Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 299 - Chương 297. Một Bộ Phim Của Ba Kẻ Thiểu Năng Trí Tuệ

Chương 297. Một Bộ Phim Của Ba Kẻ Thiểu Năng Trí Tuệ
Chương 297. Một Bộ Phim Của Ba Kẻ Thiểu Năng Trí Tuệ

“Được rồi, hai người các người cũng đừng rảnh rỗi nữa, nói lời vô nghĩa với anh ta làm gì.” Mạnh Hân nói:

“Nhanh trang điểm lại đi, chút nữa sẽ đi gặp Lương thiếu, nhất định phải lấy trạng thái hoàn mỹ nhất để đi gặp Lương thiếu bọn họ.”

“Mẹ nó, cô không nói thì tôi cũng quên mất chuyện này luôn rồi.” Lý Phỉ nói:

“Nơi này cách trường đua xe Trung Hải không xa, phải nhanh trang điểm lại, để lại tì vết sẽ không tốt.”

“Tôi thấy các người nên thắt chặt lại áo lót đi, đợi lát nữa lúc Lương thiếu mang chúng ta đi hóng gió, có thể dễ dàng bỏ ra.” Vu Kiều Kiều nói.

“Ha ha, xem ra cô vẫn là người hiểu mấy cái này nhất.”

Ba người lần lượt lấy ra túi đồ trang điểm của mình, bắt đầu trang điểm, muốn khiến cho mình hoàn mỹ hơn một chút.

“Phỉ Phỉ, cho tôi mượn son của cô một chút đi.”

“Của tôi đây chính là Givenchy, cô bôi nhẹ chút thôi, còn không có bao nhiêu đâu.”

“Biết rồi, sẽ không lãng phí.”

Nhìn thấy ba người, bởi vì một chút đồ trang điểm mà tính toán chi li, Lâm Dật cảm thấy không biết nên nói gì.

Thời điểm làm shipper chạy vặt cho người ta là như vậy, lái Didi vẫn là như vậy.

Loại khách hàng gì cũng đều có thể gặp được, đây có thể gọi là những thăng trầm của cuộc sống đi.

Xe nhẹ quen đường, Lâm Dật chạy xe đến trường đua xe Trung Hải.

Tại bên ngoài cửa chính, Lâm Dật nhìn thấy, bên trong có đỗ mấy chiếc xe giá trị 5 triệu trở lên.

Trong đó có một chiếc McLaren P1, càng nhìn càng thấy quen mắt.

“Đây không phải là xe của Tần Hán sao? Sao lại chạy đến nơi này chơi?”

Xe tiến vào theo cửa chính, Lâm Dật phát hiện, không chỉ có Tần Hán ở chỗ này, mà Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên trước đây từng gặp qua cũng ở nơi đây.

“Phỉ Phỉ, bên kia có mấy người đang đứng, người nào là Lương thiếu vậy?”

“Người con trai mặc quần bò, tóc ngắn kia chính là Lương thiếu.” Lý Phỉ kiêu ngạo nói.

“Tôi nhớ trước đây cô từng nói chỉ thích con trai có dáng người gầy, loại dáng người này hình như không phải loại mà cô thích.” Vu Kiều Kiều nói.

“Cô thì biết cái gì, tôi hiện tại đã đổi khẩu vị, cảm giác loại nam nhân mập mạp như này có thể đem đến cho người ta cảm giác an toàn, tôi rất thích.”

“Nói cũng đúng, đừng nhìn anh ấy mập mạp, nhìn kỹ thì còn thật đáng yêu, tôi cũng có chút thích anh ấy rồi.” Vu Kiều Kiều nói.

Lâm Dật có chút im lặng, lấy đức hạnh của Lương Kim Minh lớn lên cũng chỉ là cái hình tượng mập mạp, thần mẹ nó có thể cho các người cảm giác an toàn.

Là cảm thấy tôi mở Didi lái xe nhàm chán quá cho nên tới tấu hài cho tôi xem sao?

“Mẹ nó, hai người các người mù à, sao cứ nhìn chằm chằm Lương thiếu thế.” Mạnh Hân mắng:

“Các người mau nhìn xem, người đàn ông mặc quần đùi bên cạnh anh ta hình như là Thượng Hải Hoàng Tần Hán danh tiếng lẫy lừng đúng không!”

“Thật hay giả vậy? Tần Hán cũng tới chỗ này sao?”

Đối với dạng phụ nữ như Lý Phỉ thì Tần Hán này vô cùng nổi danh trong hội của các cô.

Là một trong những phú nhị đại giàu có nhất Trung Hải, nếu như ngay cả anh ta là ai không biết thì trình độ nghiệp vụ cũng quá thiếu sót rồi.

Chỉ là từ trước tới nay, các cô căn bản không có tư cách tiếp xúc đến loại người như Tần Hán.

Chỉ thấy qua ở trong ảnh chụp và trong video, cũng chưa từng gặp qua người thật bao giờ, cho nên lần đầu nhìn mới không nhận ra anh ta.

Lý Phỉ và Vu Kiều Kiều cùng lúc lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm ảnh chụp trên weibo của Tần Hán, sau đó lại so sánh với người đứng bên cạnh Lương Kim Minh một chút, phát hiện người nam nhân mặc quần đùi kia chính là Tần Hán!

“Trời ạ, không phải chứ, có phải là quá kích thích rồi hay không? Vậy mà lại gặp được Tần thiếu ở đây?” Lý Phỉ kích động nói.

“Phỉ Phỉ, Lương thiếu nhà cô cũng có mặt mũi đó nha, vậy mà lại còn quen biết Tần Hán. Buổi gặp mặt hôm nay tuyệt đối không vô ích rồi.”

“Nhất định rồi, thông qua hoạt động lần này, chúng ta và Tần thiếu cũng coi như là có quen biết, đường đi sau này sẽ càng ngày càng rộng.” Lý Phỉ nói.

“Hai người đừng nói nhảm nữa, nhanh trang điểm lại chút đi, Tần thiếu cũng không phải là người bình thường, ba người chúng ta đều phải nghiêm túc đối đãi.”

“Đúng đúng đúng, trang điểm lại chút đi, tuyệt đối không thể lưu lại ấn tượng xấu với Tần thiếu được.” Vu Kiều Kiều nói.

“Tài xế, anh lái chậm một chút, cho chúng tôi chút thời gian.” Lý Phỉ ra lệnh.

“Tôi khuyên các người không cần lãng phí thời gian đâu, dạng người giống như Tần Hán sẽ không có khả năng coi trọng các người đâu, vẫn nên tiết kiệm sức lực đi.”

“Tên chạy Didi thối nhà anh, nói cái gì đó, ba người chúng tôi thì làm sao, người nào mà không phải muốn dáng người có dáng người, muốn gương mặt có gương mặt, làm sao lại không có khả năng coi trọng chúng tôi!”

“Các người muốn là đầu sắt thì thử cứ một chút, dù sao thì tôi cũng không có vấn đề gì cả.”

Lâm Dật thả chậm tốc độ xe, chậm rãi đi đến.

Cùng lúc đó, đám người Tần Hán đang hút thuốc tại chỗ, thì thấy chiếc xe FAW cách đó không xa đang lái qua.

“Đây là tình huống gì vậy? FAW cũng dám tới nơi này sao?” Người lên tiếng là Lương Kim Minh.

“Anh chờ chút, xe FAW này nhìn thấy khá quen.” Tần Hán cảm thấy hoài nghi, nói.

“Anh Tần, anh đừng nói giỡn nữa, lấy giá trị của anh vậy mà lại thấy một chiếc xe FAW quen mắt sao. Đừng khiến tôi buồn cười chứ.”

“Đùa cái cọng lông mà đùa, xe này là của lão Lâm.”

“Hả? Là xe của anh Lâm sao?”

Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên nghe xong đều sững sờ.

Chuyện Lâm Dật, bọn họ cũng có biết.

Đây chính là tồn tại cùng cấp bậc với Tần thiếu.

Lái chiếc siêu xe mấy triệu thôi đã là một loại sỉ nhục đối với anh ta, sao lại có thể lái xe FAW tới đây được chứ?

“Anh Tần, anh xác định không nói đùa chứ?”

“Các người không hiểu lão Lâm rồi. Mạch não của cậu ấy không giống với chúng ta, cho nên sẽ làm ra những chuyện mà chúng ta không hiểu được.” Tần Hán nói:

“Cầm trong tay gia tài trên 10 tỷ, lại mỗi ngày ra ngoài chạy Didi, loại chuyện này các người dám tin không?”

“Ai... anh Lâm thật đúng là không giống người bình thường mà.”

“Đi thôi, đừng nói nhảm nữa, xem cậu ấy tới đây làm gì, vừa lúc có thể lôi kéo cậu ấy chạy hai vòng. Kỹ thuật lái xe của con hàng này cũng không phải là trưng cho đẹp, đều đã đến trình độ chuyên nghiệp.”

“Vậy còn chờ gì nữa, anh Lâm tới đây chính là chuyện tốt, cũng đã vài ngày không nhìn thấy anh ấy.”

Hạ quyết tâm, ba người Tần Hán, Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên hướng về phía Lâm Dật.

Cùng lúc đó, ba người Lý Phỉ đang sửa sang trong xe, ngoài ý muốn nhìn thấy ba người Tần Hán, vậy mà đi về phía bên mình, đã kích động đến nói không nên lời.

“Các ngươi nhìn kìa, Tần thiếu đang đi về phía chúng ta.” Vu Kiều Kiều kích động nói.

“Không phải là tới đón tiếp ba người chúng ta chứ.” Mạnh Hân nói.

“Thật sự có khả năng này.” Lý Phỉ nói:

“Tôi là người mà Lương thiếu gọi đến, đoán chừng bọn họ cũng là đang chờ tôi đó. Hiện tại tôi tới, tới nghênh đón một chút cũng là chuyện đương nhiên.”

“Mặt mũi của Phỉ Phỉ cũng quá lớn đi, chị em của tôi đúng là trâu bò.”

“Cái này thì tính là gì, mưa bụi thôi.” Lý Phỉ ngẩng cao đầu, nói:

“Tần thiếu cũng là nam nhân, đương nhiên là thích con gái xinh đẹp, có hứng thú đối với chúng ta cũng là chuyện bình thường.”

“Nếu nói như vậy, vậy thì có khả năng sẽ được Tần thiếu mang đi, suy nghĩ một chút thôi mà đã cao hứng rồi.”

“Chúng ta nên làm sao bây giờ? Là chờ ở trong xe hay là chủ động đi xuống?” Mạnh Hân khẩn trương nói, cảm giác như tim của mình đã nhảy tới cổ họng.

“Điều này còn cần phải nói sao, đương nhiên là chờ tại đây rồi.” Lý Phỉ nói:

“Người ta đã thể hiện ra mặt quý ông, muốn mở cửa xe cho chúng ta, vẫn là nên cho họ cơ hội này.”

“Thiếu gia có tiền cũng là không giống nhau, vậy mà lại ga lăng như vậy, tốt hơn nhiều so với mấy tên nghèo hèn kia.”

“Đây chính là sự khác biệt của kẻ có tiền và quý tộc.”

Nhìn thấy ba người Tần Hán đi tới, đám người Lý Phỉ đều vô cùng khẩn trương.

Đây chính là phú nhị đại cấp bậc truyền thuyết, không khẩn trương cũng không được a!

Cùng lúc đó, ba người Tần Hán đi tới trước xe.

Một tay mở cửa xe, cười lớn nói:

“Tôi đã biết đây là xe của cậu mà, cậu sao lại đến nơi này thế? Có phải là tay cũng hơi ngứa ngáy rồi hay không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 297.
Bình Luận (0)
Comment