Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 245 - Chương 243. Iq Biến Thành Dao Phay Rồi Sao

Chương 243. IQ Biến Thành Dao Phay Rồi Sao
Chương 243. IQ Biến Thành Dao Phay Rồi Sao

“Cảm xúc quả thật không tệ, bình thường hẳn là tập không ít đi.”

“Đương nhiên rồi, Yoga không phải là luyện không.” Vương Oánh lại cầm cái nồi lên lần nữa, nói:

“Nhanh lên phòng khách ngồi đi, cơm xong ngay đây.”

“Ừm.”

Không bao lâu sau, bốn món ăn một chén canh được bưng lên, nhìn có chút phong phú.

Lúc ăn cơm, Lâm Dật nhìn thấy bên cạnh ghế sô pha có một cái vali màu đen.

“Chị thu dọn đồ đạc rồi sao?”

“Chị mua nhà tại công ty, bởi vì đi cửa sau cho nên có thể vào ở trước, các thủ tục còn lại có thể từ từ làm.” Vương Oánh nói:

“Cho nên hôm nay thu dọn một số thứ, dự định ngày mai sẽ chuyển nhà.”

“Vội đi như vậy làm gì, cũng không phải là không có chỗ ở, làm như em muốn đuổi chị đi không bằng.”

“Cách làm người của em chị còn không hiểu rõ sao, đây dù sao cũng là nhà em, vạn nhất ngày nào Kỷ tổng tới, nhìn thấy chị ở đây không phải là rất xấu hổ sao. Em đã giúp chị nhiều như vậy, nếu như ảnh hưởng tới tình cảm của em và Kỷ tổng, không phải chị sẽ thành tội nhân sao.”

“Nào có nghiêm trọng như chị nói vậy, chị nghĩ nhiều rồi.”

“Tóm lại chị đã quyết định rồi, ngày mai sẽ chuyển nhà.” Vương Oánh nói:

“Về sau nếu không có việc gì, cũng có thể đến gặp chị mà, ít nhất là có thể tùy tiện một chút.”

Lâm Dật cười một tiếng, “Nếu như chị đã quyết định, em cũng không nói nhiều nữa, ngày mai em sẽ gọi người tới giúp chị dọn nhà.”

“Không cần không cần, chị đã liên hệ công ty dọn nhà rồi.” Vương Oánh nói:

“Với lại đồ của chị cũng không nhiều, đồ còn sót lại cũng không muốn mang theo, không cần gọi người đến giúp đỡ đâu, phiền phức lắm.”

Lâm Dật gật gật đầu, chuyện của Vương Oánh có chút đặc biệt, lần này dọn nhà xem như là khởi đầu mới.

Đoán chừng rất nhiều đồ trong nhà cũng sẽ không cần thiết, cũng không cần phải huy động nhân lực làm gì.

Sáng sớm hôm sau, Vương Oánh lái xe về tới nhà, chuẩn bị thu dọn đồ đạc để chuyển nhà.

Mà Lâm Dật, lúc đang đi đến trường học thì nhận được điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan.

“Anh đang bận gì sao? Còn đang nhận đơn à?”

“Anh không làm chân chạy vặt nữa.” Lâm Dật nói: “Giờ tới trường học làm giáo viên.”

“Thật hả?”

“Ừm, tới trường học dạy bóng rổ và Taekwondo, thể nghiệm cuộc sống khác biệt một chút.”

“Anh còn biết chơi bóng rổ và Taekwondo sao?” Kỷ Khuynh Nhan có chút ngoài ý muốn hỏi:

“Thật không nhìn ra, anh còn có bản lĩnh này đấy.”

“Anh còn biết cả Yoga đó, có cần buổi tối tới dạy em một chút hay không?”

“Đừng cho là em không biết tâm tư của anh, lại muốn chiếm tiện nghi của em sao.”

“Anh đây là dựa theo mục đích dạy học để hướng dẫn cho em mà. Còn em lại vu hại nhân phẩm của anh, cái này có phải là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi không.”

“Tóm lại không cần anh dạy, không cho anh bất cứ cơ hội nào để lợi dụng em, hừ, anh cũng nên bỏ cái ý nghĩ đó đi.”

“Vậy thì vừa lúc, nữ sinh bình thường đều đứng xếp hàng đây.”

“Anh dám!” Kỷ Khuynh Nhan kiêu ngạo nói.

“Đây là tự do của anh, Kỷ tổng sẽ không muốn quản cả chuyện này chứ.”

“Thôi đi, không thèm để ý đến anh nữa.”

Kỷ Khuynh Nhan cũng cảm thấy mình có chút đuối lý, cho nên chuyển sang chủ đề khác, nói:

“Buổi chiều Viện Viện muốn tới chỗ em để thương lượng chuyện bỏ vốn đầu tư, anh có muốn tới hay không?”

“Việc này, hai người thương lượng là được rồi, anh đi qua làm gì.”

“Em sợ anh giữa trưa không có nơi ngồi, cho nên để anh đến chỗ em ngồi điều hoà không khí chút thôi.”

“Trong phòng làm việc của anh cũng có, tại sao phải chạy đến chỗ em để ngồi điều hoà không khí.” Lâm Dật nói:

“Làm sao, điều hoà không khí của em có thể thổi ra mùi thơm sao?”

“Đúng thế, còn là vị xoài đây này.”

“Cái này thì ngược lại vẫn có thể suy nghĩ một chút.”

“Hì hì...” Kỷ Khuynh Nhan cười nói: “Tới sớm một chút đi, 12 giờ được không.”

“Anh thấy em là muốn ăn thì có.”

"Ai nha, đừng nói thẳng như vậy, có ai đến giữa trưa mà không phải ăn cơm không." Kỷ Khuynh Nhan nói: “Chuyện này chẳng qua là vừa khéo thôi, nếu không em cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh."

Lâm Dật cũng có thể tưởng tượng ra được, bên đầu kia của điện thoại, đôi mắt to xinh đẹp của Kỷ Khuynh Nhan hẳn là đã híp lại thành trăng khuyết.

“Được rồi, buổi trưa chờ anh ở văn phòng.”

“Ừm, không gặp không về.”

Cúp điện thoại, Lâm Dật lái xe đến trường học.

“Chào buổi sáng, anh Lâm.”

Bản thân Lâm Dật đến sớm, trong văn phòng chỉ có một mình Tống Giai.

“Hôm nay sao lại đổi phong cách rồi, vậy mà còn uốn tóc.”

“Em chuẩn bị sẽ phát triển theo hướng của chị Tô, phong cách trước đây của em không còn thịnh hành nữa, không có đàn ông theo đuổi.”

“Anh cho em một lời khuyên, có muốn nghe hay không.”

“Lời khuyên gì?”

“Có đàn ông theo đuổi hay không, thật ra không có liên quan gì đến phong cách cả. Em chỉ cần đem chỗ kia làm lớn, khẳng định sẽ có người theo đuổi em.”

Tống Giai cười khúc khích, “Anh Lâm lại đùa em rồi.”

Lâm Dật cười ha ha một tiếng, sau đó đi về phòng làm việc của mình.

“Đây là cái gì vậy?”

Trên bàn làm việc của Tô Cách lộn xộn hơn so với trong tưởng tượng của mình, có rất nhiều giấy trắng, trên đó vẽ vời và viết rất nhiều thứ.

Cầm lên xem xét, phát hiện đều là công lược và ý tưởng về Vương giả Nông Dược.

“Cái này cũng ghi lại sao? IQ gì thế này?”

Lâm Dật bỗng nhiên có chút đau lòng cho Hồ Hạo Nhiên và Trương Tùng, sớm biết vậy đã không đem ID của Tô Cách cho bọn họ.

Đoán chừng hiện tại, đã rớt xuống rank đồng rồi đi.

Trở lại vị trí của mình, Lâm Dật bắt đầu chuẩn bị nội dung cho tiết Taekwondo thứ hai.

Dù sao cũng không phải là điểm mạnh của mình, phải đem kiến thức trong đầu thống kê lại một chút.

Vừa ngồi xuống trên ghế, thì thấy Tô Cách bước vào từ bên ngoài.

Áo sơ mi trắng phối với chân váy màu đen, nhất là mái tóc dài gợn sóng kia, mang theo một chút sắc bén.

Phỏng chừng cách ăn mặc này liên quan đến công việc của cô ấy. Nếu như ăn mặc theo phong cách dịu dàng thì sẽ không trấn áp được những học sinh kia.

“Tôi nhớ không lầm thì hình như hôm nay anh có tiết Taekwondo, cái này anh có làm được không?” Tô Cách hỏi.

“Ngạch _ _”

Lâm Dật chần chờ mấy giây, “Tuy rằng trước đó chưa từng dạy qua, nhưng vấn đề cũng không lớn.”

“Anh có lòng tin là được.”

Nói rồi, Tô Cách từ trong tủ quần áo lấy ra đồng phục của mình, rồi đi ra ngoài.

“Cô đi đâu vậy?”

“Đổi đồng phục.” Tô Cách nói: “Cũng không thể để cho tôi thay tại đây chứ.”

“Cái này thì cũng có thể.”

“Được thôi, nhưng tôi sợ anh sẽ chảy máu mũi mất.”

Lâm Dật:…

Tự tin đối với thân hình của mình như vậy sao?

...

Sau khi thay quần áo xong, Tô Cách vô cùng lo lắng trở về, “Vào game đi, cuộc họp buổi sáng của tôi đã bị hủy bỏ, chúng ta đánh hai ván đi?”

Lâm Dật:…

“Cô muốn tôi chung văn phòng với mình, chính là muốn theo tôi chơi game đúng không.”

“Đúng a, hai người chúng ta mạnh mạnh liên thủ...”

“Né sang một bên, đừng tự dát vàng vào mặt mình nữa.”

“Ai nha, mang tôi đi đánh mấy ván đi, tôi nhất định sẽ nghe lời.” Tô Cách van xin: “Tôi hôm nay đấu tăng cấp, nếu như có thể thành công tăng cấp, tôi sẽ giúp anh giả gái.”

“Tôi không có hứng thú đối với việc biến thành con gái.” Lâm Dật nói: “Tôi chỉ thích chơi game.”

Nhàn rỗi nhàm chán, đánh ba ván với Tô Cách, hai thắng một thua.

“Cô về sau đừng uống Nước Uống Cho Quý Bà nữa.”

“Sao thế?”

“Đi uống Sáu quả óc chó để bồi bổ não đi.” Lâm Dật mắng: “Năm người đối phương kém như vậy, cô còn đánh thành dạng cái này, IQ biến thành dao phay rồi sao?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 243.
Bình Luận (0)
Comment