Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 302 - Chương 300. Tôi Không Đi, Chuyến Bay Sẽ Không Cất Cánh

Chương 300. Tôi Không Đi, Chuyến Bay Sẽ Không Cất Cánh
Chương 300. Tôi Không Đi, Chuyến Bay Sẽ Không Cất Cánh

Cung Thế Phong nghĩ một chút, vẻ mặt có chút khó khăn.

“Vậy cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn nội bộ để tạm thời hủy vé của bọn họ.”

“Tôi không cần biết ông dùng thủ đoạn gì.” Triệu Chính Dương nói : “Tóm lại là đem bọn họ đuổi xuống là được rồi.”

“Được, tôi bây giờ sẽ đi làm ngay.”

Đối với một công ty hàng không mà nói, loại hành động này tuyệt đối là đã động đến danh dự của chính mình.

Cho dù là phú hào bình thường thì nếu như đưa ra yêu cầu như vậy, Cung Thế Phong cũng sẽ cự tuyệt.

Nhưng Triệu Chính Dương lại không giống, nhà họ Triệu là gia tộc đứng đầu Trung Hải, thậm chí còn mạnh hơn một chút so với nhà họ Lương.

Cho dù ông chủ có biết chuyện này thì cũng sẽ mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.

“Hiện tại tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”

“Tốt!”

Không bao lâu, người xếp hàng lần lượt làm thủ tục lên máy bay.

“Tích tích tích _”

“Tích tích tích _”

“Tích tích tích _”

Nhân viên công tác cầm vé của hai người, quét một hồi lâu, nhưng sau cùng vẫn là tiếng vang tích tích, không cách nào phân biệt được.

“Tiên sinh, phu nhân, thực sự xin lỗi, vé máy bay của các người có vấn đề, không thể đăng ký.”

“Có vấn đề sao?” Kỷ Khuynh Nhan ngơ ngác một chút, “Tôi đặt vé qua kênh chính quy, làm sao có thể có vấn đề được.”

“Tôi cũng không rõ, nhưng hai tấm vé đều có vấn đề, cho nên các người không thể nào lên máy bay được.”

Bởi vì Lâm Dật cho nên thái độ của nữ nhân viên công tác vô cùng tốt, thậm chí cũng không có thúc giục bọn họ nhanh rời khỏi đây.

“Không thể nào.” Kỷ Khuynh Nhan nhăn mày, lầm bầm lầu bầu nói.

Không hiểu là có vấn đề chỗ nào.

“Làm sao vậy, mua cái vé máy bay cũng có thể bị lừa sao? Cũng quá mất mặt đi.” Triệu Chính Dương cười ha hả nói.

Nhìn vẻ mặt giả vờ của Triệu Chính Dương, Lâm Dật đã đoán được, rất có thể là anh ta giở trò quỷ, nếu không thì sẽ không có khả năng xảy ra loại chuyện như này được.

“Chúng ta đi ra ngoài trước đi.” Lâm Dật nói: “Không nên làm chậm trễ người phía sau.”

“Đã bắt đầu soát vé, nếu như không giải quyết vấn đề này thì hôm nay sẽ không có cách nào đi được.”

Về chuyến đi cùng với Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan đã mong chờ rất lâu. Hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, cô có chút không thể tiếp nhận, bởi vì cô không muốn chậm trễ dù chỉ là một ngày.

“Rõ ràng chính là tên ngốc kia giở trò quỷ, anh định giải quyết như thế nào đây?”

Tuy rằng không chỉ mặt gọi tên, nhưng Kỷ Khuynh Nhan vẫn đang nhìn về phía Triệu Chính Dương, những người xem náo nhiệt xung quanh cũng đều nhìn về phía Triệu Chính Dương.

Đã gián tiếp xác nhận thân phận ngu ngốc của anh ta.

“Triệu Chính Dương, đây có phải là do anh giở trò quỷ hay không!” Kỷ Khuynh Nhan chất vấn.

“Là tôi làm thì có thể thế nào?”

Triệu Chính Dương nhún vai, vẻ mặt phách lối.

“Tôi lúc đầu theo đuổi cô là coi trọng cô, nhưng cô không biết tốt xấu, vậy thì cũng đừng trách tôi.”

Nói xong, Triệu Chính Dương giơ vé máy bay lên, “Tôi đi trước đây, các người vẫn nên là đổi chuyến bay đi, nhưng mà ngày mai chuyến bay có thể đến được Mỹ hay không, vậy thì phải xem tâm trạng của tôi rồi.”

“Tôi biết nhà họ Triệu rất giàu có, nhưng công ty hàng không ở Trung Hải cũng không phải chỉ có một mình Tân Hoa. Chúng tôi ngồi chuyến bay của những công ty khác cũng giống vậy sao.”

Triệu Chính Dương cười cười, nhìn Kỷ Khuynh Nhan nói:

“Vừa rồi Kỷ tổng cũng đã nói, nhà họ Triệu chúng tôi rất giàu, cho nên rất không may phải nói với cô rằng cho dù các người có ngồi những chuyến bay của nhà khác thì cũng giống như vậy thôi. Tôi chỉ cần nói một câu thì các người có thể đi hay không, hoàn toàn phải xem tâm trạng tôi.”

“Nhưng mà, tôi ngược lại có thể đưa cho các người một chủ ý, có thể lái xe đi, sau đó chuyển sang đường thủy, nếu như sức đủ lớn thì chắc là khoảng 1 tháng là đến. Chúc các người lên đường vui vẻ!”

“Ha ha...”

Người ở chỗ này đều cười ha ha.

“Nam nhân này cũng quá hài hước, từ Trung Hải đến nước Mỹ, khoảng chừng hơn 10000 km, để cho bọn họ lái xe rồi chuyển sang đường thủy, suy nghĩ cũng thật lớn.”

“Người có tiền cũng không giống nhau nha, khi dễ người mà cũng có suy nghĩ khác người như vậy.”

“Con trai, con về sau con nên học tập theo vị đại ca này, làm người có tiền, như vậy thì sẽ không bị người khác khi dễ, mà còn có thể đi khi dễ người khác.”

Lâm Dật im lặng.

Anh muốn con trai học theo anh ta, sớm muộn gì cũng thành một tên ngu ngốc.

“Anh đừng khinh người quá đáng!” Kỷ Khuynh Nhan tranh cãi.

Vốn dĩ ra ngoài chơi với Lâm Dật, là chuyện làm cho người ta vui vẻ, giờ đều bị anh ta phá hỏng!

“Có sao?” Triệu Chính Dương ra vẻ vô tội nói: “Tôi chỉ là không muốn để các người làm ô nhiễm không khí ở đây, tôi có lỗi gì sao?”

“Anh!”

“Được rồi.”

Lâm Dật vẫn một mực nghịch điện thoại di động một bên, bỗng bỏ di động bỏ vào trong túi, kéo Kỷ Khuynh Nhan đang muốn nổi giận lại.

“Đừng để ý tên này nữa, chúng ta qua một bên ngồi đi.” Lâm Dật nói: “Với lại anh nói cho em, loại bệnh ngu này là bệnh bắt nguồn từ chó dại, rất dễ lây nhiễm.”

“Nhưng em đang rất tức giận!”

“Có gì mà phải tức giận, nếu như anh không đi thì chuyến bay này sẽ không cất cánh được.”

“Ừm hả?? Ha ha...”

Lời nói này vừa dứt, tiếng cười của người vây xem lại càng lớn hơn.

“Đầu óc của cậu có phải là không tốt hay không, cậu không đi thì chuyến bay sẽ không cất cánh sao?” Triệu Chính Dương giễu cợt nói.

Lâm Dật tỏ vẻ không quan trọng, nhún vai, “Nếu như anh không tin, vậy thì đợi là biết thôi.”

“Anh ta cũng biết giả bộ quá đi, anh ta cho rằng mình là ai? Lớn lên đẹp trai là có thể nói bậy sao?”

“Tôi thấy anh ta là vì mặt mũi của mình, cho nên mới nói như vậy.”

“Cũng có khả năng này, bạn gái của anh ta bị người khác trào phúng, tất nhiên phải nghĩ biện pháp tìm lại mặt mũi rồi.”

“Không bao lâu nữa là máy bay cất cánh, đợi lát nữa anh ta sẽ bị vả mặt, đến lúc đó lại có trò vui xem rồi.”

Nhìn thấy người khác đều là dáng vẻ giễu cợt, Kỷ Khuynh Nhan có chút lo lắng.

Cô tình nguyện chính mình bị mất mặt, cũng không muốn nhìn thấy Lâm Dật mất mặt.

Ngược lại, Lâm Dật lại thoải mái ngồi trên ghế, không lo lắng chút nào cả.

Sự trào phúng của người khác không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với anh cả.

Nhìn thấy Lâm Dật đang cầm điện thoại nói chuyện phiếm, Kỷ Khuynh Nhan lo lắng quay lại.

“Lâm Dật, thật sự không có vấn đề gì sao?”

“Chỉ là không cho máy bay cất cánh mà thôi, cũng không phải là chuyện gì lớn, còn có thể có vấn đề gì chứ?”

Lâm Dật vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại di động nhắn tin với Tần Hán qua Wechat.

Lương Kim Minh đang ở một chỗ với anh ấy, bên này có chuyện gì thì anh ấy sẽ giúp mình truyền đạt lại.

“Anh xác định không có gạt em chứ?”

“Anh đã lừa em bao giờ chưa?”

Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi, anh quả thực chưa từng lừa em, nhưng thường hay hố em.

“Không phải chứ, tôi nói này, cậu đùa giỡn như vậy thú vị lắm sao?” Triệu Chính Dương nói: “Đợi lát nữa lúc chúng tôi soát vé lên máy bay, mặt của cậu sẽ không đau chứ?”

“Tôi không cảm thấy mình sẽ tự đánh vào mặt mình.” Lâm Dật cười nói:

“Các người còn không đi đăng ký đi, cứ nói chuyện như vậy là đang muốn chừa chút đường sống cho mình sao. Nếu không thì có thể đánh trúng mặt người nào đó cũng không chừng.”

“Vậy tôi sẽ đợi.” Triệu Chính Dương giang tay ra, “Hi vọng cậu có thể hung hăng đánh vào mặt tôi, tôi cũng có chút không thể đợi được nữa.”

Leng keng...

Đúng lúc này, thông báo trong sảnh chờ máy bay vang lên.

“Các vị hành khách tôn kính, vô cùng xin lỗi các ngài về việc chuyến bay số MU5 305 tới Orlando, Mỹ, bởi vì thiết bị có vấn đề cho nên không thể lên máy bay đúng giờ. Mời quý vị lên máy bay sau hai mươi phút nữa.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 300.
Bình Luận (0)
Comment