"Ngạch. . ."
"Anh ngược lại thật ra không có cái ý tứ kia, chỉ là đơn thuần cho rằng không dễ nhìn cho lắm."
"Vậy em đi đổi sang một cái váy dài."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan quay về phòng thay quần áo, nàng thay một cái váy dài rủ xuống tới mắt cá chân.
"Hiện tại thế nào."
"Cái này không tệ, vô cùng good."
"Anh còn không thừa nhận." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Rõ ràng là anh không muốn cho em để lộ bắp đùi ra ngoài."
"Thì chân của em to như thế, lộ ra ngoài có cài gì tốt đâu, anh làm như vậy không phải vì muốn tốt cho em sao." Lâm Dật một bộ nghiêm chỉnh nói.
"Em mới không có mập nhé, chân cũng không hề to." Kỷ Khuynh Nhan nói ra: "Anh rõ ràng là có tư tâm, anh nhìn thì được nhưng không cho người khác nhìn."
"Em nói sai rồi!" Lâm Dật cải chính: "Ánh mắt anh nhìn rõ ràng là thưởng thức, không hề mang theo một tia tà niệm nào."
Kỷ Khuynh Nhan cười híp mắt ngồi xổm người xuống, hai tay nâng mặt Lâm Dật lên, "Em thấy anh là trong đầu toàn tà niệm."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy, "Bên ngoài khí trời đặc biệt tốt, nhanh ra ngoài đi dạo vài vòng đi."
"Đi thôi."
Lâm Dật xuống lầu, nộp thêm 2000 Dollar tiền cọc, cũng không biết ở lại bao nhiêu ngày, cứ đặt trước như vậy đã.
Nhìn hình ảnh Lâm Dật đang cùng cô nàng tiếp tân trò chuyện, Kỷ Khuynh Nhan lại nhớ tối câu kia "Cô có biết tiếng Trung không?", không nhịn được bật cười.
Xử lý xong tiền đặt cọc phòng ở, hai người đi ra khỏi khách sạn chuẩn bị mua vé để vào công viên giải trí tham quan.
Kỷ Khuynh Nhan tự nhiên là không cần lo nghĩ về vấn đề tài chính, nhưng lúc trước phần lớn thời giờ cô đều dành cho việc học tập và công tác, dù là Trung Hải cũng có Disneyland nhưng cô cũng chưa có cơ hội để đi.
Chỉ là thời điểm đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn có đi ngang qua mà thôi.
Đối nàng mà nói hành trình đi Disneyland lần này tựa hồ có ý nghĩa khác biệt.
Trước cổng công viên giải trí có không ít người, hơn nữa còn có rất nhiều người là người Hoa mang theo gia đình tới chơi.
"Thật nhiều người." Kỷ Khuynh Nhan vừa bước về phía trước vừa cảm thán một câu, “Sớm biết có nhiều người như vậy em đã dậy sớm một chút."
"Dù sao cũng là Disneyland mà nhiều người như vậy cũng là bình thường thôi"
Xếp hàng một lúc Lâm Dật mới mua xong vé, hai người cùng nhau tiến vào công viên giải trí.
Disneyland ở Orlando, được xem là công viên giải trí lớn nhất thế giới.
Điểm dừng chân thứ nhất của hai người là vương quốc động vật trong Disneyland.
"Lâm Dật, em nghe được tiếng hổ kêu nè." Kỷ Khuynh Nhan nắm lấy cánh tay Lâm Dật lắc lư, hưng phấn giống như một đứa bé.
Lâm Dật cũng không muốn làm mất nhã hứng của Kỷ Khuynh Nhan, cười nói: "Anh mang em đi tới đó xem nhé."
"Chờ một chút đã." Kỷ Khuynh Nhan giữ chặt tay Lâm Dật, đưa tay chỉ một quầy hàng nhỏ cách đó không xa, "Anh nhìn kìa trong quầy hàng đó có mấy cái kẹp tóc phát sáng có phải rất đẹp mắt hay không?."
"Ừm, thật đẹp mắt."
"Sau đó thì sao?"
Kỷ Khuynh Nhan muốn một cái, nhưng nàng muốn Lâm Dật chủ động mở miệng nói mua cho mình.
"Thì cũng chỉ là đẹp mắt thôi chứ sao, còn sau đó cái gì nữa?"
"Anh không muốn mua cho em một cái sao?"
"Tạm thời còn không có ý nghĩ này."
"Không được." Kỷ Khuynh Nhan thấy ẩn ý của mình không ăn thua bèn nói thẳng
"Em muốn cái kẹp tóc phát sáng kia, còn có quả bóng bay có hình Mickey nữa."
"Em làm sao lại muốn hai cái đó vậy, em mà cầm hai cái đó rồi làm sao anh dám đưa em đi dạo tiếp."
"Vậy thì một cái cũng được." Kỷ Khuynh Nhan nũng nịu nói: "Anh mua cho em một cái nha."
"Vậy thì xem biểu hiện của em." Lâm Dật nói ra: "Lại nói, không phải hôm qua đã mua cho em kẹp tóc rồi sao, hôm nay lại còn muốn mua em nhìn lại xem mình có mấy cái đầu."
"Thôi được rồi sau này anh sẽ mua cho em."
Lấy tài sản của Kỷ Khuynh Nhan, những thứ kia, tự nhiên đều là mua nổi.
Nhưng cái nàng muốn là Lâm Dật mua cho mình, cảm giác như vậy mới đúng.
"Anh yêu, em muốn cái kẹp tóc phát sáng kia anh mua cho em đi."
Cách hai người không xa có một cô gái ăn mặc theo kiểu lolita(*) nói với bạn trai đứng bên cạnh.
(*)Lolita là phong cách thời trang nhằm tôn lên nét đáng yêu, dễ thương của phái nữ thông qua những bộ trang phục kín đáo. Nó có nguồn gốc từ xứ sở mặt trời mọc.
"Cái kẹp tóc kia bán hơn 40 Dollar, quá mắc, căn bản không cần thiết." Chàng trai từ chối xong còn đưa tay chỉ Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Em nhìn người ta một chút, lớn lên xinh đẹp như thế, lại còn rất nghe lời bạn trai, nói không mua thì không mua. Em đã không có xinh đẹp bằng nàng thì càng phải nghe lời hơn."
"Nếu anh cũng đẹp trai như bạn trai người ta thì em sẽ nghe lời anh, còn đằng này anh cũng đâu có bằng."
Kỷ Khuynh Nhan nhịn không được cười ra tiếng, nói như vậy quả thực có chút đả kích người nha.
Mặc dù vương quốc động vật chỉ là một phần của công viên giải trí nhưng nó cũng chiếm diện tích rất lớn, có rất nhiều loài động vật mà ở trong nước không thể nào nhìn thấy được.
Là một địa phương cực kỳ đặc sắc.
"Lâm Dật anh nhìn kìa, bên kia có một con gấu trúc khổng lồ!"
Khu công viên giải trí khắp nơi đều là đồ vật và động vật ngoại quốc vì thế khi thấy con gấu trúc biểu tượng của quốc gia mình Kỷ Khuynh Nhan đặc biệt hưng phấn.
"Con gấu trúc khổng lồ này là được chở từ tỉnh Tứ Xuyên tới cho bọn họ mượn để triển lãm cho mọi người cùng xem."
"Nhưng ở chỗ này, có thể nhìn thấy gấu trúc khổng lồ, em có cảm giác rất thân thiết."
"Ừ đúng là vậy."
Khi ở trong nước nhìn thấy những hình ảnh này, phần lớn sẽ không có cảm giác gì.
Nhưng nếu ở nước ngoài, mà nhìn thấy những đồ vật có liên quan đến quê hương đất nước thì mọi người đều sẽ cảm giác thân thiết.
"Ông xã, con gấu trúc khổng lồ này có vẻ hơi gầy, em muốn cho nó ăn một chút thức ăn." Có một cô gái cột tóc đuôi ngựa, mặc quần cụt nói với chàng trai bên cạnh.
"Ừ, trên tay em không phải có bánh quy sao, đút cho nó ăn là được rồi."
Nói chuyện là một chàng trai đeo kính mắt, toàn thân mặc một bộ quần áo thoải mái, trên mặt còn mang theo ngạo khí.
Người con trai này tên là Trần Tuấn Diệp, tốt nghiệp ở trường đại học Phục Đán Trung Hải, hiện tại là một ông chủ của công ty khởi nghiệp.
Cô gái bên cạnh anh là bạn gái của anh ta tên là Vương Tử Nghệ.
"Nhưng mà nơi này đã bị rào kín, căn bản là không thể đi vào."
"Cái này còn không phải đơn giản sao." Trần Tuấn Diệp nói ra: "Bên kia có cửa, anh đi qua đó mở cửa ra em ném đồ ăn vào trong là được rồi."
"Tốt tốt tốt, cứ làm như thế đi."
"Chờ một chút!"
Nhìn thấy hai người sắp đi tới mở cửa ném đồ ăn vào, Kỷ Khuynh Nhan không nhịn được lên tiếng chặn lại:
"Dựa theo quy định của công viên giải trí là nghiêm cấm khách tham quan ném thức ăn vào cho động vật."
Vương Tử Nghệ nhìn Kỷ Khuynh Nhan, vốn định dựa vào khí tràng của chính mình áp đảo đối phương.
Nhưng lại phát hiện, nữ nhân đứng bên cạnh mình không chỉ cao hơn mình chân so với mình thon dài hơn và phía trước còn lồi phía sau lõm hơn mình.
Trọng yếu nhất chính là, khuôn mặt còn so với mình còn xinh đẹp hơn.
Quả thực là nghiền ép mọi mặt.
"Disneyland lại không phải là nhà của cô, tôi muốn làm gì thì làm cái đó, không cần cô quản!"
"Cô!"
Kỷ Khuynh Nhan tức đến nổi hít thở không thông, gấu trúc so với các loài động vật khác thì có các đặc tính đặc thù hơn.
Dù là ở trong nước, thì nhân viên nuôi dưỡng cũng rất là cẩn thận, không cho phép người lạ sờ vào chúng nữa là đằng này nàng còn đòi cho nó ăn bánh quy nếu xảy ra vấn đề gì thì không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.
Dù sao gấu trúc khổng lồ như vầy cũng rất ít, còn là quốc bảo của quốc gia mình, Kỷ Khuynh Nhan thật sự không nỡ.
"Được rồi, em quan tâm đến cô ta làm gì." Lâm Dật lên tiếng khuyên nhủ:
"Hai con gấu trúc khổng lồ này là Hoa Hạ cho Disneyland mượn, chúng vẫn được pháp luật Hoa Hạ bảo vệ, nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ dựa theo chế tài của pháp luật, em cứ để cho bọn họ cho ăn đi nếu cho ăn dẫn đến sinh mạng thì có trò hay để xem rồi."
Lâm Dật nói kiểu này làm cho Trần Tuấn Diệp cùng Vương Tử Nghệ đều từ bỏ ý định cho gấu trúc ăn.
Trước đó bọn họ cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng hiện tại suy nghĩ lại quả thật hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng vì mặt mũi của mình, vẫn lên tiếng nói:
"Thật là rách việc chỉ biết xen vào chuyện của người khác."
Lâm Dật liếc mắt nhìn Vương Tử Nghệ, "Chúng tôi chỉ là có hảo tâm nhắc nhở, làm phiền cô tích chút đức đi đừng có khẩu nghiệp như thế, bạn trai của cô có nhiễm trùng tiểu đường không? Sao nói chuyện khó nghe như vậy?"
Kỷ Khuynh Nhan nghe xong sửng sốt một chút, nói chuyện khó nghe, với nhiễm trùng tiểu đường có liên quan gì với nhau vậy?
"Anh có ngon lặp lại lần nữa!"
Lâm Dật nhún vai, "Lặp lại lần nữa cũng giống như vậy thôi, nhìn khí sắc bạn trai của cô giống như đã đến thời kỳ cuối, hai người tự cầu phúc đi."
Nói xong, Lâm Dật lôi kéo tay Kỷ Khuynh Nhan nói,
"Đi thôi, chúng ta đi đến địa phương khác tham quan một chút, bên kia hình như có con voi, đi qua nhìn một chút đi."
"Em không đi!" Kỷ Khuynh Nhan lúc này cự tuyệt, "Suốt cuộc đời này em không muốn nhìn thấy con voi."
"Không muốn xem con voi?"
Lâm Dật cảm thấy kỳ quái nói: "Kỷ nữ sĩ, nếu em nói như vậy, anh cũng phải nói em mấy câu, gấu trúc khổng lồ đáng yêu, thì em đến nhìn thêm vài lần, còn con voi không đáng yêu, thì em không thèm nhìn, em làm như vậy người ta sẽ đánh giá em là con người chỉ chú trọng bề ngoài có biết không, em nhất định không được bên trọng bên khinh như thế."
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói mấy câu như thế."
Kỷ Khuynh Nhan vừa nói tay vừa bấm vào bên hông Lâm Dật, "Cái này không phải là do lúc trước anh kể cho em nghe chuyện để ăn cơm sau, nếu không thì em cũng đâu có thành như bây giờ, tất cả đều là tại anh!"
------
Dịch: MBMH Translate