Chương 1797: Đàm Phán Hòa Bình
Chương 1797: Đàm Phán Hòa Bình
"Ngài Haber yên tâm, chuyện này tôi đã sắp xếp xong, với sức ảnh hưởng của Ngụy Nghĩa Hoa ở Trung Hải, muốn xử lý chuyện như vậy cũng không có gì khó."
Lúc nói chuyện, Dương Thiên Nam nhìn đồng hồ, lại tiếp tục nói:
"Tôi cho anh ta thời gian giới hạn là mười giờ sáng, bây giờ đã sắp mười hai giờ, có lẽ bên kia đã sắp xử lý xong, một lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại hỏi một chút."
Haber vừa lòng gật đầu: "Đây là cửa đột phá duy nhất của chúng ta, chỉ cần cô ta quyết định rút đơn kiện, chuyện này vẫn còn chỗ để hòa hoãn."
"Tôi biết điều này, cho nên lúc xử lý chuyện này, tôi rất cẩn thận, cũng không tìm mấy người tạp nham, mà trực tiếp tìm Ngụy Nghĩa Hoa. Chắc chắn không có vấn đề."
"Anh nói như vậy thì tôi yên tâm."
Lúc nói chuyện, hai người về tới văn phòng, chuẩn bị ăn cơm trưa, buổi chiều tiếp tục xử lý chuyện khác.
Nhưng vào lúc này, thư ký của Dương Thiên Nam vội vàng chạy vào, thậm chí quên mất gõ cửa.
"Tổng giám đốc Dương không ổn rồi, trên mạng có người phơi bày, nói chúng ta phái người đi đe dọa Dương Băng rút đơn kiện, chuyện này đã làm đến ồn ào huyên náo rồi."
"Chuyện này sao có thể!"
"Là thật. Người bị tình nghi cũng thừa nhận hành vi của mình, nói do ngài sai khiến, còn lộ ra ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện."
"Mau lấy tới đây cho tôi xem."
Nữ thư ký đưa điện thoại di động của mình đến tay Dương Thiên Nam.
Nhìn thấy nội dung trong video, dưới chân Dương Thiên Nam lảo đảo một cái, suýt chút nữa bất tỉnh.
Bởi vì nội dung lịch sử cuộc trò chuyện đúng là ảnh chụp màn hình cuộc nói chuyện của mình và Ngụy Nghĩa Hoa!
"Tại sao có thể như vậy!" Dương Thiên Nam trừng mắt, vẻ mặt kích động, ngay cả cơ thể cũng run rẩy không chịu sự kiểm soát của bản thân.
"Tôi, tôi cũng không biết!"
Lúc này, Haber đi đến, cũng thấy được nội dung trên ảnh chụp màn hình lịch sử cuộc nói chuyện. Sắc mặt ông ta vô cùng khó coi.
"Tôi hy vọng anh cho tôi một lời giải thích. Rốt cuộc anh đã làm chuyện này như thế nào!"
"Tôi, cũng không biết sẽ như vậy!"
"Bây giờ tôi thấy anh đã không thể đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc khu vực châu Á - Thái Bình Dương nữa rồi. Tôi sẽ làm bản báo cáo với tổng công ty, anh chuẩn bị tâm lý đi."
"Ngài Haber, xin cho tôi một cơ hội."
"Anh xem tình huống bây giờ, chúng ta còn có cơ hội sao! Bởi vì hành vi ngu ngốc của anh, Tesla đã không còn đường lui, tất cả mọi chuyện đều do anh tạo ra, anh nên chịu trách nhiệm vì hành vi của mình!"
"Nhưng cho dù tôi từ chức, chuyện này cũng không thể dịu xuống."
Haber bất lực ngồi phịch xuống ghế: "Tôi quyết định nói chuyện với anh ta một lần nữa. Nếu kéo dài thêm nữa, chúng ta sẽ hoàn toàn mất đi thị trường ở Hoa Hạ."
…
Lúc Lâm Dật trở lại khách sạn đã là giữa trưa.
Lâm Dật nhìn từng phòng, phát hiện mấy người đều đang ngủ, vẫn chưa ai dậy.
Lâm Dật cũng không làm phiền, xoay người tới công ty của Kỷ Khuynh Nhan, chuẩn bị đi ăn cơm trưa cùng cô.
Biết Lâm Dật muốn tới, Kỷ Khuynh Nhan cũng chưa ăn cơm, muốn chờ anh tới đây ăn chung.
Lúc Lâm Dật đi vào văn phòng, Kỷ Khuynh Nhan đã chuẩn bị xong cơm trưa, bên cạnh còn có hai ly nước trái cây.
"Buổi sáng anh bận bịu chuyện gì à? Gửi Wechat cho anh cũng không thấy trả lời."
"Có một người trong cuộc bị người của Tesla đe dọa, anh đến đó xử lý một chút."
Lúc ăn cơm, Lâm Dật nói đơn giản chuyện đã xảy ra với Kỷ Khuynh Nhan.
"Một khi làm người ta hoảng sợ như thế, em cảm thấy Tesla không còn bất kỳ cơ hội nào nữa. Tối thiểu nhất nếu là em thì em không thể nghĩ ra cách."
"Thật ra anh cũng không ngờ bọn họ lại dám đe dọa đương sự, những người này thật sự có chút chó cùng rứt giậu."
"Ai nói không phải chứ. Em cảm thấy tầng lớp quản lý của bọn họ đã kiêu căng quá rồi." Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:
"Nơi này là Hoa Hạ, ngay cả loại chuyện đó cũng dám làm. Lần này phải khiến bọn họ nhớ thật lâu, tuyệt đối không thể làm qua loa tùy tiện."
"Đó là đương nhiên. Chuyện đến bước này rồi, không chết cũng phải lột một lớp da của bọn họ." Lâm Dật nói tiếp:
"Sau này xem bọn họ xử lý mấy việc này như thế nào. Hy vọng bọn họ còn có thể kiên trì thêm một lát, đã lâu anh không gặp đối thủ thú vị như vậy."
"Em cho rằng có lẽ bọn họ không tìm được cách nào nữa rồi."
Kỷ Khuynh Nhan gắp một miếng rau xanh, vừa ăn vừa nói:
"Nói không chừng một lúc nữa bọn họ sẽ gọi điện cho anh để đàm phán hòa bình."
"Anh không để tâm chuyện đó. Nếu thật sự có thể lật đổ bọn họ, anh xem như đã là anh hùng dân tộc rồi."
"Đúng đấy, hì hì."
Reng reng reng.
Ngay lúc hai người vừa nói vừa cười, điện thoại của Lâm Dật vang lên, phát hiện là số điện thoại lạ.
Lâm Dật tiện tay mở loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
"Xin chào tổng giám đốc Lâm, tôi là Haber, phó tổng giám đốc toàn cầu của Tesla."
Nghe đối phương tự giới thiệu, Kỷ Khuynh Nhan cũng dừng hành động trên tay, muốn biết rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
"Có việc gì ông cứ nói, đừng lãng phí thời gian của tôi." Lâm Dật bình tĩnh trả lời.
"Chúng tôi bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc về những chuyện đã xảy ra gần đây ở thị trường Hoa Hạ, tôi mong có thể hẹn ngài nói chuyện một chút. Khi nào thì ngài có thời gian?"
"Còn có gì để nói chuyện nữa à? Không phải lúc trước đã nói chuyện xong rồi sao?" Lâm Dật nói tiếp:
"Các người có thủ đoạn gì cứ việc lấy ra nữa đi, tôi đang chờ đây."
"Xin tổng giám đốc Lâm đừng nên nói như vậy. Chúng tôi luôn nắm chắc nguyên tắc chân thành và uy tín đến Hoa Hạ kinh doanh. Chúng tôi đã nhận ra bản thân mình thiếu sót, nên muốn nói chuyện với ngài về vấn đề này."
"Tôi đang ở văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Triều Dương, nếu muốn nói chuyện với tôi thì bây giờ tới đây đi."
"Được, bây giờ tôi đến đó tìm ngài."
Lâm Dật cúp điện thoại, trên mặt Kỷ Khuynh Nhan lộ ra nụ cười.
"Anh xem em đã nói gì, bọn họ đã không tìm được cách giải quyết, chắc chắn sẽ nghĩ tới cách cầu hòa."
"Tổng giám đốc Kỷ lợi hại, bội phục bội phục."
Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu, hất tóc, tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân.
"Hai chúng ta ăn nhanh thôi. Đợi lát nữa người tới rồi, nếu để người ngoài nhìn thấy thì không tốt lắm."
"Sợ cái gì. So với việc gặp ông ta thì anh cảm thấy ăn cơm với em quan trọng hơn, cho nên phải nhai từ từ."
"Chỉ biết nói lời dễ nghe để lừa em." Kỷ Khuynh Nhan dịu dàng nói:
"Đây không phải là chuyện quan trọng hay không, mà là lễ phép cơ bản nhất trong thương nghiệp. Chúng ta muốn chiếm vị thế chủ động, càng phải thể hiện ra dáng vẻ tốt đẹp, thể hiện ra phong thái và khí phách của xí nghiệp Hoa Hạ chúng ta."
"Tổng giám đốc Kỷ nói rất đúng, xin chỉ dạy thêm."
Tốc độ ăn cơm của hai người nhanh hơn, chiến trường được giải quyết trong vòng chưa đầy hai mươi phút.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, thư ký gõ cửa.
"Tổng giám đốc Kỷ, tổng giám đốc Lâm. Phó tổng giám đốc của Tesla đến đây."
"Để cho ông ta vào đi." Lâm Dật thản nhiên nói.
"Vâng ạ."
Sau khi thư ký rời đi, Haber và thư ký của ông ta từ bên ngoài đi vào.
"Tổng giám đốc Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lần thứ hai gặp lại Lâm Dật, Haber nhiệt tình hơn nhiều.
Nhưng Lâm Dật chỉ bắt tay đơn giản với ông ta, vẫn chưa thể hiện nhiều sự thân thiết.
"Không biết lần này ông đến đây muốn nói chuyện gì với tôi? Tôi cảm thấy hình như giữa chúng ta không có gì tốt để nói."
------
Dịch: MBMH Translate