Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 253 - Chương 251. Kiêu Ngạo Cũng Đáng Yêu

Chương 251. Kiêu Ngạo Cũng Đáng Yêu
Chương 251. Kiêu Ngạo Cũng Đáng Yêu

"Em đã mời anh chân thành như vậy. Để không làm tổn thương tâm hồn non nớt của em, anh quyết định sẽ đồng ý với lời mời của em."

"Thôi đi. Anh đã được lợi còn khoe mẽ."

Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy và đi lên lầu, khi cô bước xuống lần nữa thì cô đã thay một bộ áo tắm rồi.

Mặc dù cô đang quấn khăn tắm nhưng anh có thể nhìn ra Kỷ Khuynh Nhan không mặc đồ bơi một mảnh nha.

"Em đã giúp anh lấy quần bơi, anh mau thay vào, em đi ra ngoài chờ anh."

Lúc Lâm Dật thay xong quần bơi và đi ra ngoài.

Anh đã nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan đang ở trong nước.

Đôi chân thon dài đong đưa qua lại, tựa như một nàng tiên cá khiến người ta mê đắm.

"Đi xuống thôi."

Nhìn thấy Lâm Dật bước ra, Kỷ Khuynh Nhan gọi anh, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người anh trong vài giây.

Anh đã tập luyện cơ bụng như thế nào vậy?

Nhìn đẹp như vậy.

Cơ thể anh còn đẹp hơn cả cô.

"Đừng nóng vội, anh đến ngay đây."

Giọng nói vừa dứt, Lâm Dật liền nhảy vào hồ bơi một cách nhanh chóng.

Bọt nước lớn bắn lên tung tóe, Kỷ Khuynh Nhan muốn tránh cũng không kịp.

"Lâm Dật, anh cố ý."

"Anh sợ em chờ không được, cho nên anh muốn mau chóng xuống dưới đây với em. Làm sao em lại có thể nói là anh cố ý."

"Anh cố tình làm như vậy để tạt nước vào người em."

"Chúng ta đang ở trong bể bơi. Bị nước tạt vào người là chuyện bình thường mà."

"Anh cưỡng từ đoạt lý, em nói không lại anh."

Cùng với ánh trăng sáng, hai người bơi lội trong hồ bơi một lúc lâu rồi mới lần lượt leo lên khỏi hồ bơi.

“Quấn thêm khăn tắm vào, đừng để cảm lạnh.” Lâm Dật nói.

Kỷ Khuynh Nhan trong lòng cảm động, cười với Lâm Dật nói:

"Đây là tự anh nói đấy nhé, nếu em quấn thêm khăn tắm anh sẽ không nhìn thấy gì đâu."

"Anh đã nhìn thấy mọi thứ nên thấy. Chờ một ngày nào đó em không mặc gì thì anh sẽ nhìn thêm."

"Hừ, vậy anh sẽ không có cơ hội."

Hai người đang nằm trên băng ghế riêng, nhìn thấy nét mặt của Kỷ Khuynh Nhan.

Lâm Dật cười nói:

"Anh cảm thấy rằng em đã tính toán trước, chỉ để dùng hồ bơi của anh."

"Em cũng không còn cách nào khác.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Ở nhà em không có bể bơi, đi ra ngoài cũng ngại. Anh lại không chủ động mời, em chỉ có thể dùng cách này."

"Không phải em chỉ muốn bơi thôi sao? Lát nữa anh sẽ cung cấp cho em một bộ chìa khóa gác cổng ra vào. Em đến đây lúc nào cũng được."

"Như vậy không được." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Em sẽ chỉ đến đây khi anh mời em, nếu anh không mời em, em sẽ không đến."

Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật nói:

"Vậy thì anh sẽ cho em một căn phòng. Từ nay, ngôi nhà này cũng sẽ là nhà của em. Em có thể đến đây bất cứ lúc nào."

“Anh cũng đừng làm như vậy.” Kỷ Khuynh Nhan lắc đầu, “Anh phải mời em trước em mới có thể đến, như vậy em mới có thể diện.”

"Thực sự là không còn cách nào đối phó với em."

Hai người nghỉ ngơi một lúc, Kỷ Khuynh Nhan kéo Lâm Dật xuống nước bơi vài vòng trước khi trở về phòng một cách thoải mái.

Sáng sớm hôm sau, khi Kỷ Khuynh Nhan thức dậy, cô đã ngửi thấy một mùi thơm.

Kỷ Khuynh Nhan với mái tóc rối bù, ngay lập tức trở nên tràn đầy năng lượng, cô mỉm cười chạy nhanh xuống lầu.

Cô nhìn thấy Lâm Dật đã làm bốn cái bánh pudding caramel, đã bưng lên bàn.

"Bữa sáng chỉ ăn cái này thôi, mang đến công ty sẽ không ngon đâu."

"Anh thực sự đã làm bốn cái mới cho em?"

"Nếu không thì sao."

Kỷ Khuynh Nhan duỗi ra hai ngón tay, đặt lên khóe miệng hôn một cái, sau đó đưa lên miệng Lâm Dật.

"Buổi sáng em chưa đánh răng, chỉ có thể cho anh một nụ hôn gió thôi."

Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Kỷ Khuynh Nhan, đối với Lâm Dật mà nói, điều đó còn ấm áp hơn cả ánh nắng bên ngoài cửa sổ.

"Mau đi rửa mặt đi, rồi xuống ăn cơm."

"Em muốn ăn cơm trước, sau đó rửa mặt có được không?"

"Tại sao?"

"E rằng caramel pudding sau khi đợi em rửa mặt xong sẽ bị lạnh, em muốn ăn ngay cho ấm."

"Được rồi, em nói sao thì là vậy."

"Được."

Kỷ Khuynh Nhan chọn một chiếc bánh pudding caramen.

"Anh cũng ăn một miếng đi, bánh pudding caramen rất ngon."

"Anh không thích ăn đồ ngọt, em cứ ăn đi."

"Vậy thì em sẽ không khách sáo."

Cô liên tục nói rằng bữa sáng cô không ăn nhiều, nhưng bốn chiếc bánh pudding caramel đã nhanh chóng bị Kỷ Khuynh Nhan quét sạch.

"Em nghĩ kĩ rồi, trong vòng một tháng tới em sẽ không đến nhà anh ăn cơm nữa." Kỷ Khuynh Nhan thề thốt.

"Sao vậy? Em định giảm cân à?"

“Giảm cân là một chuyện khác, nhưng em không thể lúc nào cũng bắt nạt anh nấu ăn cho em.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Người ta nói rằng phụ nữ nên nấu ăn cho đàn ông, và đàn ông không phải lúc nào cũng làm công việc bếp núc. Điều này thật không may mắn."

"Cho dù có nghiêm trọng như những gì em nói, thì tất cả đều là mê tín thời phong kiến."

“Như vậy cũng không được.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Em sẽ cố gắng nấu một bữa ăn cho anh. Điều này là công bằng. Nhưng em nói trước đi. Đồ ăn em nấu chắc chắn không ngon bằng anh, nhưng anh không thể không thích."

"Nể tình em chủ động như vậy, anh nhất định sẽ cho em thể diện."

"Đúng vậy, vậy mới là một đứa bé ngoan ngoãn."

Sau khi hai người ăn xong, Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty.

Trước khi xuống xe, Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Bữa tiệc từ thiện sẽ bắt đầu từ năm giờ chiều, anh nhớ đến đón em lúc bốn giờ."

"Đừng lo lắng, anh sẽ không quên."

"Vậy thì em đi trước. Anh khi ở trong trường cũng nên chú ý. Chơi bóng rổ rất dễ bị thương." Kỷ Khuynh Nhan đáng yêu nói:

"Ngoài ra, anh hãy nhớ mang đôi giày bóng rổ mà em đã mua cho anh, để anh có thể nhảy cao hơn và ném chính xác hơn."

"Không vấn đề gì."

Vừa nói, Lâm Dật vừa lấy ra một bộ chìa khóa dự phòng, "Đây là chìa khóa nhà của anh, em chắc chắn không muốn giữ một bộ sao?"

“Được rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Chỉ cần anh thường xuyên mời em là được."

"Không vấn đề gì."

"Vậy em đi trước, bốn giờ không gặp không về."

"Được"

Kỷ Khuynh Nhan quay người rời đi, sau đó Lâm Dật cũng lái xe đến trường.

"Xin chào, thầy giáo Lâm."

Ngay khi Lâm Dật vừa bước xuống xe đã có một cô gái bước đến chào hỏi.

“Xin chào.” Lâm Dật cũng tươi cười đáp lại.

"Thầy giáo Lâm, tôi nhớ lúc trước thầy lái siêu xe đến trường mà, sao bây giờ lại là xe FAW."

"Chiếc xe đó thuộc về bạn tôi, còn chiếc xe FAW này là của tôi."

Ở những nơi như trường học, Lâm Dật không muốn tiết lộ sự giàu có của mình, bọn họ vẫn còn là học sinh, tốt hơn hết là không nên để bọn họ biết một số điều không cần thiết.

“Hóa ra là như thế.” Cô gái tóc dài nói:

"Nhưng thầy yên tâm đi. Thầy giáo Lâm, cho dù thầy có đạp xe đi làm, em cũng sẽ thích thầy."

"Không tồi. Tuy tiền rất quan trọng, nhưng cũng không nên quá vật chất. Mọi thứ đều phải dựa trên thực tế."

"Vâng, em sẽ ghi nhớ lời dạy này của thầy."

Sau khi nghe hơn chục cô gái tung hô, Lâm Dật bước đến văn phòng và thấy các giáo viên khác đã đến rồi, anh là người đến sau cùng.

"Chết tiệt! Nhiệm vụ này cũng quá cùi bắp, đã không kịp thêm máu, còn xuất chiêu gì nữa!"

Ngay khi Lâm Dật đẩy cửa vào phòng làm việc, liền nhìn thấy Tô Cách ném điện thoại di động lên bàn.

"Cô nghĩ xem ai phải chịu trách nhiệm cho việc bổ sung máu? Chơi game sử dụng não có được không? À tôi quên, não của cô đã bị zombie ăn mất."

"Nhiệm vụ cuối cùng nếu có kỹ năng tăng máu. Chỉ cần hắn bom cho tôi một nhát, tôi nhất định sẽ không chết, cũng không đẩy gia tộc của tôi đến diệt vong."

Lâm Dật liếc nhìn đỉnh núi cao chót vót của Tô Cách.

"Cô có thể tự mình đi lên, nên không cần ai phụ giúp."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 251.
Bình Luận (0)
Comment