Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 243 - Chương 241. Tôi Từng Cầm Qua Chức Vô Địch

Chương 241. Tôi Từng Cầm Qua Chức Vô Địch
Chương 241. Tôi Từng Cầm Qua Chức Vô Địch

Con mẹ nó!

19/20!

Còn muốn tôi chơi thế nào đây!

Nhìn thấy thực lực khủng bố của Lâm Dật, năm mươi mấy người trong lớp bóng rổ đều cảm thấy mông lung.

Ngay cả Tôn Trường Vĩ cũng âm thầm tặc lưỡi, trình độ của cậu ta cao như vậy sao?

Bình thường luyện tập thế nào vậy?

“Thầy Lâm, em phục rồi.” Khương Á Quân mộng bức mà nói.

Trình độ của mình tự mình biết, ném trúng liên tục 19 quả, mà quả cuối cùng lại là ném bừa, nếu không thì cũng đã có khả năng vào rồi. Đây mẹ nó quả thực không phải người!

Đây chính là Hoa Hạ Lâm Nhật Thiên trong truyền thuyết sao?

“Nếu như đã phục, vậy thì trở lại chạy lùi đi.” Lâm Dật nói: “Hiện tại làm ba lượt, mỗi lượt 20 lần.”

“A?! Mới vừa rồi không phải còn hai lượt sao, sao giờ lại thành ba lượt rồi?” Phó Thanh Sơn thắc mắc hỏi.

“Nếu như không muốn làm, vậy em có thể đi lên thử một chút.” Lâm Dật nói: “Vẫn quy tắc cũ, thắng thầy thì sau này có thể không cần lên lớp, thua thì sẽ thành 4 lượt.”

“Thầy đây không phải là khi dễ người sao.” Phó Thanh Sơn nói: “Em chơi tuyến trong, còn thầy lại đứng ném ở bên ngoài, em nhất định là đánh không lại thầy.”

Tôn Trường Vĩ nhìn Phó Thanh Sơn, nghĩ thầm: “Tiểu tử ngốc này thật sự là đã thông suốt, còn biết dùng phép khích tướng.”

“Vậy cứ như vậy đi, thầy không ném ở đường bên ngoài nữa, sẽ ra tay trong khu vực ba giây.”

“Thầy Lâm đừng đùa nữa.” Phó Thanh Sơn cười ha hả nói:

“Em cao 1m99, nặng 110 cân, em chỉ cần ở bên trong khoát tay một cái thì thầy ngay cả vòng rổ cũng không thấy đâu.”

“Vậy thì thử một chút đi.”

Nhìn thấy chênh lệch về chiều cao và trọng lượng của Lâm Dật và Phó Thanh Sơn, Tô Cách không khỏi căng thẳng nhíu mày.

Hai người chênh lệch lớn như vậy, đứng dưới vòng rổ, giống như tòa núi lớn, Lâm Dật làm sao chơi cùng cậu ta được?

Căn bản không có cơ hội nào cả.

Phó Thanh Sơn nhặt bóng rổ lên, đưa cho Lâm Dật.

“Thầy Lâm, thầy phát bóng trước đi, lấy 21 điểm làm chuẩn, người nào tới 21 điểm trước thì coi như người đó thắng.”

“Không thành vấn đề.”

Lâm Dật cầm bóng, Phó Thanh Sơn phòng thủ.

Liên tục hạ người và đổi hướng, làm nhiễu loạn bước chân của Phó Thanh Sơn, sau đó phiêu dật xoay người ghi điểm.

“Hay lắm!” Tô Cách hô to.

“Tô chủ nhiệm, ném trúng kiểu bóng này rất bình thường.” Tôn Trường Vĩ nói:

“Thân thể thầy Lâm linh hoạt, mà Phó Thanh Sơn lại còn chưa phòng thủ toàn lực, cho nên thầy ấy có thể lợi dụng chỗ trống để ném bóng, điều này rất bình thường.”

“Lão Phó, cậu đừng phóng nước như vậy chứ (ý chỉ nhường).” Trịnh Gia Thụy nói: “Tôi không muốn chạy lùi đâu.”

“Tôi vừa rồi chỉ là tùy tiện chơi đùa, lần này sẽ đấu thật sự với thầy Lâm, cho thầy ấy biết sự lợi hại của tôi.” Phó Thanh Sơn cười ha hả nói, hoàn toàn không xem Lâm Dật ra gì.

“Cường độ thân thể thì được rồi, nhưng cậu cũng đừng dùng lực quá mạnh. Lấy thể trạng này của cậu thì chỉ cần dùng lực một chút là có thể đánh bay thầy Lâm. Sau này sẽ không còn ai bắt chúng ta lên lớp bóng rổ nữa.” Khương Á Quân ồn ào nói.

“Yên tâm đi, tôi biết nắm bắt, chỉ dùng ba phần lực.”

Vòng tiến công thứ hai bắt đầu, Lâm Dật cầm bóng, lần nữa đi tới khu vực bên trong.

Nhưng mà lần này, Phó Thanh Sơn đã tăng cường phòng thủ, giang hai cánh tay ra, giống như một tấm lưới lớn.

“Thầy Lâm, cố lên, hy vọng thầy lần này, còn có thể ghi điểm trên đỉnh đầu em.”

Nhìn thấy Phó Thanh Sơn nghiêm túc, hai tay Tôn Trường Vĩ ôm trước ngực, nói một cách chắc chắn:

“Phó Thanh Sơn đã nghiêm túc, tất cả các đường tấn công đều bị phong kín, ưu thế của thầy Lâm đã không có đất dụng võ.”

Vẻ mặt Tô Cách khẩn trương, cô cũng không biết, Lâm Dật sẽ xử lý quả bóng này như thế nào.

“Lão Phó, cứ phòng bị bóng là được rồi, trời nóng như vậy, cậu cũng đừng cản bóng của thầy Lâm, sẽ dễ dàng phát hỏa.” Trịnh Gia Thụy nói.

“Không thành vấn đề.” Phó Thanh Sơn cười ha hả nói: “Nếu như khiến cho thầy Lâm không vui, thì tôi rất dễ bị đánh bỏ tiết, tôi đâu dám làm càn.”

Hô thông!

Bỗng nhiên, bả vai Lâm Dật phát lực, đẩy Tống Thanh Sơn ra ngoài, nhẹ nhàng ném bóng đi, ghi điểm.

“Điều này sao có thể!”

Nhìn thấy Lâm Dật hời hợt, liền có thể đẩy Phó Thanh Sơn ra, mọi người ở chỗ này đều nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Cậu ta chính là phòng thủ chủ lực của đội bóng trường học, nặng hơn 100 cân, sao có thể nhẹ nhàng đụng một cái liền có thể đẩy Phó Thanh Sơn ra rồi?!

Phó Thanh Sơn dại ra nhìn Lâm Dật, dường như không dám tin vào hai mắt của mình.

Chênh lệch cân nặng của hai người ít nhất cũng hơn 60 cân, thầy ấy sao có thể đẩy mình ra được?

Hơn nữa vừa rồi, mình tuyệt đối không có lơ là sơ suất, thầy ấy hoàn toàn là dựa vào lực của mình để đẩy mình ra!

Rõ ràng chỉ là một tên mặt trắng dựa vào quan hệ để đi lên, sao có thể có sức lực lớn như vậy?

“Lão Phó, cậu nghiêm túc chút đi, lần này đừng khinh thường nữa, dùng hết toàn bộ sức lực đi, nếu không thì sẽ phải làm trở về chạy lùi đấy!”

“Biết rồi!” Phó Thanh Sơn khẩn trương nói.

Vòng tiến công thứ ba bắt đầu, Lâm Dật dẫn bóng, trực tiếp vọt vào tuyến trong, cách Phó Thanh Sơn nửa mét, nhảy lên ghi bàn!

“Tôi dựa vào, đây là động tác đặc trưng của McGrady! Đẹp như tranh vẽ!”

Lâm Dật cầm bóng, cười nói: “Với trình độ này của các em mà dám nói kỹ thuật của mình vượt qua kiểm tra rồi?”

“Em chỉ là lâu rồi không đánh 1 vs 1, có chút không quen.”

Làm phòng thủ chủ lực của đội bóng, mặt mũi Phó Thanh Sơn có chút không nhịn được, trầm mặt nói:

“Thầy Lâm, trận này chúng ta sẽ quyết định thắng thua, nếu thầy có thể tiến thì coi như thầy thắng, nếu như em phòng thủ được thì coi như em thắng.”

“Không thành vấn đề!”

Nhìn thấy hai người chuẩn bị làm một trận bóng định thắng thua, những người khác đều nghiêm túc lên!

Đây không còn phải là vấn đề phải trở về chạy lui nữa, mà chính là vấn đề mặt mũi!

Nếu như bị một tên mặt trắng nhỏ đánh bạo thì sau này làm gì còn mặt mũi để lên lớp bóng rổ nữa!

Trận bóng cuối cùng, Lâm Dật vẫn như cũ, dẫn bóng, trực tiếp giết tới tuyến trong!

Phó Thanh Sơn hừ lạnh: “Làm cú rút nhảy sẽ không còn tác dụng nữa đâu, em sẽ không ngã hai lần tại một chỗ!”

Lâm Dật không nói chuyện, mà chỉ dẫn bóng rồi nhảy lên!

Phó Thanh Sơn chỉ cảm thấy có một bóng đen lóe qua trước mặt mình, thời điểm muốn phòng thủ, đã không còn kịp!

“Cái này mẹ nó không phải là rút, mà là muốn úp bóng!”

Hô thông!

Băng qua Phó Thanh Sơn, Lâm Dật bay lên úp bóng vào rổ!

Bóng rổ rơi xuống đất, từ khung bóng rổ còn truyền đến tiếng vang.

Tất cả những điều này đều giống như đang nói cho những người khác rằng quả bóng vừa mới ném vào rổ là thật, không phải là ảo giác.

“Quá, quá đẹp...”

Tô Cách nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, thậm chí không dám tin vào mắt mình.

Kỹ thuật dẫn bóng của Lâm Dật có phải quá tốt rồi hay không?

Khó trách anh ấy muốn dạy khóa bóng rổ, thì ra là có trình độ cao như vậy.

“Trận bóng cuối cùng đã kết thúc.” Lâm Dật nói: “Trở về chạy 4 lượt, mỗi lượt 20 lần, hiện tại liền bắt đầu đi.”

“Thầy Lâm, thầy cũng quá mạnh rồi.” Phó Thanh Sơn cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, nói:

“Một người cao 1.8m+, vậy mà lại có thể nhảy lên để thực hiện quả Tomahawk (là một cú ném được thực hiện khi cầu thủ giữ quả bóng ở phía trên đầu, thường bằng cả hai tay, đưa xuống sau đầu và dồn lực ném bóng vào rổ), đúng là trâu bò.”

“Hiện tại đã không còn như trước, nếu như là lúc còn đi học thì hiệu quả sẽ tốt hơn.”

“Lúc còn đi học?” Phó Thanh Sơn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nói: “Lúc trước thầy Lâm đi học, cũng ở trong đội bóng của trường sao? Là trường nào vậy?”

“Đại Học Bách Khoa, không phải các em nói tới giải đấu mùa hè kia sao, năm đó thầy từng cầm qua chức vô địch.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 241.
Bình Luận (0)
Comment