Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 301 - Chương 299. Bất Kể Là Giá Trị Nhan Sắc Hay Thực Lực, Anh Đều Không Kém Một Chút!

Chương 299. Bất Kể Là Giá Trị Nhan Sắc Hay Thực Lực, Anh Đều Không Kém Một Chút!
Chương 299. Bất Kể Là Giá Trị Nhan Sắc Hay Thực Lực, Anh Đều Không Kém Một Chút!

“Lý Phỉ, cô nói như vậy là không được.” Mạnh Hân nói:

“Chúng tôi tới cùng cô, không sai, nhưng cô xem tình hình hiện tại một chút đi, còn chưa tới năm phút đồng hồ mà đã bị đuổi ra ngoài. Mặt mũi của chúng tôi đều đã mất hết, cô còn không biết xấu hổ mà tranh công sao?”

“Ghế phụ của Lâm thiếu chỉ có hai người chúng tôi mới có tư cách ngồi, cô vẫn nên đón xe đi thôi.”

“Dựa vào cái gì!”

Lý Phỉ hét lên, “Nếu như không có tôi, các người căn bản không có cơ hội gặp được Lâm thiếu. Tôi nói cho các người biết, ai cũng đừng hòng đoạt với tôi, đều cút sang một bên!”

“Đồ khốn nhà cô, cô mắng ai đó!”

“Mắng cô đó, tiểu tiện nhân! Lại dám đoạt ghế phụ của Lâm thiếu với tôi, cũng không nhìn lại một chút xem mình có đức hạnh gì!”

“Lại dám mắng tôi, xem tôi trừng trị cô như thế nào!”

Ba người phụ nữ ẩu đả, vung quyền cước, kéo áo, cảnh tượng có chút mất khống chế.

Lâm Dật:???

Như vậy cũng có thể đánh nhau?

Đây chính là cái gọi là bạn thân nhiều năm sao?

Tình hình vô cùng căng thẳng, trong thời gian ngắn không phân được thắng bại. Lâm Dật cũng không muốn lãng phí thời gian trên người của mấy người này nữa, cho nên lái xe nghênh ngang rời đi.

“Ai ai ai, Lâm thiếu đừng đi mà, chúng tôi muốn đón xe!”

Rời khỏi trường đua xe, Lâm Dật lại nhận thêm một đơn, hành khách là một người đàn ông, nói chuyện với Lâm Dật một hồi lâu, không nỡ rời đi.

Buổi trưa, Lâm Dật đi vào trong ngõ hẻm, ăn cơm rang trứng của nhà Khổng Tĩnh, sau đó tiếp tục nhận đơn.

Đến 4 giờ 30 chiều thì nhận được tổng cộng 12 đơn, đi hết quãng đường 169 km. Nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn còn một đoạn đường dài.

Tiếp xong đơn cuối cùng, Lâm Dật lái xe đến tập đoàn Triều Dương.

Đẩy cửa vào, nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan đang trang điểm trước gương.

Nửa người dưới là váy đuôi én màu xanh lam, phía trên có những chấm nhỏ màu trắng, nhìn kỹ thì ra từng đóa hoa màu trắng. Nửa người trên là áo sơ mi thường dành cho nữ.

Toàn thân đều tản ra hơi thở của thiếu nữ.

Lâm Dật phát hiện, Kỷ Khuynh Nhan hình như vô cùng yêu thích mặc áo sơ mi, giống như việc cô thích mặc váy vậy.

“Anh tới rồi.”

Nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, Kỷ Khuynh Nhan phô bày trang phục của mình ra, “Thế nào, có đẹp hay không?”

“Không tệ, váy rất đẹp.”

“Chẳng lẽ người không đẹp sao?”

“Ngạch... Người cũng rất đẹp.”

Đây là cái logic quái quỷ gì vậy!

Kỷ Khuynh Nhan cười hắc hắc, “Em đã tìm quần áo cho anh rồi, nhanh đi thay đi, em đi trang điểm lại một chút, sau đó chúng ta sẽ đi ra ngoài.”

“Được.”

Tốc độ thay quần áo của Lâm Dật rất nhanh, chỉ mất vài phút mà đã thay xong trang phục rồi.

Lâm Dật phát hiện, bộ đồ mà Kỷ Khuynh Nhan phối cho mình cùng với quần áo của cô ấy có chút cảm giác kết nối với nhau.

Của cô ấy là áo sơ mi trắng phối hợp với váy màu xanh lam, còn mình là quần đùi màu trắng phối hợp với nửa tay áo màu lam nhạt, có vài phần hương vị tình lữ.

“Đều đã chuẩn bị xong rồi đúng không.”

“Ừm, trong phòng thử đồ còn có cái vali cần mang theo.”

Lâm Dật quay đầu lại thì thấy một cái vali màu đỏ thật to, “Những thứ này không phải là đồ mà em muốn mang theo đấy chứ?”

“Đúng thế, cũng không phải là quay về vào ngày hôm sau. Dù sao cũng phải mang thêm mấy bộ y phục, nếu như mua bây giờ thì không còn kịp rồi.”

“Anh không dùng nhiều đồ như vậy, lấy của anh ra đi.”

“Bên trong cũng không có đồ của anh.” Kỷ Khuynh Nhan nói với vẻ đương nhiên: “Trong vali đều là đồ của em, đồ của anh đều ở trong cặp nhỏ bên cạnh.”

Lâm Dật:…

Thì ra đều là đạo đức giả!

“Hắc hắc, không muốn thấy vẻ mặt như này nha.” Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì nói:

“Trong vali cũng có đồ của anh, Kỷ Khuynh Nhan em sao có thể là người ích kỷ như vậy được.”

“Có thứ gì của anh?”

“Bàn chải đánh răng.”

“Ừm? Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó?”

Lâm Dật bóp mặt Kỷ Khuynh Nhan, “Không ngờ em lại chuẩn bị cho anh một cái bàn chải đánh răng đó?”

“Ai... Nha nha, đau, vừa mới trang điểm xong, sẽ trôi mất.”

Gỡ tay Lâm Dật ra, Kỷ Khuynh Nhan liền xoa mặt.

“Ngoại trừ bàn chải đánh răng thì mấy cái còn lại hai chúng ta đều có thể dùng chung mà. Quần áo của anh cũng không cần mang nhiều như vậy, một cái cặp là đã hoàn toàn có thể giải quyết rồi. Em đây không phải cũng là muốn giúp anh giảm bớt gánh nặng sao, anh sao lại không hiểu dụng tâm của em chứ.”

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ở với Lâm Dật một đoạn thời gian dài, Kỷ Khuynh Nhan cũng học được cách thuận mồm nói bậy.

“Được rồi, việc này anh cũng không so đo với em nữa.”

Chỉnh sửa đơn giản lại một chút, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đi ra ngoài, lái xe ra sân bay.

Khi Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan xuất hiện tại sân bay, trong nháy mắt liền thu hút ánh mắt của một nhóm nam nữ.

Ngay cả nữ nhân luôn rụt rè, ánh mắt cũng không có chút kiêng kỵ nào.

Nhưng khí tức mạnh mẽ của Kỷ Khuynh Nhan khiến cho các cô không có dũng khí đi bắt chuyện.

“Lâm tổng, Kỷ tổng, thật sự là tình cờ, thế mà gặp nhau ở đây.”

Ngay lúc hai người đang chờ lên máy bay, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng nói chuyện.

Hai người quay đầu theo bản năng, ngoài ý muốn nhìn thấy Triệu Chính Dương và Khúc Nam đang đứng phía sau mình.

“A, đây không phải là Triệu tổng sao, thực sự thật trùng hợp.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:

“May mắn nhờ có 50 ngàn kia của anh, giúp cho tình cảm của hai chúng tôi tăng tiến không ít. Nếu không cô ấy cũng sẽ không đáp ứng đi Mỹ chơi với tôi.”

“Ha ha...”

Triệu Chính Dương cười lạnh một tiếng, “Không cần khách khí, chỉ 50 ngàn mà thôi, coi như là thưởng cho các người, tôi cũng không thiếu chút tiền đó.”

“Thật ra thì lấy danh vọng của Triệu gia thì tùy tiện mở mấy buổi đấu giá từ thiện, là có thể hố không ít tiền, 50 ngàn đối với anh mà nói thì cũng chỉ là mưa bụi thôi.” Lâm Dật nói:

“Nhưng điệu bộ này của anh, hẳn là muốn đến Hàn Quốc một chuyến để sửa mặt đúng không? Vậy thì đăng ký nhanh một chút đi, nếu không kịp thì sẽ bỏ lỡ mất. Ai, thật sự là đáng tiếc, tôi cũng từng muốn sửa mặt, nhưng bác sĩ nói, mặt của tôi đã vô cùng hoàn mỹ rồi, sống chết không động dao cho tôi, thật hâm mộ khi anh có cơ hội như vậy.”

Kỷ Khuynh Nhan cố nén ý cười.

Triệu Chính Dương này cũng chỉ có vậy, sao có thể đấu võ mồm với Lâm Dật được. Ngay cả nữ nhân cũng không phải đối thủ của anh ấy, thì anh ta lại càng không được.

“Nói những lời này thì có ích gì? Triệu Chính Dương tôi cũng không dựa vào mặt để kiếm cơm.” Triệu Chính Dương hừ lạnh, nói.

“Nhưng vụ kiện mấy ngày trước, anh không phải là cũng thua tôi sao.” Lâm Dật cười ha hả, nói: “Bất kể là giá trị nhan sắc hay thực lực thì anh đều kém một chút nha, lão thiết.”(Lão thiết: chỉ quan hệ bạn bè vô cùng thân thiết).

Mẹ nó!

Triệu Chính Dương có loại xúc động muốn mắng chửi người, nếu như không phải có nhiều người thì thậm chí là có khả năng động tay rồi.

Nhưng trong nháy mắt, Triệu Chính Dương nhịn được, bởi vì đánh nhau cũng mẹ nó không phải là đối thủ của cậu ta.

“Tôi sắp phải lên máy bay rồi, cứ đợi xem!”

Quẳng xuống câu nói ngoan độc, Triệu Chính Dương mang theo Khúc Nam, đi về phía khác.

“Triệu tổng, bọn họ hình như là đi Mỹ, có muốn tôi liên hệ với một số người bên kia, giáo huấn anh ta một trận không?”

“Tôi lần này đi Mỹ là muốn nói chuyện với Microsoft, không có tâm tư lãng phí thời gian ở trên người cậu ta.” Triệu Chính Dương nói:

“Anh gọi quản lý sân bay tới đây, nói tên của tôi là được.”

“Đã biết, Triệu tổng.”

Giao phó nhiệm vụ xong, Triệu Chính Dương đến phòng chờ VIP, chưa đến vài phút, Khúc Nam đã gọi quản lý hàng không Tân Hoa qua.

Quản lý hàng không Tân Hoa, tên là Cung Thế Phong, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, một đường chạy tới trước mặt Triệu Chính Dương.

“Triệu tổng, ngài tìm tôi sao.”

Địa vị nhà họ Triệu tại Trung Hải không thua kém nhà họ Tần, chỉ là Triệu Chính Dương không giống như Tần Hán không kiêng nể gì cả, không có danh tiếng lớn như vậy.

Nhưng thực lực của nhà họ Triệu vẫn còn tại đó, đều có mối quan hệ nhất định với các giới tại Trung Hải.

“Tôi là ai, hẳn là không cần giới thiệu nhiều đi.” Triệu Chính Dương ngậm lấy điếu thuốc, thản nhiên nói.

“Triệu tổng, ngài xem lời nói này của ngài, tại Trung Hải, cho dù không biết cha mẹ mình là ai thì cũng phải biết đến ngài chứ.” Cung Thế Phong nói.

“Vậy là tốt rồi, đợi lát nữa trên chuyến bay đến Mỹ, có hai người tên là Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan, tôi không hy vọng nhìn thấy bọn họ ở trên máy bay. Ông có thể xử lý một chút hay không.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 299.
Bình Luận (0)
Comment