Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 252 - Chương 250. Em Muốn Đi Bơi, Anh Có Muốn Bơi Cùng Em Không?

Chương 250. Em Muốn Đi Bơi, Anh Có Muốn Bơi Cùng Em Không?
Chương 250. Em Muốn Đi Bơi, Anh Có Muốn Bơi Cùng Em Không?

"Anh đang nói nhảm nhí gì vậy."

Kỷ Khuynh Nhan tức giận nói: "Em đã đặt một bộ lễ phục, lát nữa em sẽ đến đó lấy, anh có thể đi cùng em."

"Đặt một bộ lễ phục? Em muốn mặc nó tại sự kiện nào sao?"

"Ngày mai sẽ có một bữa tiệc từ thiện được tổ chức, lãnh đạo thành phố Trung Hải sẽ tham gia. Em cũng có tên trong danh sách được mời. Em phải đi qua đó xem thử một chút."

Kỷ Khuynh Nhan khẽ vén tóc lên, "Vừa đúng lúc quỹ từ thiện của anh cũng được thành lập. Anh đi cùng với em đi, một mình em đi thì thật nhàm chán."

"Được rồi, dù sao anh cũng chẳng có việc gì để làm."

“Quyết định như vậy đi.” Kỷ Khuynh Nhan nói với một nụ cười:

"Bây giờ em đi thu dọn đồ đạc, hai chúng ta đi lấy trang phục trước, sau đó sẽ đi siêu thị."

"Đi siêu thị?"

"Ừ, anh sống một mình. Em đoán là tủ lạnh của anh vẫn còn trống. Em sẽ đi mua cho anh vài thứ."

“Tủ lạnh của anh đã đầy đủ, nếu thiếu thứ gì đó anh sẽ cho người mang đồ đến.” Lâm Dật nói một cách thờ ơ.

"Cũng có nhiều thứ người ta không giao mà, chúng ta đi siêu thị xem một chút, biết đâu có những thứ cần thiết."

"Theo anh thấy là em muốn mượn cơ hội để tới nhà anh ăn cơm thì có."

"Trưa nay em không ăn gì, giờ bụng xẹp lép. Anh phải chịu trách nhiệm chứ?"

“Nếu nói như vậy, anh không muốn nghe.” Lâm Dật nói:

"Chỉ có bụng to mới cần người chịu trách nhiệm. Nếu bụng nhỏ, tại sao anh vẫn phải chịu trách nhiệm với em?"

“Ang lại nói bậy bạ gì đó!” Kỷ Khuynh Nhan nhéo nhéo tay Lâm Dật, “Sao anh lại đáng ghét như vậy, không trêu chọc em thì anh sẽ chết sao?"

"Vậy em còn muốn ăn đồ anh nấu không?"

"Không."

"Anh đùa giỡn một chút đã giận rồi sao?"

"Không... không có."

"Vì một bữa ăn mà phải uỷ khuất chình bản thân mình, thật đúng là không có tiền đồ."

Kỷ Khuynh Nhan mỉm cười, giống như một đứa trẻ ngây thơ.

"Em là người không có tiền đồ vậy đó, chỉ cần anh nấu cơm cho em ăn là được."

Nhìn bộ dạng đáng yêu của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật dở khóc dở cười.

"Được rồi, cứ như vậy đi, buổi chiều anh không có khóa, anh sẽ nghe theo sự sắp xếp của em."

“Ừm, được thôi.” Kỷ Khuynh Nhan nhìn Lâm Dật, “Buổi tối chúng ta đến nhà em đi, đừng bày ở nhà anh, nhà em đồ làm bếp tương đối đầy đủ, lúc nấu ăn cũng thuận tiện."

"Hay là thôi đi, nhà em nguy hiểm quá, ba mẹ em cứ xuất quỷ nhập thần. Lỡ như lại xuất hiện giống như lần trước."

“Lần này sẽ không như thế nữa.” Kỷ Khuynh Nhan vỗ ngực nói, “Hai người họ đã đi du lịch và sẽ không trở lại trong vòng vài ngày. Lần này anh có thể tự nhiên đến đó.”

"Lần trước em cũng nói như vậy."

"Ừm ..." Kỷ Khuynh Nhan suy nghĩ một chút rồi nói, "Thôi được rồi, hôm nay chúng ta đến nhà anh."

Buổi chiều, Kỷ Khuynh Nhan bận ở văn phòng một lúc.

Lâm Dật nằm trên ghế sô pha và chơi game.

Lâm Dật là người đầu tiên dám tự tiện thoải mái như vậy trong văn phòng của Kỷ Khuynh Nhan.

Sau ba giờ chiều, Kỷ Khuynh Nhan sắp xếp lại tài liệu trong tay và nói với anh:

"Đi thôi, chúng ta đi lấy lễ phục."

Hai mươi phút sau, Lâm Dật lái xe đến một cửa hàng quần áo đặt may cao cấp tên là MISS.

Có thể thấy từ cách trang trí và quy mô của cửa hàng, những thứ được bày bán bên trong phải có giá trị rất lớn.

Lấy giá trị quần áo và mỹ phẩm của Kỷ Khuynh Nhan, có thể được cô lựa chọn, cũng đủ để thấy cửa hàng này khá đẳng cấp.

"Cô Kỷ, chiếc váy của cô đã được chuẩn bị xong. Cô có thể thử váy trước. Nếu có gì không hài lòng, chúng tôi sẽ giúp cô thay đổi."

"Được rồi, các người đã vất vả."

Kỷ Khuynh Nhan nhận lấy chiếc váy đã hoàn thành và nói với Lâm Dật:

"Anh ở chỗ này chờ em một chút, lát nữa em sẽ cùng anh đi chọn một bộ tây trang."

"Được rồi, em cứ sắp xếp đi."

Kỷ Khuynh Nhan cầm váy đi vào phòng thử đồ, cô vừa bước ra đã lập tức thu hút ánh nhìn của Lâm Dật.

Cô giống như một tiểu yêu tinh từ trên trời rơi xuống, với nụ cười tươi rói, đẹp như mơ khiến những khách hàng khác trong cửa hàng cũng bị thu hút.

"Thế nào? Trông em có đẹp không?" Kỷ Khuynh Nhan hỏi với ánh mắt đầy mong đợi.

"Vô cùng good!"

"Được rồi, đừng khoe khoang tiếng Anh dỏm của anh nữa, có nhiều người như vậy."

Nhìn thấy Lâm Dật hài lòng với trang phục của mình, trong lòng Kỷ Khuynh Nhan cũng rất vui.

Lúc này, Kỷ Khuynh Nhan cũng không ý thức được chính mình đang tự hài lòng với bản thân.

"Xin chào cô, tôi có chuyện cần thảo luận với cô."

Người phụ nữ vừa nói chuyện có mái tóc ngắn và giọng nói của cô ấy khá lịch sự.

Cả Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đều không ngờ rằng sẽ có người đến nói chuyện vào lúc này.

"Nói chuyện với tôi?"

"Tôi thấy chiếc váy của cô rất đẹp, cô có thể nhường lại cho tôi được không? Tôi sẽ trả thêm cho cô 20%."

Khi nghe cô gái kia nói muốn mua lại chiếc váy của mình, Kỷ Khuynh Nhan liền lắc đầu, "Tôi không có ý định sẽ bán lại nó, xin lỗi."

"Thưa cô, cô chê tôi ra giá quá rẻ sao? Vậy cô có yêu cầu gì thì xin cứ nói ra."

“Ra giá cái con khỉ!” Lâm Dật nói, “Trong túi có được mấy xu thì đừng ra vẻ cho mất mặt.”

"Anh dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi! Anh có biết tôi là ai không!"

"Ai thèm quan tâm cô là ai chứ, mau cút đi!"

Chỉ là ghé qua mua một bộ quần áo, anh vẫn phải gặp kiểu người thích ra vẻ thế này.

Nhìn thấy Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan rời đi, cô gái có mái tóc ngắn cảm thấy khó chịu.

Cô ta vớ lấy túi quần áo của mình, hầm hầm rời đi!

Bên ngoài cửa hàng quần áo có một chiếc xe bảo mẫu Alpha, sau khi ra khỏi cửa hàng, cô gái tóc ngắn trực tiếp lên xe.

Ở trên xe, ngoài tài xế còn có một người phụ nữ tóc dài.

Nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ nhận ra người phụ nữ này chính là nữ minh tinh màn ảnh nổi tiếng hiện nay Lưu Phương Phi!

“Tại sao lại có biểu cảm này?” Lưu Phương Phi hỏi khi nhìn thấy trợ lý của mình mặt hầm hầm đi ra.

"Chị Phi, vừa rồi trong cửa hàng em có thấy một người phụ nữ đến thử một chiếc váy dạ hội rất đẹp. Em nghĩ chị mặc nó sẽ còn đẹp hơn nữa nên em muốn mua lại nó với giá cao, nhưng bên kia không biết tốt xấu. Em không thể mua lại được, thật tức chết mà."

"Không cần thiết, cho dù trang phục có hơi đơn điệu một chút, nhưng với khí chất của tôi, vẫn có thể khiến khán giả choáng ngợp."

"Đây là sự thật, em nghĩ người đó chỉ là một người nổi tiếng nhỏ trên mạng, không thể so sánh với chị Phi!"

.........

"Lâm Dật, anh thật sự cho rằng chiếc váy này nhìn rất đẹp sao, anh không có nói dối em đúng không."

Trên xe, Kỷ Khuynh Nhan hỏi lại.

"Anh nói dối em làm gì? Em làm tâm anh ngứa ngáy, anh muốn trước cuối tháng hoàn thành một việc."

"Hoàn thành một việc?"

Kỷ Khuynh Nhan sững sờ trong một giây, sau đó mới phản ứng lại.

"Hoàn thành cái đầu anh ấy, nhanh lái xe đưa em đi siêu thị."

Cả hai ghé vào siêu thị ở quảng trường Thời Đại.

Kỷ Khuynh Nhan đã mua rất nhiều thứ vì cô ấy sẽ đến nhà của Lâm Dật.

Hầu hết trong số đó là vật dụng thiết yếu hàng ngày, thậm chí cô còn lựa chọn một số loại mặt nạ dưỡng da cho Lâm Dật.

Đặc biệt là khi Kỷ Khuynh Nhan cúi xuống chọn đồ và so sánh giá cả, toàn thân cô toát ra khí chất người phụ nữ của gia đình.

Khi trở về nhà, Lâm Dật đi vào trong bếp, Kỷ Khuynh Nhan giúp anh đặt hoa quả vào trong tủ lạnh, cô còn đặt những vật dụng cần thiết hàng ngày khác vào phòng tắm.

Nhân tiện cô đi tắm và mặc bộ đồ ngủ mà cô đã để lại đây.

"Nhìn dáng vẻ của em, đêm nay em sẽ không rời đi à."

“Tất nhiên là em sẽ không rời đi.” Kỷ Khuynh Nhan nói với vẻ mặt đương nhiên, “Vừa đúng lúc ngày mai anh có thể đưa em đi làm.”

Đối với Kỷ Khuynh Nhan, sống trong nhà của Lâm Dật dường như đã trở thành một lẽ thường tình, không có chuyện gì to tát cả.

Lâm Dật cũng không cảm thấy có gì sai trái, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên.

“Lâm Dật, em muốn ăn bánh pudding caramen do anh làm, anh lại làm cho em ăn được không.” Kỷ Khuynh Nhan đứng ở cửa phòng bếp nói.

"Em muốn ăn bao nhiêu cái?"

"Làm sáu cái đi, buổi tối em ăn hai cái, ngày mai chúng ta mang theo bốn cái còn lại đi làm."

"Để tới hôm sau sẽ bị lạnh, anh dậy sớm làm cho em là được."

“Không cần, không cần.” Kỷ Khuynh Nhan nhanh chóng từ chối, “Như vậy sẽ phiền phức lắm. Có một cái lò nướng trong nhà bếp của công ty, em chỉ cần làm nóng nó lên là được.”

"Vậy làm đi."

Lâm Dật không nói nữa, bắt đầu hoàn thành xong bữa ăn.

Vẫn là quy tắc cũ, bốn món mặn và một canh, Kỷ Khuynh Nhan cũng đã rất nỗ lực giúp đỡ cắt rửa rau, động tác cũng trở nên thuần thục hơn.

"Bánh pudding caramen này anh làm rất ngon."

Sau khi ăn thử một miếng, khuôn mặt Kỷ Khuynh Nhan hiện lên vẻ hài lòng chưa từng thấy.

"Em nói là chỉ ăn hai cái, nhưng đây đã là cái thứ ba rồi đó."

"Em vừa mới suy nghĩ lại ngày mai đem theo 3 cái đi làm là được rồi." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Vừa vặn bữa sáng em ăn không nhiều ăn 3 cái là đã no."

Sau bữa ăn, Kỷ Khuynh Nhan vô cùng thỏa mãn.

Ngồi trên ghế sô pha, cô sờ lên bụng mình.

"Nếu em cứ tiếp tục ăn như thế này, cân nặng của em sẽ vượt quá 105 cân."

“Chiều cao của em là 175, cho dù là 105 cân cũng không nặng hơn.” Lâm Dật nói:

"Hơn nữa, toàn bộ thịt trên người em đều đã phát triển ở nơi nên phát triển, anh không thể nhìn ra em béo ở chỗ nào."

“Câu này, em sẽ xem như là anh đang khen em.” Kỷ Khuynh Nhan thay đổi tư thế và đứng dậy khỏi ghế sô pha. “Để khen thưởng thầy giáo Lâm đã vì em mà chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn. Bây giờ em muốn đi bơi, anh có muốn bơi cùng em không?"

P/S: Giới thiệu truyện hay cùng thể loại đã full: Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 250.
Bình Luận (0)
Comment