"Ngạch. . ."
Lâm Dật dừng lại suy nghĩ một chút, mới nhớ tới chuyện kể khi ăn cơm mà Kỷ Khuynh Nhan nói tới là cái gì.
"Nếu là như vậy, chúng ta không đi xem con voi nữa" Lâm Dật cũng không làm khó Kỷ Khuynh Nhan: "Phía trước có chuồng thỏ trắng cùng đen thỏ nhỏ, chúng ta đi qua đó xem một chút đi." Nói xong thì nhanh chóng bước đi.
"Lâm Dật, anh muốn chết có phải không!" Kỷ Khuynh Nhan đuổi theo, thật sự muốn cho anh ta một cước, quá khinh người rồi.
"Em xem quan cảnh tươi đẹp như vậy, mà em lại cáu kỉnh rất không tốt."
"Còn không phải do anh chọc tức em sao." Kỷ Khuynh Nhan xụ mặt nói.
"Đừng nóng giận, anh đi mua nước cho em uống nhé, phía trước mặt có bán nước trái cây."
"Cái này còn tạm được, em muốn uống nước xoài."
"Em cũng thích xoài sao?"
"Thật ra lúc trước không thích, nhưng anh lại thích ăn, em cũng có nếm thử mấy lần, cảm giác vị đạo cũng không tệ, nên cũng thích ăn."
"Vậy thì đứng đây chờ anh nha."
Mấy phút đồng hồ sau, Lâm Dật cầm hai ly nước ép xoài tươi từ đằng xa chạy chậm tới, trên tay còn có một cái mũ rơm to, phía trên có rất nhiều lỗ hổng khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy nó rất cũ nát.
Trừ mấy cái đó ra, trên tay Lâm Dật còn có 2 quả bong bóng bay. Khi tới nơi đều giao hết vào tay Kỷ Khuynh Nhan.
"Trời quá nóng, đội mũ rơm cũng có thể mất được một chút."
Nhìn mũ rơm và bong bóng bay Lâm Dật mua cho mình, Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy rất là hạnh phúc.
"Anh nhìn em đội mũ rơm lên có giống Luffy(*) hay không?"
(*) Luffy là người sáng lập và là thuyền trưởng của băng Hải tặc Mũ Rơm là nhân vật chính trong phim hoạt hình Monkey D. Luffy.
"Không ngờ em biết nhiều đến thế còn biết cả Luffy?"
"Lúc còn đi học bạn cùng phòng của em là một trạch nữ(*) chính hiệu mỗi ngày đều ở trong phòng ngủ xem hoạt hình, đã vậy cô ấy còn dàn sticker của các nhân vật hoạt hình ấy ở khắp mọi nơi trong phòng, em không muốn biết cũng không được vì mỗi ngày đều nhìn thấy chúng." Kỷ Khuynh Nhan che miệng cười nói.
(*) Trạch nữ thường được dùng để miêu tả những cô gái chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn)
"Nếu nói như vậy thì anh thấy em không giống Luffy nữa, ngược lại rất giống Nữ Đế."
Kỷ Khuynh Nhan nghe vậy trong lòng càng thêm vui sướng, hỏi "Là bởi vì đẹp mắt sao?"
"Cũng không phải, ý anh nói là dáng người giống nhau thôi."
"Em xem đó như là một lời khen." Kỷ Khuynh Nhan ngẩng cái đầu, kiêu ngạo nói.
Tiếp đó, hai người đi dạo loanh quanh ở khu vương quốc động vật một lúc, rồi sau đó đi qua khu bên cạnh.
Mà nơi đó cũng là tinh hoa của Disney.
"Thật nhiều người." Kỷ Khuynh Nhan đứng tại chỗ, nhìn thấy mấy hàng người xếp hàng dài ở mỗi khu trò chơi, làm cho hứng thú của nàng cũng giảm đi không ít.
"Em muốn ngồi ngựa gỗ, nhưng xếp hàng đông như thế này không biết chờ tới chừng nào."
"Nơi này hình như có vé VIP, để anh đi mua 2 vé như vậy thì chúng ta không cần xếp hàng."
"Vậy thì tốt quá." Kỷ Khuynh Nhan hưng phấn nói: "À mà anh nó hỏi xem một vé có hạn chế số lần chơi trò chơi không nhé."
"Em chơi một lần còn không đủ sao?"
"Ừm đúng vậy, em con có ý định chơi nhiều lần."
"Được rồi em chờ ở đây đi."
Cầm vé vào cổng, Lâm Dật đi đến chỗ bán vé, một lần nữa xếp hàng mua vé VIP.
Cùng lúc đó, có rất nhiều người trong hàng nhìn thấy Lâm Dật thì xì xào bàn tán.
"Các người nhìn kìa, anh chàng kia rất là đẹp trai đúng không, nhìn bộ dáng thì chắc là người Hoa chúng ta."
"Bạn học Triệu Nhạc Nhạc, cậu đừng có hoa si như thế được không, cậu xem chảy cả nước miếng ra rồi kìa."
"Lòng thích cái đẹp mọi người đều có nha."
Mấy cô gái xếp hàng phía sau nhìn lên thấy Lâm Dật ở phía trước có chút không kiềm chế được mình.
"Lớn lên đẹp trai thì làm sao, xã hội này rất hiện thực, có tiền mới là mạnh nhất." Một chàng trai tóc ngắn đứng bên cạnh Triệu Nhạc Nhạc bĩu môi nói.
"Nhưng anh ấy đến đây mua vé VIP cho thấy điều kiện cá nhân cũng không tệ."
"Chỉ là một vé VIP, mới có mấy ngàn Dollar, cũng không có bao nhiêu tiền, ai cũng có thể mua nổi, không đáng kể chút nào." Chàng trai tóc ngắn tiếp tục phản bác.
"Vé VIP vào cửa là 1899 Dollar một vé, quy ra nhân dân tệ thì khoảng 10 ngàn tệ." Triệu Nhạc Nhạc vẫn tiếp tục với quan điểm của mình: "Cái này còn không tính là có tiền, vậy như thế nào mới được xem là có tiền?"
"Nếu một lúc mua 10 vé thì anh thừa nhận anh ta có tiền."
"Anh nói đùa cái gì, anh ấy đi có một mình, một lúc mua nhiều vé như vậy để làm gì." Triệu Nhạc Nhạc nói.
"Bời vì người có tiền chân chính người ta căn bản không để số tiền ấy vào trong mắt chỉ là tiện tay thì mua thôi."
"Lý Đông Dương, anh không phải là ghen ghét người ta lớn lên đẹp trai, cho nên mới nói như vậy chứ."
"Thôi đi, anh ta cũng là so anh cũng chỉ đẹp trai hơn một chút mà thôi, nhưng anh có tiền hơn so với anh ấy, như thế thì có gì để anh phải ghen tỵ."
Sau mười mấy phút, cuối cùng Lâm Dật cũng đi được đến cửa sổ bán vé, hỏi:
"Cho tôi hỏi vé VIP bán thế nào?"
Lần này Lâm Dật không có dùng giọng nói tiếng anh mà những người đi du lịch hay nói, mà là dùng giọng chuẩn dân bản địa.
"1899 Dollar một vé."
"Tôi muốn hỏi một chút, vé VIP đều là không giới hạn số lần chơi trò chơi hay sao?"
Ở trong nước, có rất nhiều công viên giải trí có loại vé VIP không giới hạn số lần chơi, nhưng nơi này không phải trong nước, nên hỏi rõ ràng trước khi mua thì hay hơn.
"Thực sự xin lỗi, vé VIP của chúng tôi có hạn chế, mỗi một vé chỉ được chơi một trò chơi, nhưng trong này, đã bao hàm miễn xếp hàng và các phí phục vụ, vô cùng đáng giá."
"Này, người anh em, anh đừng khôi hài như thế được không." Lý Đông Dương cười nhạo nói:
"Nơi này không phải trong nước, vé VIP cũng chỉ được chơi một trò chơi, nếu anh không biết thì trước khi đi mua hãy lên mạng tra trước, đừng hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy thật là mất mặt xấu hổ mà."
"Lý Đông Dương, anh nói cái gì đó!" Triệu Nhạc Nhạc tức giận quát: "Người ta hỏi một chút thì có liên quan gì tới anh không, theo tôi thấy thì chính anh thấy người ta lớn lên đẹp trai hơn mình cho nên mới ghen ghét."
"Ghen ghét anh ta so với anh nghèo hơn à, em nói đùa gì vậy." Lý Đông Dương khinh thường nói:
"Cuối cùng anh có mua vé không, vé VIP chỉ có thể chơi một lần, nếu cảm thấy không có lời thì đi đi, đừng chậm trễ người phía sau mua vé."
Lâm Dật liếc mắt mắt nhìn Lý Đông Dương, cũng không thèm nói gì, quay đầu nhìn nữ nhân viên bán vé nói:
"Còn có loại vé nào nữa không? Loại mà không hạn chế số lần chơi đó?"
"Thực sự xin lỗi, chỗ chúng tôi chỉ có hai loại vé vé thường cùng vé VIP."
"Vậy vé VIP còn lại bao nhiêu vé?"
"Anh chờ một lát tôi kiểm tra." Nữ nhân viên bán vé thao tác trên máy tính một chút, rồi trả lời "Còn thừa lại 105 vé."
"Vậy được, tôi muốn mua hết."
"Cái gì, anh muốn mua hết? !"
Mọi người đứng xếp hàng ở phía sau đều ngây ngẩn cả người, có mấy người ngoại quốc cũng há hốc mồm nhìn người nam nhân Hoa Hạ này!
Vé VIP có giá là 1899 Dollar một vé, 105 vé có giá phải gần 200 ngàn Dollar!
Nếu quy đổi ra nhân dân tệ thì cũng gần 1,4 triệu!
Người này cũng quá có tiền đi!
"Tiên, tiên sinh, ngài khẳng định muốn mua lại toàn bộ 105 vé này sao?"
"Đương nhiên."
Bởi vì ở Mỹ không có thanh toán bằng ví điện tử, nên Lâm Dật lấy thẻ tín dụng trong túi ra trả tiền.
Lâm Dật cầm mấy tấm vé VIP nghênh ngang rời đi, để cho mấy người đứng ở đó sửng sốt nhìn theo.
"Lý Đông Dương, hiện tại anh cảm thấy thế nào, người ta so với anh ai có tiền hơn?"
Lý Đông Dương: . . .
Trở lại khu vui chơi, Lâm Dật tìm được Kỷ Khuynh Nhan, phát hiện nàng đang cầm một cây kem vani ăn hăng say.
"Lâm Dật, cây kem này ăn cực kỳ ngon, anh có muốn ăn hay không, em đi mua cho anh một cây nhé."
"Quá ngọt, anh không ăn đâu."
Lâm Dật cầm 1 xấp vé VIP nói, "Nào đi theo anh, mang em đi chơi ngựa gỗ."
"Vâng anh." Kỷ Khuynh Nhan vô cùng nể tình nói.
Cầm lấy vé VIP, hai người đi vào khu vực chơi.
"Ủa? Anh đứng bên ngoài làm gì thế?"
"Loại trò chơi này không thích hợp với những người nam tính như anh, em tự mình đi chơi đi."
Kỷ Khuynh Nhan dừng bước, nói với vẻ không cao hứng, "Nếu như anh không chơi thì em cũng không chơi."
"Được được được, anh cùng em đi vào chơi."
"Như vậy có phải tốt hơn không, anh không vào chơi một mình em chơi còn có ý nghĩa gì nữa."
Rất nhiều chuyện đều là như vậy, một người ăn lẩu cho dù có ngon cách mấy cũng cảm thấy ăn không ngon, nhưng hai người cho dù có ăn bún thập cẩm cay, thì cũng cảm thấy rất là ngon.
Bởi vì mặc váy nên Kỷ Khuynh Nhan chỉ có thể ngồi ở trong một chiếc xe ngựa ngỏ.
"Lâm Dật, anh đến cưỡi tiểu bạch mã ở bên cạnh em này."
Trong mắt giấu tinh hà, trong lúc cười mang ánh trăng, cảm xúc hưng phấn của Kỷ Khuynh Nhan giờ phút này đều thể hiện trên mặt của nàng.
"Được, nghe lời em."
Tiếng chuông vang lên, ngựa gỗ xoay tròn chậm rãi khởi động.
Lâm Dật thật sự không còn gì để nói, cái trò chơi này thật sự không dành cho những người nam tính như mình chơi.
"Lâm Dật quay đầu."
Nghe tiếng Kỷ Khuynh Nhan gọi, Lâm Dật quay đầu lại, vừa vặn nhắm ngay Camera của nàng, nàng nhanh tay bấm mấy tấm ảnh.
Mấy phút đồng hồ sau, thời gian kết thúc vòng xoay dần ngừng lại, Kỷ Khuynh Nhan có chút vẫn chưa thỏa mãn.
"Đúng rồi, vừa nãy quên hỏi anh một vé VIP có thể chơi trò chơi nhiều lần phải không?"
"Dĩ nhiên không phải."
"Vậy sao, tuy vẫn chưa chơi tận hứng nhưng cũng chỉ có thể rời đi."
"Anh đã mua hết 105 vé VIP, hiện tại còn hơn 100 vé chắc có thể để cho em chơi tới chán."
------
Dịch: MBMH Translate