú đá người người đàn ông tóc ngắn.
"Gã ta là cái thá gì chứ. Bây giờ gọi điện thoại cho gã ta, tao xem gã có dám ở trước mặt tao uy hiếp hay không."
Người đàn ông tóc ngắn trừng mắt.
"Mày không biết trời cao đất dày là gì à, dám ở sau lưng chửi bới Ngụy Gia. Tao nói cho mày biết, mày xong đời rồi. Khi Ngụy Gia biết chuyện này, chắc chắn sẽ chơi chết mày!"
"Tao chờ đây. Bây giờ gọi điện thoại cho gã, để tao xem gã ta giết tao như thế nào, thuận tiện nói cho gã ta biết tao tên là Lâm Dật."
Người đàn ông tóc ngắn không tiếp tục nói lời vô ích, cầm lấy di động gọi cho Ngụy Nghĩa Hoa.
"Ngụy Gia, em là Tiểu Ngũ."
"Mọi chuyện xong xuôi rồi sao." Ngụy Nghĩa Hoa trầm giọng nói.
"Bọn em gặp rắc rối, người phụ nữ tên Dương Băng tìm một người giúp đỡ. Tên Lâm Dật. Hắn dám đánh bọn em, còn đâm em một dao." Người đàn ông tóc ngắn nhe răng nhếch miệng nói.
"Mày nói cái gì, mày gặp phải tổng giám đốc Lâm!"
Vừa nói xong câu nói này, ánh mắt của mọi người đều nhìn người đàn ông tóc ngắn.
Giọng điệu và thái độ của Ngụy Nghĩa Hoa khiến cho bọn họ cảm thấy bất ngờ, chuyện này hoàn toàn khác so với trong dự đoán của bọn họ.
"Em, em không biết hắn ta là ai, hắn ta chỉ nói mình tên Lâm Dật, cách nói chuyện vô cùng ngông cuồng, căn bản không coi anh ra gì."
Ngụy Nghĩa Hoa không trả lời người đàn ông tóc ngắn, mà chỉ thử thăm dò hỏi:
"Tổng giám đốc Lâm ở bên cạnh mày sao?"
"Tôi ở đây, có chuyện mau nói, có rắm mau thả."
"Tổng giám đốc Lâm, xin anh bớt giận. Chuyện này do chúng tôi sai, tôi không biết cô ta là người của anh, nếu như biết trước, cho dù cho tôi một trăm lá gan cũng không dám làm ra chuyện như vậy!"
Những người nghe nói như thế, tim đập bang bang giống như bị sét đánh.
Danh tiếng Ngụy Gia rất vang dội ở Trung Hải này, thậm chí có thể nói đã chiếm vị trí đầu bảng.
Nhưng tuyệt đối không ngờ người đó lại dùng giọng điệu kính trọng như thế khi nói chuyện với người đàn ông trước mặt này!
"Ngụy Nghĩa Hoa. Lá gan của anh không nhỏ đâu nhỉ, có phải cảm thấy cánh của mình cứng rồi đúng không, công việc gì cũng có thể nhận được? Hay anh cảm thấy ở Trung Hải không có ai có thể trấn được anh?"
"Không không không, ý tôi không phải vậy. Xin tổng giám đốc Lâm bớt giận."
Ngụy Nghĩa Hoa vội vàng giải thích, giống như đã bị dọa vỡ mật.
"Tôi có chút quan hệ với tổng giám đốc của Tesla, ông ta đến tìm tôi, hơn nữa cho tôi rất nhiều lợi ích, tôi cũng không còn cách nào khác. Dù sao anh em phía dưới còn phải ăn cơm, hy vọng tổng giám đốc Lâm không so đo với tôi, bây giờ tôi sẽ từ chối việc này ngay."
"Con mẹ nó! Anh nhắc đến việc này mà không biết xấu hổ à?" Lâm Dật đạp đổ mắng:
"Anh không biết chuyện gần đây của Tesla sao? Tiền ở đâu cũng dám kiếm à?"
"Đúng đúng đúng, là tôi sai. Xin tổng giám đốc Lâm cho tôi một cơ hội nữa, sau này tôi không dám kiếm tiền thâm hiểm độc địa như vậy nữa."
"Ngụy Nghĩa Hoa, tôi nói cho anh biết, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, sau này nếu còn dám làm chuyện như vậy, tôi sẽ khiến cho anh biến mất ở Trung Hải."
"Tôi biết rồi. Cảm ơn tổng giám đốc Lâm đã cho tôi một cơ hội, sau này tôi không dám nữa."
Nói xong, Ngụy Nghĩa Hoa thay đổi giọng điệu, không tiếp tục dáng vẻ như cháu trai kia nữa, rống lớn nói với người đàn ông tóc ngắn:
"Mau nhận lỗi với tổng giám đốc Lâm, sau đó rời khỏi nhà bọn họ."
"Em biết rồi, biết rồi Ngụy Gia."
Trái tim của người đàn ông tóc ngắn suýt chút nữa nhảy ra khỏi cuống họng.
Ở trong lòng gã ta, sự tồn tại của Ngụy Nghĩa Hoa là chí cao vô thượng.
Chính là kẻ ngang ngược nhất ở đất Trung Hải, không ai dám trêu chọc anh ấy.
Chưa từng nghĩ tới có một ngày, lão đại nhà mình sẽ khúm núm ăn nói khép nép với một người như vậy!
Vào khoảnh khắc này, thế giới quan của anh ta hoàn toàn sụp đổ.
"Tổng giám đốc Lâm, chuyện này là lỗi của chúng tôi, lúc nào anh có thời gian? Có thể cho chúng tôi một cơ hội để tạ lỗi hay không?"
"Không cần phiền phức như vậy, nhưng có chuyện cần các người làm."
"Có việc thì tổng giám đốc Lâm cứ phân phó, chỉ cần Ngụy Nghĩa Hoa tôi có thể làm, chắc chắn sẽ đâu ra đó."
"Người liên hệ với anh hẳn là Dương Thiên Nam."
"Là anh ta, anh ta bảo tôi tới tìm Dương Băng, nghĩ cách khiến cô ta rút đơn kiện."
"Anh có lưu lại lịch sử cuộc nói chuyện không? Hoặc có ghi âm không?"
"Thật sự không có ghi âm, nhưng tôi có mấy bản lịch sử cuộc gọi, có thể chứng minh anh ta đã sai khiến tôi làm việc này."
"Đợi lát nữa tôi gửi mail cho anh, anh gửi mấy thứ này cho tôi. Tôi cần anh phái người đứng ra làm chứng, những việc này cũng không có vấn đề gì nhỉ?"
"Chắc chắn không thành vấn đề. Anh phân phó như thế nào thì tôi sẽ làm như vậy."
"Được. Hết chuyện của anh rồi, không nói nữa."
"Vậy tôi không làm phiền tổng giám đốc Lâm."
Ngụy Nghĩa Hoa không dám làm mất thời gian của Lâm Dật, lập tức cúp điện thoại.
Trong phòng rơi vào yên lặng thật lâu.
Người đàn ông tóc ngắn được đỡ đứng dậy, liên tục cúi đầu giải thích với Lâm Dật:
"Ngài Lâm, chúng tôi biết lỗi rồi, về sau chúng tôi không dám nữa, hy vọng ngài cho chúng tôi một cơ hội."
"Lau sạch sẽ máu trong phòng, dọn dẹp mấy thứ ngoài cửa, nhân tiện gửi mail của tôi đến đấy."
"Được, ngài nói đi ạ."
Anh đọc email của mình cho người đàn ông tóc ngắn, để anh ta chuyển cho Ngụy Nghĩa Hoa.
Lâm Dật cảm thấy đây rất có thể là một cây rơm cuối cùng đè chết Tesla.
Người đàn ông tóc ngắn bị thương nên được một người trong đó đưa đến bệnh viện.
Hai người còn lại thu dọn chiến trường, tìm khăn lau lau chùi sạch sẽ vết máu trên mặt đất.
Trước khi đi còn nói sẽ tìm người tới rửa sạch sơn ngoài cửa, không dám bốc đồng nữa.
Sau khi vấn đề đã được giải quyết, trong phòng chỉ còn lại hai người Lâm Dật và Dương Băng.
Nhưng người phía sau lại nhìn chằm chằm Lâm Dật, trong ánh mắt tràn ngập tò mò.
"Dùng loại ánh mắt này nhìn tôi làm gì?"
"Cảnh sát Lâm, anh thật sự là cảnh sát sao? Vì sao bọn họ lại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh, còn gọi anh là tổng giám đốc Lâm?"
"Đây là thân phận khác của tôi, không có gì đáng để ý." Lâm Dật nói tiếp:
"Bây giờ chuyện ở đây đã được giải quyết, sau này sẽ không có ai đến tìm cô gây phiền phức nữa. Tiếp tục công việc và sống thật tốt nhé."
"Cảnh sát Lâm."
Ngay lúc Lâm Dật xoay người muốn đi, Dương Băng ở phía sau gọi anh lại.
"Còn chuyện khác à?"
Dương Băng vén một ít tóc lên, nói: "Buổi tối anh có thời gian không? Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm. Anh giúp đỡ tôi nhiều như vậy, cũng phải để tôi cảm ơn anh một chút chứ."
"Đây là chuyện tôi nên làm, không cần để trong lòng. Đi đây."
Lâm Dật cũng không tiếp tục nghe Dương Băng nói tiếp, mà xoay người rời đi.
Nếu không tiếp theo lại là một đoạn tình tiết tươi đẹp nồng nàn nữa rồi.
Rời khỏi nhà của Dương Băng, Lâm Dật lái xe về khách sạn, chuẩn bị tụ họp với đám người Tiếu Băng.
Cùng lúc đó, tất cả quản lý cấp cao của Tesla vừa kết thúc buổi hội nghị dài hai tiếng đồng hồ.
Nội dung của cuộc hội nghị chính là bàn bạc làm sao để xoay chuyển cục diện rơi vào thế yếu hiện tại.
Từ phòng họp đi ra, Haber nhìn Dương Thiên Nam nói:
"Chuyện bên kia sắp xếp thế nào rồi, tình hình bây giờ rất bất lợi với chúng ta, không thể có thêm sơ xuất gì được."
------
Dịch: MBMH Translate