Chương 1798: Anh Thật Xấu
Chương 1798: Anh Thật Xấu
"Tổng giám đốc Lâm, ngài không nên nói như vậy." Haber vừa khua tay vừa nói:
"Chúng tôi đã suy nghĩ lại hành vi trước kia của mình, đồng thời cũng tự mình tiến hành kiểm tra lại chiếc xe của công ty, phát hiện thật sự có vấn đề. Chúng tôi quyết định thu hồi tất cả các xe có vấn đề. Và trong ba năm kế tiếp, nếu xe nào xảy ra vấn đề, chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường. Còn tại thị trường Hoa Hạ, chúng tôi sẽ đưa ra lời xin lỗi với các chủ xe về sự cố này."
Phương án xử lý của Haber rất có thành ý, thái độ cũng rất chân thành.
Không còn tỏ ra cao ngạo không với tới như lúc trước.
Nếu như có thể, hoặc còn con đường nào khác, chắc chắn Haber sẽ không như vậy.
Nếu không dừng lại kịp thời, thị trường Hoa Hạ sẽ càng tổn thất triệt để.
Vả lại, vào lúc này, ông ta cũng hoàn toàn bị Lâm Dật đè đầu nên không dám lỗ mãng nữa.
"Nếu lúc trước ông nói như vậy đã sớm giải quyết được chuyện này, nhưng bây giờ có lẽ không được rồi." Lâm Dật nhẹ giọng nói.
"Chẳng lẽ chúng tôi làm như vậy mà ngài còn chưa hài lòng sao?" Haber kích động nói tiếp:
"Ngoài những việc này, chúng tôi cũng không còn cách nào khác."
"Coi như phía ông đem những chiếc xe có vấn đề về, cũng như nói lời xin lỗi với thị trường Hoa Hạ, nhưng ai có thể đảm bảo sau này không xảy ra những chuyện như vậy nữa?"
"Tổng giám đốc Lâm yên tâm, chúng tôi sẽ nghiêm túc điều tra vấn đề này, đảm bảo sẽ không xuất hiện những việc thế này nữa."
"Chúng ta đều là người lăn lộn trong giới này, loại đảm bảo như thế này không khiến tôi không tin cậy chút nào."
"Ngài muốn chúng tôi phải làm thế nào, cứ tiếp tục dây dưa như thế này cũng không tốt đẹp gì với cả hai doanh nghiệp."
"No no no. Không nên nói như vậy." Lâm Dật xua ngón tay, nói tiếp:
"Ông đã nhầm lẫn rồi. Cổ phiếu của các công ty con trực thuộc tập đoàn Lăng Vân của chúng tôi vẫn đang tăng vọt, đến mức bây giờ giá trị bản thân của tôi đã tăng lên một bậc. Cho nên chuyện này chỉ ảnh hưởng đến Tesla. Nói thật, tôi chỉ mong chuyện này sẽ diễn ra trong một thời gian nữa.”
Haber đột nhiên trở nên kích động.
"Nhưng ngài làm như vậy là không phù hợp với logic kinh doanh. Các người đang làm trong ngành bán dẫn, nếu ngài vẫn cố chấp làm như vậy, trong tương lai, chúng ta sẽ không có bất kỳ cơ hội hợp tác nào.”
"Logic kinh doanh của tôi không sai, do ông sai thôi." Lâm Dật nói tiếp:
"Dựa theo quy tắc của người Hoa Hạ chúng tôi, một khi phát hiện nhược điểm hoặc sơ hở của đối thủ, thì phải chiến đấu cho tới chết. Như người xưa thường nói: thừa dịp kẻ đó bị bệnh, gọi hắn đến rồi giết chết. Cho nên tôi cảm thấy tiếp tục trì hoãn cũng tốt. Cho dù không thể khiến các người rời khỏi thị trường Hoa Hạ, cũng có thể tiến một bước chèn ép Tesla ở thị trường Hoa Hạ. Qua đó cũng tạo một cơ hội cho các xí nghiệp sản xuất xe điện trong nước được thả lỏng. Đây là chuyện tốt mà."
"Cái này..."
Sắc mặt của Haber rất khó coi, nhưng vẫn cố kìm nén cơn tức giận.
Ông ta biết mình không đấu lại người trước mặt này, cho nên không thể nổi giận.
“Nhưng tóm lại phải giải quyết chuyện này chứ.” Haber nói tiếp:
“Nếu tổng giám đốc Lâm không hài lòng với cách làm của chúng tôi, ngài có thể nói ra suy nghĩ của mình. Chúng tôi sẽ cân nhắc cẩn thận.”
"Thật ra cũng không có gì. Tôi cũng chỉ lo lắng hàng của các người sẽ xuất hiện vấn đề lần nữa, chỉ cần giải quyết được những vấn đề này, chuyện phía sau sẽ dễ dàng giải quyết."
"Nhưng tôi đã cam đoan với ngài sau này sẽ không xảy ra những chuyện như thế nữa."
"Các người bảo đảm cũng vô dụng, chúng tôi vẫn cảm thấy an toàn nhất chính là tự mình nắm giữ mạng sống của mình."
Haber nghe ra có gì đó không đúng, nhưng vì văn hóa khác nhau, ông ta cũng không hoàn toàn hiểu hết ý của Lâm Dật.
"Tổng giám đốc Lâm, ngài có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?"
"Nói trắng ra chính là chúng tôi hy vọng các người cung cấp đầy đủ số liệu bảo mật cốt lõi, để tôi có thể yên tâm."
"Không có khả năng. Ngài làm như vậy chính là ăn cướp đấy. Chúng tôi tuyệt đối không đồng ý!"
Lâm Dật nhún vai, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay một cái:
"Ông có thể từ chối, nhưng đây là điều kiện của ngày hôm nay. Nếu ông không đồng ý, chúng ta cứ tiếp tục tổn thất. Chẳng qua tôi nhắc nhở ông, đến ngày mai, có thể sẽ không phải điều kiện này nữa, ông tự thu xếp cho ổn thoả đi.”
Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại riêng trên bàn mình lên, gọi cho thư ký ở bên ngoài:
"Vào tiễn khách."
Mấy giây sau, thư ký từ bên ngoài đi vào, đưa tay ra hiệu mời Haber ra ngoài.
"Ngài Haber, mời đi bên này."
Haber và thư ký của ông ta ngồi trên ghế sô pha sững sờ, không ngờ cuộc hội đàm này sẽ kết thúc theo cách như vậy.
Đầu óc ông ta rối tung, bởi vì không nghĩ ra được biện pháp giải quyết.
Nếu ông ta không đồng ý, cơn bão táp này sẽ không kết thúc!
Mình không còn lựa chọn nào khác.
"Tổng giám đốc Lâm, vừa rồi tôi đã nghiêm túc suy nghĩ, chúng ta có thể tạm thời gác lại chuyện hôm nay được không."
"Ông có ý gì?"
"Chúng tôi sẽ nghiêm túc suy xét lại điều kiện của ngài. Nhưng bây giờ, tôi không thể hứa hẹn được, tôi không có quyền lực lớn như vậy. Nên hy vọng ngài có thể cho tôi một chút thời gian.”
Lâm Dật lắc đầu, mặt không cảm xúc nói:
"Chuyện này không có chỗ thương lượng nữa. Nếu hôm nay không có kết quả, ngày mai sẽ không còn là điều kiện như vậy. Về phần làm thế nào, thảo luận với ai, đây chính là chuyện của các người. Nhưng tôi cũng hy vọng, xem thử các người và tôi ai sẽ chết trước."
Nói xong, Lâm Dật phất phất tay: "Tiễn khách!"
"Ngài Haber, mời đi lối này."
Nữ thư ký cũng có chút hưng phấn, tổng giám đốc Lâm thật oai phong!
Haber không tức giận, chẳng qua có chút chán nản.
Ông ta ảo não dẫn theo thư ký của mình rời khỏi văn phòng của Kỷ Khuynh Nhan.
"Tại sao chuyện lớn như vậy mà anh chỉ cần công nghệ bảo mật lõi? Có phải quá dễ dãi với bọn họ rồi không?" Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
"Đầu tiên, chuyện lớn như vậy rất khó để thương lượng có kết quả trong thời gian ngắn. Dựa vào đây, chúng ta có chỗ để đưa ra yêu cầu." Lâm Dật nói tiếp:
"Tiếp theo, ngay cả khi kết quả được thảo luận trước nửa đêm, anh vẫn có thể bày vẽ dài dòng về vấn đề an toàn. Quyền chủ động vẫn nằm trong tay anh."
"Ý của anh là?"
"Mặc dù trong nước có hơn trăm loại xe điện, nhưng Tesla vẫn thật sự có chỗ độc đáo riêng của bọn họ." Lâm Dật nói tiếp:
"Chẳng hạn như hệ thống quản lý nhiệt, hệ thống quản lý pin cùng với dữ liệu vận hành khổng lồ, những thứ này đều là đồ tốt."
"Sau đó thì sao? Những vấn đề này đều không liên quan đến vấn đề an toàn."
"Em xem, em thật ngốc." Lâm Dật nhàn nhã nói:
"Năm đó, vào lúc nước Mỹ tấn công Iraq, bọn họ nói mình có giấu vũ khí có quy mô và tính sát thương cao, ảnh hưởng đến sự an toàn của toàn thế giới, sau đó khai chiến. Cho nên, bây giờ người lập ra giới hạn này là anh, nói như vậy em đã hiểu chưa."
Đôi mắt Kỷ Khuynh Nhan trợn tròn nhìn Lâm Dật.
"Anh thật xấu xa. Em cảm thấy bọn họ sắp bị anh lừa chết rồi." Kỷ Khuynh Nhan che miệng cười nói.
Lâm Dật nở nụ cười: "Xấu hơn còn ở đằng sau."
"Là cái gì?"
"Em sẽ biết ngay thôi."
"A! Lưu manh. Anh lại dám sờ đùi của em."
------
Dịch: MBMH Translate