Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 304 - Chương 302. Lâm Tiên Sinh, Anh Phải Đi Theo Sát Em Nha

Chương 302. Lâm Tiên Sinh, Anh Phải Đi Theo Sát Em Nha
Chương 302. Lâm Tiên Sinh, Anh Phải Đi Theo Sát Em Nha

"Anh nói cái gì? Là anh ra lệnh?!"

"Không sai, chứ anh nghĩ là ai chứ."

Triệu Chính Dương nhìn Tần Hán.

"Lão Tần, anh không có suy nghĩ tới, bất kể nói thế nào, chúng ta cũng quen biết nhau mấy năm rồi, chút mặt mũi này cũng không cho sao?"

Triệu Chính Dương không quen biết Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên, nhưng Tần Hán lại biết rất rõ.

Giữa hai nhà cũng không ít lần qua lại với nhau, nếu không Tần Hán cũng không có khả năng tới buổi đấu giá của nhà họ Triệu.

Mối quan hệ giữa các cá nhân trong giới thượng lưu khác hẳn so với những người dân bình thường.

Nhà bọn họ có chuyện vui buồn đích thân anh tới, này đủ để chứng minh vị trí của mối quan hệ này.

Nhưng trong tầng lớp thượng lưu lợi ích là điều quan trọng nhất, mọi người không vụ lợi thì không có khả năng như vậy.

Cho nên mối quan hệ giữa Tần Hán và Triệu Chính Dương, cũng không tối giống như trong tưởng tượng.

"Chúng ta quả thức đã quen biết nhau rất nhiều năm, nhưng hết cách rồi, tôi cùng lão Lâm quan hệ càng tốt hơn, chỉ có thể nói với cậu tiếng xin lỗi thôi."

Người khác đến nơi này, Triệu Chính Dương không có gì phải lo sợ, nhưng Tần Hán không giống nhau như vậy.

Tần gia và Triệu gia, là hai gia tộc lớn đứng ngang nhau.

Có anh ta ở nơi này, mọi chuyện cũng không dễ dàng xử lí rồi.

Triệu Chính Dương híp mắt, nhìn Lâm Dật nói:

"Được, hôm nay việc này tôi nhận thua, nhưng hãy đợi đấy!"

"Nơi này không phải là nhà của tôi, anh đi hay ở, tôi cũng không xen vào, nhưng tôi muốn nói với những vị hành khách, các anh có thể hay không ngồi trên chuyến bay hôm nay, xem anh ta có chịu xin lỗi tôi không, về phần làm thế nào, các anh nhìn mà làm, dù sao tôi cũng ra ngoài đi chơi, cũng không kém một ngày hay hai ngày."

Trong khoảnh khắc, hành khách chờ chuyến bay đều đổ dồn ánh mắt rơi xuống trên người Triệu Chính Dương.

Lâm Dật không vội, nhưng những người khác không có thời gian.

Nếu như làm trễ nãi một ngày, nó sẽ gây bất lợi cho cá nhân của nhiều người trong số họ.

Dù như thế nào, hôm nay máy bay nhất định phải cất cánh.

"Triệu, Triệu tổng, tình huống của nơi này có chút không tốt lắm, chúng ta làm sao bây giờ?" Khúc Nam khẩn trương dò hỏi.

"Còn có thể làm sao, đi nhanh một chút!"

Nhìn thấy Triệu Chính Dương cùng Khúc Nam rời đi, những người chờ chuyến bay đều bất đắc dĩ.

"Các anh đứng lại cho tôi, nhanh lên một chút xin lỗi người ta, đừng chậm trễ chúng tôi lên máy bay!"

Thấy người phía sau sắp đuổi theo kịp tới phía sau, Triệu Chính Dương và Khúc Nam cũng bước nhanh hơn.

Này nếu như bị bọn họ đuổi kịp, chính mình liền thực sự phải nói xin lỗi với Lâm Dật.

Nếu như đúng là như vậy, mặt mũi của chính mình liền mất hết!

Thấy những người phía sau đuổi theo không buông, Triệu Chính Dương cùng Khúc Nam nhanh chóng bỏ chạy, chật vật như chó nhà có tang.

"Lão Lâm, vẫn là cậu trâu bò, đem Triệu Chính Dương thành cháu trai dễ bảo như vậy." Tần Hán cười to nói.

"Chuyện này cũng không có liên quan tới tôi, đều là lão Lương giúp một tay." Lâm Dật nói.

"Anh Lâm, khách khí rồi, chúng ta đều là người một nhà, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới."

"Nhưng bởi vì chuyện này, mà cậu cũng đã đắc tội với Triệu Chính Dương, tôi cũng có phần trách nhiệm."

"Anh Lâm, anh nếu như nói như vậy, liền có chỗ không biết rồi." Lương Kim Minh nói:

"Giới con nhà giàu ở Trung Hải trong cái vòng này, cũng đều là kết bè kết đảng, đều thấy ngứa mắt lẫn nhau. Không phải là em đắc tội với Triệu Chính Dương là vì anh, bình thường nhìn thấy hắn, không phải đang tinh tướng, chính là sắp trang bức, chúng em cũng không quá tiếp đãi hắn."

"Lão Lương nói đúng." Cao Tông Nguyên ở một bên phụ họa nói:

"Bình thường thấy anh ta cậy quyền chúng tôi cũng rất tức giận, nhưng chính là hết cách rồi, không nghĩ tới hôm nay, để anh Lâm trị hắn thành dễ bảo như vậy, nhìn thấy bộ dạng chạy trốn của hắn ta, thực sự là hả dạ mà."

"Được rồi, hai người các cậu đừng nói nữa." Tần Hán nhìn Kỷ Khuynh Nhan, "Tôi nhớ lúc trước cậu gửi ảnh cho tôi, người trong hình kia chính là cô ấy à?"

"Trí nhớ của anh vẫn rất tốt, chuyện này đã qua lâu rồi mà anh vẫn còn nhớ tới."

"Lão Lâm, cậu đây là không được rồi."

Tần Hán nói: "Hai chúng ta quen biết nhau cũng một thời gian lâu rồi, đồng ý tiêu sái cùng nhau rồi, cậu lại trong bóng tối bí mật quen bạn gái nha, quá không có nghĩa khí rồi."

Gương mặt Kỷ Khuynh Nhan có chút đỏ lên, nhưng cũng không giải thích quá nhiều, liền để cho bọn họ cứ vậy mà hiểu lầm.

"Anh cho rằng tôi mỗi ngày ra ngoài chạy Didi là làm không công à."

Nghe Lâm Dật vừa nói như vậy, Kỷ Khuynh Nhan mới nhớ ra.

Mình và Lâm Dật nảy sinh quan hệ, còn giống như thật là vì sự việc lái Didi thì phải.

Chính mình là khách hàng đầu tiên của anh ấy.

"Xin chào chị dâu, em tên là Lương Kim Minh, chờ mấy ngày nữa, em phái người đưa cho chị thẻ Vip, tất cả chuyến bay của nhà em, chị đều có thể ngồi miễn phí nha."

Cùng lúc đó, Cao Tông Nguyên cũng đưa tay ra.

"Chào chị dâu, em tên là Cao Tông Nguyên, nhà chúng em là sản xuất dây kéo, hàng không mẫu hạm tàu thuyền dùng dây kéo cũng là do nhà chúng em sản xuất, chị chừng nào muốn lái hàng hàng không mẫu hạm thì cứ nói với em một tiếng là được, em miễn phí tặng chị một bộ."

Kỷ Khuynh Nhan bị trêu chọc hết sức vui vẻ.

Chưa kể cô không đủ trình độ, cho dù là có đủ điều kiện cũng không thể đóng tàu sân bay.

Bộ não của những người bạn này của Lâm Dật cũng quá kỳ lạ rồi.

"Được rồi được rồi, liền không cùng các cậu nói chuyện phiếm nữa." Lâm Dật hướng về phía Lương Kim Minh nói: "Thông báo cho những người bên dưới kiểm tra vé, chúng tôi còn có việc chính sự làm đấy."

"Được, tôi liền đi sắp xếp."

Sau khi thu xếp chuyến bay xong, Lâm Dật cùng ba người Tần Hán lên tiếng chào hỏi, sau đó mang theo Kỷ Khuynh Nhan lên máy bay.

Về phần hôm nay ghi nợ ân tình, chỉ có thể ngày sau tìm cơ hội chậm rãi trả lại.

Lên máy bay, hai người tìm vị trí ngồi của mình, Kỷ Khuynh Nhan tò mò hỏi:

"Anh và Tần Hán là thế nào mà quen biết nhau vậy? Lại còn có quan hệ tốt như vậy."

"Quen biết anh ta cũng không phải chuyện gì ly kỳ."

"Anh ta ở Trung Hải có vẻ khá nổi tiếng, trên Weibo có không ít người hâm mộ. Em thường xem một số tin tức về anh ta, cảm thấy anh ta là một con người quá phách lối, hôm nay xem ra người cũng không tệ lắm."

"Tần Hán làm người cũng không tệ lắm, tính cách thẳng thắn, không nhiều ý đồ xấu." Lâm Dật nói:

"Không giống Triệu Chính Dương, một chút thông minh cũng không có, chỉ biết mỗi ngày phách lối với người khác, em cảm giác cái từ khôn ngoan này không đủ để hình dung hắn."

"Về sau ít nói thô tục, không văn minh lắm."

"Không thành vấn đề."

Kỷ Khuynh Nhan cười rộ lên, "Em muốn xem tiếp bộ phim Hàn Quốc đó, anh tự chơi một lát đi, em mặc kệ anh á."

"Được."

Kỷ Khuynh Nhan trong khi xem phim truyền hình bằng điện thoại di động, Lâm Dật buồn bực ngán ngẩm chơi game.

Bởi vì cái này không phải là chuyến bay thẳng nên nó quá cảnh ở Washington và mất gần mười lăm giờ để hạ cánh xuống tại sân bay Orlando.

Vì nguyên nhân trái giờ, nên khi hai người xuống máy bay, đã là 12 giờ đêm theo giờ địa phương.

Ở trên máy bay ngủ một giấc dài, bây giờ cả hai đều không buồn ngủ, bắt xe đi đến khách sạn Disney’s Animal Kingdom.

Mặc dù chỉ là khách sạn bốn sao nhưng bởi vì nằm cạnh Disney, đứng ở bên cửa sổ, có thể thấy rõ ràng động vật ở bên trong, nên hầu như những du khách đến đây chơi đều sẽ lựa chọn nơi này.

Thuê xe đi đến khách sạn, cho dù là đêm khuya, nơi này vẫn có không ít người, thậm chí còn có thể nhìn thấy không ít người Trung Quốc, cũng sẽ không cảm thấy quạnh quẽ.

"Lâm tiên sinh, xét thấy trình độ tiếng Anh của anh quá tệ, cho nên anh phải đi theo sát em mọi lúc mọi nơi nha, nếu như làm lạc mất em rồi, anh khả năng sẽ không tìm được em đâu."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 302.
Bình Luận (0)
Comment