Nhìn thấy Lâm Dật vén áo lên, Kỷ Khuynh Nhan đã không còn tâm tư quan tâm đến cơ bụng của anh rồi.
Chuyện gì đã xảy ra với máy cái vết xước đỏ này vậy?
"Chẳng lẽ là ..."
Trong lúc mơ màng, Kỷ Khuynh Nhan đột nhiên như hiểu ra mọi chuyện.
"Em buổi tối hôm qua ôm anh ngủ sao?"
"Em còn không thấy ngại mà nói à." Lâm Dật nói: "Anh sợ em bị cảm lạnh, có lòng tốt ôm em vô phòng, em ngược lại tốt rồi, gắt gao ôm anh, em còn cào anh mấy cái."
Gương mặt Kỷ Khuynh Nhan đỏ bừng, "Lưu manh, ai cho anh ngủ chung với em một giường!"
"Giường trong phòng vốn dĩ là thuộc về anh, đúng không? Chẳng lẽ em còn muốn để anh ngủ trên sô pha sao?" Lâm Dật ghét bỏ nói:
"Anh cũng không có ghét bỏ em, em thì hay rồi vừa ăn cướp vừa la làng."
Kỷ Khuynh Nhan lúng túng đến đỏ bừng mặt tới mang tai, ngay cả bản thân cô lúc này cũng cảm giác được, khuôn mặt của mình như lò lửa vậy.
Suy nghĩ cả nửa ngày, con gấu trắng mình ôm chặt kia, chính là Lâm Dật.
Hơn nữa, anh ấy xác thực thật trắng.
"Chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn, không đáng tin, hai chúng ta đều mau chóng quên đi." Kỷ Khuynh Nhan vẫy quả đấm nhỏ, uy hiếp nói:
"Còn có, về sau ở trước mặt em nói cái gì cũng có thể, nhưng không thể đề cập đến việc này."
"Em xác định nói cái gì cũng có thể?"
"Ừm, nhưng chính là không thể nhắc đến việc này."
"Nếu cái gì đều có thể nói vậy tối hôm nay chúng ta ngủ tiếp một đêm đi."
"Hả? Ngủ tiếp một đêm?" Kỷ Khuynh Nhan sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, "Lâm Dật, anh khốn nạn!"
Kỷ Khuynh Nhan chạy tới, giống như Koala, nằm trên lưng Lâm Dật, cắn một cái vào cổ của anh.
Mặc dù có chút đau, nhưng Lâm Dật vẫn nhịn được.
“Anh vừa nãy lúc đi tiểu không rửa tay, sau đó sờ một cái lên cổ.”
" ——!"
Kỷ Khuynh Nhan tiếng thét chói tai, vang vọng khắp cả căn phòng.
"Phi phi phi, anh có phải là cố ý phải không? Đi toilet xong còn không rửa tay!"
"Anh còn chưa kịp rửa tay, em liền đã vọt đến rồi." Lâm Dật vô tội nói:
"Buổi tối hôm qua là em chủ động ôm anh, mới vừa rồi còn là em chủ động cắn anh, em là cường ôm anh, anh còn chưa nói gì, em rõ ràng là kẻ ác lại cáo trạng trước."
"Anh có thể hay không nói chút lời dễ nghe, cái gì gọi là cường ôm, em chỉ là vô tình ôm anh một cái."
"Kỷ tổng, xin chú ý cách dùng từ nha." Lâm Dật nói: "Em ôm anh cả một đêm chứ không phải một cái nha."
"Hừ, lười để ý đến anh."
Kỷ Khuynh Nhan dùng cái mông, đụng Lâm Dật một cái, "Phiền anh đứng qua một bên, em muốn đánh răng."
Lâm Dật cười đứng qua một bên, cởi áo ra, chuẩn bị đánh răng rửa mặt.
Nhìn thấy những vết xước trên người Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan có chút đau lòng, "Có đau hay không?"
"Cái kia, anh biết là em quan tâm đến anh, nhưng có thể hay không đừng có dùng loại giọng điệu này?"
"Loại giọng điệu này thì làm sao vậy? Không lẽ phải hét lên mới được à."
"Em thử nghĩ một chút, tối ngày hôm qua, được ngủ cùng một người phụ nữ, sau đó sáng ngày hôm sau người này hỏi em có đau hay không, em không cảm thấy kiểu câu hỏi này chút kỳ quái sao?"
"Kỳ quái ư? Em cảm thấy bình thường mà."
"Ách ... Em cảm thấy bình thường thì bình thường đi."
Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy những gì Lâm Dật nói rất kỳ lạ, mình vẫn thấy bình thường mà.
"Hôm nay ngoại lệ một lần, cho anh dùng kem đánh răng cá nhân của em." Kỷ Khuynh Nhan cầm một tuýp kem đánh răng toàn chữ tiếng anh, nói: "Bóp một ít cho anh."
"Chỉ là một tuýp kem đánh răng thôi, còn có cái gì cá nhân hay không cá nhân, khoe khoang cái gì."
"Anh phải nhớ kỹ, hai chúng ta đều dùng một tuýp kem đánh răng, hơn nữa còn là của em nữa, em có quyền chủ động."
Lâm Dật vươn tay giật lấy bàn chải đánh răng trên tay Kỷ Khuynh Nhan, "Em nắm chắc bàn chải."
"Vô lại, anh trả bàn chải cho em."
Hai người đấu võ mồm tại phòng vệ sinh, sau đó đứng cạnh nhau.
Nhìn thấy trong gương, dáng vẻ của mình và Lâm Dật đánh răng, vẻ mặt Kỷ Khuynh Nhan hốt hoảng.
Anh ấy cao hơn mình hơn nửa cái đầu, là một sự chênh lệch chiều cao lý tưởng.
Chính mình mặc đồ ngủ, kiểu tóc ngổn ngang, anh ấy quần áo xốc xếch, cà lơ phất phơ.
Đây không phải là trạng thái lý tưởng khi hai người đang yêu nhau sao?
Trắng trợn, mà lại không kiêng dè gì.
Gương mặt Kỷ Khuynh Nhan đỏ lên, nhịp tim cũng tăng nhanh.
Những cảnh như thế này trước đây cô chỉ thấy trong các bộ phim truyền hình Hàn Quốc, nhưng hôm nay lại xảy ra trên người của mình, đây chính là vận mệnh sắp xếp ư?
"Ô ô ô ..."
Lâm Dật bắt đầu súc miệng.
"Anh chải anh như vậy, trong cổ họng dễ dàng có vi khuẩn." Kỷ Khuynh Nhan càu nhàu.
"Cũng không phải hôn em, anh chải nhanh như vậy thì có sao." Lâm Dật phản bác: "Em chải lâu một lúc là được rồi."
"Dựa vào cái gì em phải chải một lúc lâu chứ?"
"Bởi vì em muốn hôn anh nha, em không chải sạch sẽ, anh sẽ ghét bỏ em nha."
"Anh!"
Kỷ Khuynh Nhan trợn mắt nhìn Lâm Dật, thả bàn chải đánh răng xuống, cũng không định chải nữa.
Nhưng người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như cô không thể nào chịu được, cô lại cầm bàn chải đánh răng lên.
Thay vì bị Lâm Dật trêu ghẹo, vẫn nên chải lâu hơn một chút.
"Em rửa mặt trước đi, xong việc anh lại đi vào."
"Ừ."
Kỷ Khuynh Nhan rửa mặt với tốc độ nhanh nhất có thể, không mấy phút thì đi ra, còn lại chính là trang điểm.
Không tới năm phút đồng hồ, Lâm Dật từ trong phòng vệ sinh đi ra, phát hiện Kỷ Khuynh Nhan đang cắt móng tay.
"Sao em lại đi cắt móng tay rồi? Về sau sao em đi làm móng được nữa?"
"Em sợ về sau lại làm anh bị thương, nên cắt đi." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Lẽ nào em buổi tối lại muốn ngủ cùng với anh nữa à?"
"Phi phi phi, không biết xấu hổ, anh nằm mơ đi."
"Nếu không cùng nhau ngủ, em làm sao có khả năng lại làm anh bị thương. Hóa ra em lại có ý đồ mạnh mẽ như vậy nha." Lâm Dật thở dài, "Quả nhiên là một chuyến hành trình thất thân mà!"
"Anh đừng có nói bậy."
Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy, dùng giấy vệ sinh bọc lại những chiếc móng tay đã cắt, rồi ném vào thùng rác.
"Anh ngồi trên ghế sô pha đi, em bôi kem chống nắng cho anh."
"Không cần, anh đây da dày thịt béo, dùng cũng lãng phí."
"Tia cực tím ở bên đây mạnh hơn ở Trung Hải, vẫn là bôi một chút đi." Kỷ Khuynh Nhan cầm kem chống nắng nói.
"Được, nghe lời em."
Bóp kem chống nắng lên tay của mình, sau đó lại thoa lên mặt của Lâm Dật, cuối cùng ngay cả cái cổ và tay đều bôi qua, hết sức chu đáo cẩn thận.
"OK rồi, em trang điểm rồi thay quần áo, chúng ta liền có thể ra cửa."
"Ừm."
Một giờ sau, Kỷ Khuynh Nhan thay một bộ quần áo mới, quần short jean, áo phông trắng, cộng thêm một đôi giày xăng-đan Dior đáy bằng, trang điểm đúng theo tiêu chí đi du lịch.
"Lâm Dật, anh thấy thế nào?"
"Cái quần này không đẹp."
"Vậy em lại đi đổi một cái khác."
Mấy phút sau, Kỷ Khuynh Nhan thay một chiếc quần đùi màu đen, "Hiện tại thế nào?"
"Mặc màu đen sẽ hút nắng nóng lắm, em không sợ sẽ bị cảm nắng sao?"
"Ừ ừ, vậy em lại đi đổi một cái khác."
Nhìn ra, Kỷ Khuynh Nhan đối với quần đùi đen của mình vẫn là rất hài lòng, nhưng Lâm Dật không thích, liền đi thay đổi một cái.
Mấy phút sau, Kỷ Khuynh Nhan thay một chiếc quần màu trắng, từ trong phòng đi ra.
"Hiện tại thế nào?"
"Màu trắng nhìn trông em mập lên." Lâm Dật lẩm bẩm nói: "Gần đây em tăng bao nhiêu cân, chính em còn không biết sao?!"
Ánh mắt Kỷ Khuynh Nhan chuyển động, cảm giác có điểm không đúng, tay chóng lấy eo thon nhỏ nói:
"Em nghĩ anh chính là không muốn để cho em lộ bắp đùi nha."
------
Dịch: MBMH Translate