Lâm Dật xuống xe, duỗi eo, nói:
“Gần đây đang chạy Didi lại, hiện tại đang chở ba người tới, nói là tới tìm các người.”
Vẻ mặt ba người Lý Phỉ đang vô cùng mơ hồ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông này, không phải chỉ là một chân chạy Didi sao.
Nhân vật giống như Tần thiếu sao có thể sẽ chủ động nói chuyện với anh ta chứ?
Lẽ ra cần phải chủ động nghênh đón mình mới đúng!
Cùng lúc đó, ba người Lý Phỉ cũng đi xuống theo, vẫn còn chưa hiểu là đang xảy ra chuyện gì.
Tần Hán liếc nhìn ba người một chút, ghét bỏ nói: “Ba người này là ai mang tới vậy?”
“Anh Tần, là tôi gọi đến góp vui cho đủ quân số.” Lương Kim Minh nói.
“Ánh mắt của anh có bị sao không vậy, cũng không cảm thấy ngại khi mang theo cấp độ này sao?” Tần Hán nói: “Thẩm mỹ của các người đúng là kém xa lão Lâm.”
“Mà trên người còn có vị bún thập cẩm cay, nhanh để cho các cô ấy cách xa tôi một chút đi.” Cao Tông Nguyên nói.
“Hai người các người đều đã lên tiếng, tôi nào dám giữ các cô ấy lại.” Lương Kim Minh không nhịn được mà phất phất tay, “Ở đây không có chuyện của các người nữa, đi nhanh đi.”
Ba người phụ nữ ngây ra như phỗng.
Đến bây giờ, các cô vẫn còn không hiểu, tại sao một chân chạy Didi lại có đãi ngộ như vậy.
“Phỉ Phỉ, cô làm gì đi chứ, cô không phải nói là quan hệ của cô và Lương thiếu rất tốt sao. Sao vừa mới thấy mặt đã đem chúng ta đuổi đi rồi!” Vu Kiều Kiều nhỏ giọng hỏi, cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Các người khoan hãy gấp, trong này nhất định có hiểu lầm, trước tiên để tôi hỏi xem chuyện gì đang xảy ra trước đã.”
Lý Phỉ bước lên phía trước một bước, nhỏ giọng hỏi:
“Lương thiếu, chẳng lẽ các người quen biết với tên tài xế lái Didi này sao?”
“Lái Didi?” Lương Kim Minh khinh bỉ liếc nhìn Lý Phỉ một chút, “Tôi cảm thấy đầu óc của các cô đúng là có bệnh. Anh Lâm chạy Didi chỉ là để tiêu khiển, trường đua xe quốc tế Trung Hải này cũng là của anh Lâm. Các cô thật sự cảm thấy anh ấy chỉ là chân chạy Didi thôi sao?”
Lời này vừa nói ra, ba người đều choáng váng!
Lúc này bọn họ mới chân chính ý thức được, người nam nhân này chỉ sợ thật sự không hề đơn giản!
Mà anh ta còn nói qua, mình có Ferrari, dựa theo tình hình này thì anh ta thật sự có khả năng có Ferrari!
Ba người nghèo vậy mà lại công khai trào phúng một vị tỷ phú!
Người ngốc như thế nào mới có thể làm ra chuyện như vậy chứ!
“Lâm, Lâm tiên sinh, thực sự thật xin lỗi, vừa rồi chúng tôi không phải là cố ý, hy vọng ngài có thể tha thứ cho chúng tôi.”
“Việc này không liên quan đến việc tôi có tha thứ hay không, chúng ta cũng không có quen nhau.” Lâm Dật nói:
“Đã đến nơi rồi, làm phiền xác nhận đơn đặt hàng một chút.”
“Được được được, chúng tôi bây giờ liền xác nhận.”
Lý Phỉ lấy điện thoại di động ra, vội vàng thanh toán đơn đặt hàng, hy vọng có thể dùng phương thức như vậy, đổi lấy hảo cảm của Lâm Dật.
“Được rồi, được rồi, nơi này không còn chuyện của các người nữa, đi nhanh đi, anh Tần của tôi chướng mắt các người, đừng ở lại đây nữa.” Lương Kim Minh không nhịn được phất phất tay.
Ba người bị kinh ngạc đi ra đứng ở cửa, nhưng người nào cũng không nguyện ý rời đi.
Mấy người này đều là phú nhị đại đỉnh cấp của Trung Hải, nếu cứ đi như thế thì một cơ hội nhỏ nhoi cũng bị mất. Dù sao cũng phải lưu lại để tranh thủ một chút, nói không chừng còn có cơ hội.
Nhưng mấy người chỉ dám đứng ở cửa chính, không dám tiến thêm bước nào.
Nếu như Lâm Dật và Tần Hán không lên tiếng thì bọn họ không dám vào.
“Lão Lâm, dù sao hôm nay cũng đến đây rồi, chạy vài vòng đi, cũng lâu rồi anh không có chơi cùng với cậu.” Tần Hán nói.
“Đua với người bại tướng như anh thì không có ý nghĩa gì cả, tôi vẫn nên đi chạy Didi thì hơn.”
“Thật sự không hiểu nổi mạch não của cậu luôn, chạy Didi thì có ý nghĩa cái lông ấy.”
“Không đạt tới cấp bậc như tôi thì có một số việc nói ra anh cũng cũng không hiểu đâu.” Lâm Dật ý vị sâu xa mà vỗ vỗ vai Tần Hán.
“Chờ ngày nào đó, anh có cách cục và hoài bão như tôi thì đương nhiên là sẽ hiểu thôi.”
Nhìn thấy Lâm Dật chuyện trò vui vẻ cùng Tần Hán, ba người Lý Phỉ lại càng thêm khiếp sợ.
Lấy địa vị của Tần Hán tại Trung Hải, người có thể nói chuyện như vậy với anh ta thì phải ở mức độ nào cơ chứ?
“Mẹ nó, cậu cũng quá biết giả trang đi.” Tần Hán mắng một câu, “Đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn thành lập một câu lạc bộ siêu xe, muốn thành lập sân huấn luyện tại nơi này của cậu.”
“Câu lạc bộ siêu xe?” Lâm Dật hỏi: “Được thôi, anh lại có ý tưởng kỳ quái gì vậy?”
“Vốn dĩ anh cũng không quan tâm tới mấy thứ này đâu. Nhưng cậu cũng biết đấy, những tên phú nhị đại ở Yến Kinh kia, nguyên một đám tặc phách lối, suốt ngày kêu gào tên anh. Anh nếu như không khiến cho bọn họ phục thì mặt mũi để ở đâu chứ?”
Lâm Dật gật đầu, từ chối cho ý kiến, từ xưa đến nay, phú nhị đại hai phái Kinh và phái Hải vẫn luôn tranh cãi không ngừng, không ai phục ai.
Đoán chừng hành động lần này của Tần Hán cũng là bị những người kia kích thích.
“Được thôi, tôi sẽ giảm cho anh 20% phí, đều là anh em cả.”
“Anh em cái lông, tôi không có dạng anh em như cậu.” Tần Hán nói: “Không có phí gì cả, anh cũng chỉ là thông báo cho cậu một tiếng mà thôi.”
“Mẹ nó, thật không biết xấu hổ.”
“Không còn cách nào khác, ai bảo anh là người làm ăn chứ.”
“Được rồi, các người chơi tiếp đi, tôi đi trước đây.” Lâm Dật nói.
“Tối nay cậu có rảnh không? Cùng đi Hoa Thanh Trì đi? Anh định dẫn hai người bọn họ đi dạo Hoa Thanh Trì, để cho bọn họ có thêm kiến thức một chút về việc vì sao lại gọi là phục vụ đúng chỗ.”
“Mấy ngày nay không được rồi, tôi chuẩn bị đi Mỹ một chuyến, chuyện này qua mấy ngày nữa rồi nói sau.”
“Đi Mỹ sao?” Lương Kim Minh nói: “Vậy thì để tôi đưa anh đi.”
“Đưa cái cọng lông, cho dù đem xe cậu chạy tới phế thì cũng không đưa nổi.”
“Anh Lâm, anh xem trí nhớ của anh kìa, trước đó không phải đã nói với anh sao, nhà chúng tôi mở công ty hàng không.” Lương Kim Minh nói:
“Vừa lúc hơn 6 giờ tối có một chuyến bay đến nước Mỹ, tôi sẽ sắp xếp cho anh khoang hạng nhất.”
“Ừm? Nhà các người mở công ty hàng không sao, có phải là hàng không Tân Hoa không? Tôi đã đặt vé máy bay, cũng là hơn sáu giờ.”
“Chính là công ty nhà tôi.” Lương Kim Minh nói:
“Anh xem việc này có rắc rối không cơ chứ, còn mua vé máy bay làm gì, đợi lát nữa tôi gọi điện cho quản lý, sẽ hoàn tiền vé máy bay lại cho anh.”
“Không cần đâu, vé máy bay cũng không đáng bao nhiêu tiền, tôi cũng không giống như người nào đó, mặt dày mày dạn mà chiếm sân bãi người ta lại còn không trả tiền.”
“Cút, nhanh đi chạy Didi của cậu đi.”
Mấy người cười ha ha một tiếng, Lâm Dật lái FAW đỗ tại gara riêng của mình, sau đó lái Pagani ra.
Cấp bậc của FAW quả thực có kém một chút, nếu như lấy nó đi chạy Didi thì không chừng còn sẽ gặp được chuyện như ngày hôm nay nhiều lần.
Đổi thành Pagani thì sẽ khác, hơn nữa còn có thể giả trang vô hình, xem như là một công đôi việc.
Nhìn thấy Lâm Dật lái Pagani đi ra, ánh mắt bọn người Lý Phỉ đều sáng lên.
“Đó là xe gì vậy, cũng quá đẹp đi.”
“Hình như còn phong cách hơn so với Ferrari!”
“Ngẩn ra đó làm gì, nhanh tra một chút xem là xe gì.” Lý Phỉ thúc giục nói.
Không đến một phút đồng hồ, Vu Kiều Kiều hoảng sợ nói:
“Xe này hình như là Pagani Zonda, được bán với giá hơn 20 triệu!”
“Tôi nhớ rồi, phú nhị đại lấy siêu xe đi chạy Didi chính là anh ta!”
Biết được tin tức này, vẻ mặt của ba người đều suy sụp, ai cũng không nghĩ tới, sẽ lấy phương thức như vậy gặp mặt anh ta.
Sau khi đổi xe đi ra ngoài, Lâm Dật chào hỏi với ba người Tần Hán rồi mới chậm rãi lái xe rời đi.
Nhưng vừa ra đến cửa chính thì lại bị ba người Lý Phỉ chặn lại.
“Lâm thiếu, chúng tôi là tới đây bằng xe của ngài, hiện tại chúng tôi muốn đón xe về.”
“Điều này e rằng không được.” Lâm Dật chỉ vào ghế phụ, “Pagani là xe hai chỗ, không chứa được ba người.”
Ba người giật mình, các xe đua quả thực đều chỉ có hai chỗ.
Lúc này, bầu không khí giữa ba người trong nháy mắt bỗng trở nên vi diệu.
“Hôm nay là tôi mang các người tới đây, đợi lát nữa có Taxi đến đây thì các ngươi đón xe trở về đi, tôi ngồi xe Lâm thiếu đi trước.”
------
Dịch: MBMH Translate