Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 244 - Chương 242. Cảm Xúc Cũng Không Tệ Lắm Phải Không

Chương 242. Cảm Xúc Cũng Không Tệ Lắm Phải Không
Chương 242. Cảm Xúc Cũng Không Tệ Lắm Phải Không

“Thế, thế mà lại từng cầm qua chức vô địch của giải đấu mùa hè!”

Mọi người ở chỗ này nghe xong đều trợn mắt há hốc mồm.

Vậy mà lại có một vị đại thần bóng rổ?!

Xem ra thầy ấy cũng không phải là dựa vào quan hệ để tiến đến, thật sự có thực lực kia!

Kỹ thuật dẫn bóng của Lâm Dật quả thật không tệ, nhưng lại gặp khó khăn về chiều cao, muốn ném vào rổ thì vẫn còn có chút miễn cưỡng.

Nhưng dưới sự hỗ trợ của hệ thống, việc này không thành vấn đề.

Bổ đập hay gì gì đó đều rất nhẹ nhàng.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chạy lùi bốn lượt, sau khi hoàn thành sẽ huấn luyện.”

“Đã rõ.”

Dưới thực lực kinh khủng của Lâm Dật, hơn năm mươi người trên sân bóng, tất cả đều thành thật, ngoan ngoãn bắt đầu chạy lùi, không ai dám oán hận nửa câu.

Có một nhân vật trâu bò như thế tại đây, ai dám nhiều lời chứ!

“Lâm, thầy Lâm, hiện tại đã bàn giao xong, tôi đem những học sinh này giao cho thầy, hẳn là sẽ không còn vướng bận.” Tôn Trường Vĩ đã chảy cả mồ hôi lạnh.

“Ừm.” Lâm Dật gật gật đầu, không nói gì.

Tôn Trường Vĩ cũng biết, Lâm Dật đang thầm phê bình mình, nhưng lúc này, vẫn nên mau rời khỏi mới tốt.

Bọn người Trịnh Gia Thụy đang chạy tới chạy lui trên sân bóng rổ, Lâm Dật và Tô Cách đang đứng một bên.

“Lâm Dật, anh thật sự là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn, lúc trước cũng không biết anh lại đánh bóng rổ tốt như vậy, sớm biết như vậy thì tôi đã không theo anh đến đây.”

“Cũng đã nói với cô rồi, là cô không tin thôi.”

“Tôi đây không phải là lo lắng cho anh sao.” Tô Cách chỉnh lại mái tóc, “Đoán chừng tiết thể dục này, anh đã có thể nhẹ nhàng ứng phó. Vậy tôi cũng không ở lại đây làm phiền thêm nữa, nhưng đừng quên, tiết tiếp theo là 《 Quy hoạch cuộc sống và nghề nghiệp cho sinh viên đại học》, đừng tới trễ.”

“Yên tâm đi, tôi biết rồi.”

Sau khi Tô Cách đi, Lâm Dật tiếp tục lên lớp.

Dưới sự tin phục về thực lực khủng bố của Lâm Dật, tiết bóng rổ này không có bất kỳ khó khăn nào.

Sau khi học sinh chạy lùi xong, thì cũng đã sắp tan học.

Mà phần huấn luyện sau đó, Lâm Dật đã đem những người này thu phục một cách triệt để.

Sau tiết học này, mấy người Vương Gia Thụy đối với Lâm Dật đều là phục sát đất.

Trình độ kỹ thuật này chắc chắn là hơn thầy Tôn!

Ít nhất là dư sức để huấn luyện mấy người bọn họ.

Thế giới của con trai cũng chỉ đơn giản như vậy, toàn bộ đều nói chuyện bằng thực lực.

Chỉ cần ngươi trâu bò thì chúng ta sẽ phục ngươi!

Hơn nữa còn bội phục từ đáy lòng.

Nhưng thế giới của phụ nữ thì lại không giống vậy.

Nếu như gặp phải người tốt hơn mình, gương mặt đẹp hơn so với mình, tâm lý nhất định sẽ nghĩ, chắc chắn là bitch.

Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Dật cho đội ngũ giải tán.

Cùng lúc đó, Lâm Dật nhìn lướt qua trang báo hệ thống, phát hiện tiến độ nhiệm vụ đã là (2/20).

Dựa theo tiến độ này thì chỉ cần mười ngày, là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Khuyết điểm duy nhất chính là cường độ có chút lớn.

...

Tổ bộ môn thể dục.

Khi Trần Kiến Nghiệp và Bàng Đông Hành trở về thì thấy Tôn Trường Vĩ đang ngồi bên bàn làm việc.

“Lão Tôn, hiệu quả thế nào? Mấy học sinh trong đội trường hẳn là đã đánh bại Lâm Dật rồi đúng không.”

“Đúng là đánh bại.” Tôn Trường Vĩ không hứng thú lắm trả lời:

“Nhưng lại không phải là cậu ta bị đánh bại, mà là cậu ta đánh bại toàn bộ đội bóng trường.”

“Hả?”

Hai người trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Thầy đừng đùa nữa, thực lực của đội bóng trường tôi đều biết.” Trần Kiến Nghiệp nói:

“Ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ của bọn họ, tên mặt trắng kia làm sao có thể đánh bại bọn chúng.”

“Lúc đó các người không ở hiện trường, cho nên không biết chuyện gì đã xảy ra.” Tôn Trường Vĩ thở dài, nói:

“Kỹ thuật bóng của cậu ta chắc chắn không kém tôi, kiến thức cơ bản và kỹ thuật đều vô cùng vững chắc. Thậm chí còn vượt qua Phó Thanh Sơn, thực hiện một cú Tomahawk. Lúc đó thiếu chút nữa đã hù chết tôi rồi, cảm giác như trên chân cậu ta có gắn lò xo vậy, sức bật vô cùng khủng bố.”

“Không phải chứ, chẳng lẽ chúng ta đã nhìn lầm sao?”

“Xác thực là đã nhìn lầm, thời điểm người ta học đại học cũng là chủ lực của đội bóng rổ trường. Hơn nữa còn từng cầm qua chức vô địch của giải đấu mùa hè, tóm lại là có thực lực, phương pháp của thầy căn bản là không có hiệu quả.”

Tôn Trường Vĩ hít một hơi, phí dạy học của mình đã trở nên vô vọng.

“Việc này cũng không thể trách thầy, lúc đó, ai có thể nghĩ tới kỹ thuật bóng của cậu ta lại tốt như vậy.” Trần Kiến Nghiệp vỗ vỗ bả vai Tôn Trường Vĩ nói:

“Ngày mai có tiết Taekwondo, tôi sẽ giúp thầy xả cơn giận này.”

“Thầy muốn làm sao để đối phó hắn ta?”

“Còn có thể làm thế nào? Đương nhiên là luận bàn rồi.” Trần Kiến Nghiệp cười ngạo nghễ, nói:

“Mà quyền cước lại không có mắt, cho dù có xảy ra vấn đề, tôi cũng có thể đùn đẩy trách nhiệm. Tóm lại nhất định là sẽ áp đảo tinh thần hắn, đừng coi Trần Kiến Nghiệp tôi là quả hồng mềm!”

“Vậy ngày mai tôi sẽ đợi tin tức tốt của thầy.”

“Yên tâm đi, xem tôi.”

...

Hết tiết bóng rổ, Lâm Dật đi tới giảng đường thứ ba.

Phát hiện trong phòng học đã không còn chỗ ngồi, giống như là lần đầu tiên lên lớp, trong phòng học đều chật cứng người, mà có đến hơn 90% là học sinh nữ.

10% còn lại thì hơn một nửa trong số đó đều có chút vấn đề về phương diện giới tính.

Mà điều này cũng phản ánh rằng giá trị nhan sắc của Lâm Dật đã đạt ngưỡng tại Sư Đại.

Dựa theo dự tính của Lâm Dật thì loại tiết học giống như《 Quy hoạch cuộc sống và nghề nghiệp cho sinh viên đại học》chỉ cần thổi một cái là qua.

Nhưng nhìn từng ánh mắt mong đợi kia, đều đồng loạt nhìn mình chằm chằm, Lâm Dật lần đầu cảm giác được rằng kỳ thật thổi qua như này cũng có chút áp lực.

Lên lớp buổi chiều xong, Lâm Dật sắp xếp lại đồ vật, về tới văn phòng.

“Đã giờ này rồi, sao mọi người còn chưa tan làm?”

“Chị Tô nói, tối nay sẽ mời mọi người ăn cơm, xem như là đón gió tẩy trần cho anh.”

“Cũng không phải là người ngoài, bày tiệc làm gì cho lãng phí.”

Bởi vì Vương Oánh còn ở trong nhà mình, cho nên Lâm Dật cũng không tiện ra ngoài ăn, liền từ chối ý tốt của Tô Cách.

Lái xe về đến nhà, Lâm Dật nhìn thấy trước cửa bày hai cái giá áo, phía trên treo quần áo của mình, còn có ga giường vỏ chăn.

Thậm chí ngay cả đồ lót cũng được Vương Oánh giặt qua.

Thật sự là đủ đức hạnh.

Đi vào trong phòng thì phát hiện trên đầu Vương Oánh đang quấn một cái khăn tắm, trên người mặc đồ ngủ tơ tằm, đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.

Mà trọng điểm của hình ảnh lúc này cũng không phải là đồ ăn trong nồi, mà chính là Vương Oánh ăn mặc quá mát mẻ, như ẩn như hiện.

“Trong nhà của một người đàn ông độc thân lại ăn mặc như vậy, em cảm thấy chị là đang muốn câu dẫn em sao.”

“Vậy phải xem em có thể nhịn xuống hay không.” Vương Oánh uyển chuyển nói:

“Chị đây chỉ là một người phụ nữ trói gà không chặt, nếu như em muốn động thủ thì chị cũng không thể phản kháng. Nhưng việc này nếu như bị Kỷ tổng biết thì không liên quan đến chị đâu đấy.”

Lâm Dật đi qua, bàn tay đánh vào mông Vương Oánh, phát hiện cảm giác cũng không tệ lắm.

“Chị cảm thấy em không dám sao?”

“Lá gan của em lớn như vậy, sao có thể có chuyện em chuyện không dám làm chứ.” Vương Oánh để nồi xuống, cũng không thèm để ý chút nào tới hành động to gan của Lâm Dật, cười nói: “Thế nào, cảm xúc của chị đây cũng không tệ lắm phải không, có muốn tới một chút hay không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 242.
Bình Luận (0)
Comment