Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 297 - Chương 295. Thói Quen Online Của Ngài

Chương 295. Thói Quen Online Của Ngài
Chương 295. Thói Quen Online Của Ngài

Mẹ nó chứ!

Sao lại quên mất chuyện này rồi!

Kỷ Khuynh Nhan giương nanh múa vuốt xông tới, một chút không thèm để ý hình tượng thục nữ, cưỡi lên người Lâm Dật.

Bởi vì bên trong mặc áo lót nhỏ, cho nên tạo nên từng đợt gợn sóng.

“Em nghe anh nói đã.” Lâm Dật vội vàng giải thích:

“Việc này cũng không thể trách anh, dáng người Kỷ tổng tốt như vậy, người nam nhân nào mà không có chút ý nghĩ xấu chứ? Anh như vậy cũng là chuyện thường tình, em phải hiểu cho anh.”

“Sao lại thành em không hiểu anh rồi?”

“Không phải sao.” Lâm Dật hiên ngang lẫm liệt nói:

“Anh cũng là nam nhân mà, cũng có nhu cầu chứ, khi đó anh vừa mới từ chức, lúc trước chỉ có thể lén nhìn bà chủ như hoa như ngọc là em. Lúc ấy có cơ hội, cho dù có nguy cơ bị phán chung thân thì anh cũng phải thử một chút, nhân sinh không thể lưu lại tiếc nuối được.”

Nhìn thấy Lâm Dật nói có vẻ chính nghĩa, vẻ mặt Kỷ Khuynh Nhan có chút xúc động.

Chẳng lẽ tên gia hỏa này, lúc làm việc còn lén chú ý tới mình sao?

Không nghĩ tới trước đây anh ấy còn biết xấu hổ.

“Được thôi, việc này tạm tha thứ cho anh.”

Kỷ Khuynh Nhan cũng rất tò mò, rốt cuộc dưới tay Lâm Dật còn có bao nhiêu sản nghiệp, nhưng cô rất thức thời mà không có hỏi.

Nhất định phải để anh ấy chủ động nói với mình mới được, tuyệt đối không thể chủ động hỏi, như vậy thì thật không có mặt mũi.

“Được rồi, em buồn ngủ rồi, anh mau trở về ngủ đi, chiều ngày mai đến tìm em, không được đến muộn.”

“OK.”

Ra hiệu một cái, Lâm Dật cũng không đùa giỡn Kỷ Khuynh Nhan nữa, vẫn còn có chuyện đang đợi mình làm đây.

Nằm ở trên giường, Lâm Dật mở hệ thống ra.

“Hệ thống, khởi động lại nghề nghiệp tài xế Didi.”

【 Tài xế Didi, hoàn tất quá trình đóng băng nghề nghiệp. 】

【 Có khởi động lại không. 】

“Khởi động lại!”

【 Nghề nghiệp tài xế Didi đã được mở ra. 】

【 Nhiệm vụ hệ thống, chạy an toàn 5000km (1089/ 5000), khen thưởng 200000 điểm thông thạo. 】

Lâm Dật tính toán một chút, thời điểm mở ra Didi trước đó, hình như đã chạy được một tuần, tổng cộng chạy gần 1000 km.

Dựa theo tốc độ cà lơ phất phơ trước đây thì có khả năng còn cần một tháng nữa mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Từ giờ trở đi, mình cũng phải nghiêm túc hơn một chút.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Dật thức dậy, phát hiện trong phòng bếp có tiếng đinh đinh đang đang.

Xuống lầu xem xét thì phát hiện Kỷ Khuynh Nhan mặc tạp dề, đang bận rộn trong phòng bếp.

Trên đầu cô còn mang một dây cột tóc màu xanh lam, đem tóc rối đều cuộn lại ra sau đầu, toàn thân tản ra khí chất của một người phụ nữ gia đình.

“Nhanh đi rửa mặt đi, mì sẽ nấu xong ngay.”

“Sao em còn dậy làm bữa sáng nữa.” Lâm Dật tựa ở cạnh cửa, nói.

“Cũng không thể để mình anh nấu cơm được, em đây rất công bằng.”

“Anh nấu cho em thịt cá, em lại nấu cho anh có bát mì, cấp bậc có phải hơi kém một chút hay không.”

“Anh không phải nói em là nữ tổng giám đốc mà anh thầm mến sao, hiện tại em tự mình xuống bếp nấu cho anh, anh còn không hài lòng?” Kỷ Khuynh Nhan cầm nồi lên, nói: “Cái này mạnh hơn nhiều so với thịt cá.”

“Đúng, đúng, đúng, mạnh hơn nhiều lắm.”

Nhìn thấy bộ dáng ngạo kiều của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật chỉ cười rồi vào phòng vệ sinh, chuẩn bị rửa mặt.

Khi Lâm Dật đi ra từ phòng vệ sinh thì bữa sáng đã được bưng lên bàn.

Mì sợi, trứng tráng và sữa bò, có thể xem như là Trung Tây kết hợp.

“Phía bên trường học, anh định xin nghỉ mấy ngày?” Kỷ Khuynh Nhan hỏi: “Chúng ta phải sắp xếp hành trình một chút.”

“Anh định từ chức, về sau chắc là chạy lại Didi.”

“Anh về trường học công tác vẫn chưa tới nửa tháng đâu, sao lại muốn đi rồi?”

“Anh chỉ như đi tham quan mà thôi.”

“Em cảm thấy vậy cũng rất tốt, về sau có thể chuyên tâm làm tài xế.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Vừa lúc em cũng không muốn lái xe đâu, mỗi lần đều phải thay giày bệt.”

“Em dạo này hơi lười rồi đấy.”

“Hắc hắc.”

Ăn sáng xong, Kỷ Khuynh Nhan mang theo mấy cái túi vừa mua hôm qua ra, nói: “Những quần áo này em đem đến phòng làm việc, buổi chiều lúc anh qua đón em có thể thuận tiện thay luôn.”

“Được thôi.”

Hai người lên xe, động tác Kỷ Khuynh Nhan thuần thục chốt một đơn, hai người lại về với hình thức lúc trước.

Đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty, Lâm Dật lại tới trường học một chuyến.

“Anh Lâm, hôm nay anh có một tiết buổi chiều mà, sao lại đến sớm như vậy.” Tống Giai nói.

Trong mắt bọn họ, Sư Đại chính là sân sau của Lâm Dật, muốn tới lúc nào thì tới.

Nhưng nhắc tới đây cũng kỳ quái, tuy rằng anh ấy luôn luôn đến trễ về sớm, nhưng lại không lỡ bất kỳ tiết học nào.

Nói theo một góc độ khác thì chính là tính toán vô cùng chuyên nghiệp.

“Về sau tôi sẽ không tới đây nữa, hôm nay tới để chào tạm biệt mọi người.”

“Không tới? Lại muốn từ chức sao?”

“Không tính là từ chức, sau này trên danh nghĩa sẽ là không lên lớp nữa.” Lâm Dật nói: “Nếu như trường học có việc, tôi sẽ còn trở lại.”

Nói chuyện đơn giản vài câu, Lâm Dật rời khỏi văn phòng, trở lại trên xe.

Còn chưa kịp thắt dây an toàn, thì điện thoại di động đã vang lên, là một số lạ.

“Xin chào, là Lâm tiên sinh đúng không.”

Giọng của đối phương rất lớn, Lâm Dật nhớ lại một chút, hình như mình không quen ai như vậy.

“Là tôi.”

“Tôi là quản đốc của Cisco, Tào Tướng Dư. Hôm qua tôi có gọi điện cho anh rể cậu, anh ấy nói chuyện bên công xưởng là do cậu phụ trách.”

Lâm Dật giật mình, cú điện thoại này, nằm trong dự liệu của anh.

“Đừng nói đến mấy cái nhà máy hỏng hóc kia nữa, toàn là hàng kém chất lượng thôi.” Lâm Dật mắng: “Cũng không biết anh rể tôi nghĩ thế nào nữa, tốn mấy trăm triệu chỉ để thu mua một nhà máy hỏng, tôi cũng chịu luôn rồi.”

Tào Tướng Dư nghe một trận mắng thì thấy mông lung, ngay cả anh rể của mình cũng dám mắng, là kẻ hung hãn a!

“Đúng rồi, anh là ai vậy? Vừa rồi tôi nghe không rõ.”

“Tôi là quản đốc của Cisco, Tào Tướng Dư.”

“A? Cisco là cái gì? Lúc trước chưa từng nghe qua.”

Điều này làm cho Tào Tướng Dư càng ngạc nhiên hơn, Cisco ngay tại bên cạnh Khoa Sáng, cách chưa tới một trăm mét đâu, vậy mà lại chưa từng nghe qua?

Xem ra chỉ là một tên lưu manh!

“Chưa từng nghe qua cũng không sao cả, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu, là có chút việc muốn nói với cậu. Khi nào cậu có thời gian, chúng ta có thể gặp mặt không?”

“Hiện tại không được, tôi đang du lịch ở nước ngoài... Ai ai ai... Con mẹ nó cô hạ miệng nhẹ chút... Mạng của lão tử đó...”

“Ha ha, thì ra Lâm tiên sinh đang bận, tôi sẽ không quấy rầy nữa,... Chờ khi nào cậu trở về thì chúng ta lại hẹn sau vậy.”

“Được, chờ tôi trở lại thì sẽ gọi điện cho anh, đều là bạn bè mà.”

“Đúng đúng đúng, đều là bạn bè cả, đến lúc đó tôi sẽ bày tiệc đón gió tẩy trần cho cậu.”

“Không dám không dám.”

Cúp điện thoại, Lâm Dật sờ cằm, còn không đợi mình thả câu, con cá Tào Tướng Dư này đã chủ động mắc câu rồi, đây là dấu hiệu tốt.

Nhưng trên tay của mình đã không còn người có thể dùng nữa, phải nhanh chóng sắp xếp cho Vương Nhiễm vào cương vị mới được.

“Ngài mới có đơn đặt hàng, từ tiệm bún cay thập cẩm ở cầu Bắc đến trường đua xe quốc tế Trung Hải.”

Nhìn thấy nội dung trên đơn đặt hàng, Lâm Dật cười cười, đây không phải đến địa bàn của mình sao, xe nhẹ đường quen.

Cầu Bắc cách Sư Đại không xa, đi qua hai con đường là đến, Tô Cách còn từng mua bún cay cho mình tại đó.

Lúc này, tại tiệm bún cay cầu Bắc, có ba người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ khêu gợi đang đứng, họ cầm giấy lau miệng rồi thuận tay ném ra đường.

“Đã mấy phút rồi, sao tên lái xe Didi kia còn chưa qua đây.” Một người phụ nữ tóc dài mặc quần đùi và dây đeo nói:

“Sớm biết như vậy thì tôi đã uống xong canh rồi mới đi ra.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 295.
Bình Luận (0)
Comment