"Anh, anh thế mà mua hơn 100 vé? !"
"Không phải em nói muốn chơi nhiều trò chơi sao vì thế anh mua nhiều một chút cho em đỡ phải xếp hàng."
Mấy người đứng xếp hàng ở bên cạnh nghe mà choáng váng.
Vé VIP vào cửa là 1899 Dollar một vé, một lần mua 105 vé, đó là hơn 200 ngàn Dollar a!
Thổ hào đi dạo Disneyland đều như thế sao?
Sống nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên nhìn thấy có người chiều bạn gái đến như thế.
Điều làm cho mọi người khó tiếp thu nhất là người ta còn lớn lên đẹp trai đến thế.
Mấy người nói xem có tức hay không.
Trong lòng Kỷ Khuynh Nhan rất là cảm động, lôi kéo cánh tay Lâm Dật, "Kỳ thật anh không cần phải mua nhiều như vậy, mua mấy vé là được rồi."
"Thật vất vả mới tới đây chơi một lần, làm sao cũng phải chơi cho đủ vốn chứ."
"Anh thật là tốt." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Chơi xong lần này em cũng không còn điều gì tiếc nuối nữa rồi"
"Em chỉ khen miệng vậy thôi à?"
"Đáng ghét anh lại muốn chiếm tiện nghi của em." Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng nói: "Chờ tối về."
"Cái này được rồi nha."
Kỷ Khuynh Nhan cười hắc hắc, khuôn mặt kiều diễm ướt át tựa như một đoá hoa rất là đẹp mắt.
Nửa giờ tiếp theo, Lâm Dật lại dẫn Kỷ Khuynh Nhan ngồi mấy lần, lúc này nàng mới hài lòng rời đi.
"Lâm Dật, em có chút đói bụng, chúng ta đi ăn đồ ăn đi."
"Được vậy ra ngoài ăn đi." Lâm Dật đề nghị: "Dù sao trong vòng một ngày, chúng ta có thể tuỳ tiện đi vào."
"Ra ngoài ăn làm gì." Kỷ Khuynh Nhan không cho là đúng:
"Em vừa mới xem qua trên vé VIP có ghi ngoại trừ miễn xếp hàng, còn cung cấp cơm trưa miễn phí, chúng ta ở chỗ này ăn là được rồi, còn có thể tiết kiệm một chút tiền."
"Tiết kiệm tiền làm gì, vạn nhất người chết, tiền không xài hết rất đáng tiếc."
"Lưu lại cho con còn không được sao."
"Một đứa bé cũng xài không hết."
"Vậy thì sinh thêm vài đứa là được rồi."
Lâm Dật mắt nhìn Kỷ Khuynh Nhan, "Anh tin em có năng lực này."
"Lâm Dật chết bầm, ai nói sẽ sinh con cho anh, đúng là không biết xấu hổ, nhanh đi ăn cơm thôi!"
Hai người đi tới Khu ăn uống, bởi vì mua vé VIP cho nên có thể ăn tất cả các món ở đây.
Nhưng điều đáng tiếc nhất là đồ ăn có hạn chế số lượng, bạn có thể ăn tất cả mọi thứ nhưng mỗi thứ chỉ được ăn 1 lần.
Hai người lấy không ít thứ, nhưng cũng không ăn được nhiều, chỉ có vài món hợp khẩu vị.
"Lâm Dật, em thấy sinh tố xoài này ăn rất ngon, anh lấy cho em theo một phần được không." Kỷ Khuynh Nhan nhỏ giọng hỏi.
Không biết từ lúc nào, trước mặt Lâm Dật nàng ăn uống không cần kiêng nể gì cả, muốn ăn cái thì thì cứ thoải mái mà ăn cũng không sợ Lâm Dật chê cười.
Nhưng hôm nay đang ở nơi công cộng nên nàng cũng chú ý hình tượng một chút muốn ăn gì thì nhờ Lâm Dật đi lấy giúp.
"Đã cuối tháng rồi em bớt ăn lạnh lại một chút đi." Lâm Dật đưa tay lên gãy gãy mũi và nói.
"Vậy được rồi." Kỷ Khuynh Nhan rất nghe lời, không có xoắn xuýt với việc lấy thêm sinh tố xoài nữa, đưa tay chỉ chỉ vào phần súp trước bàn, "Em cảm thấy món này cũng ăn rất ngon, nhưng mà ít quá anh lấy cho em thêm một phần nha."
"Được, anh đi lấy cho em."
Lâm Dật lau tay xong đứng dậy đi về phía quầy thức ăn.
"Tôi muốn hai phần súp."
Nói xong, Lâm Dật đem 2 tờ vé VIP đưa ra.
Nhìn thấy 2 tờ vé của Lâm Dật, người phụ nữ áo đen phụ trách buôn bán thức ăn rất khách khí.
Chàng thanh niên người Hoa này, một lúc mua hơn 100 vé VIP, xét theo số lượng vé thì các món trong nhà hàng anh ta có thể tùy tiện ăn với số lượng tùy thích.
Nhưng ngay lúc người phụ nữ áo đen chuẩn bị lấy súp đưa cho Lâm Dật thì có một giọng nói đầy trào phúng truyền đến.
"Món súp này có giới hạn số lượng cho mỗi người, không phải là đồ có thể tùy tiện lấy, mấy người coi nơi này như là tiệc buffet à."
Lâm Dật cùng Kỷ Khuynh Nhan quay đầu, phát hiện người nói chuyện, là cô gái tóc dài mới vừa nãy muốn cho gấu trúc khổng lồ ăn bánh quy.
"Thật sự xui xẻo đi đâu cũng gặp mấy người." Lâm Dật nói thầm một câu.
"Làm như chúng tôi muốn gặp mấy người không bằng." Trần Tuấn Diệp nói ra:
"Chẳng lẽ mấy người không đọc luật lệ hay sao? Thật là mất mặt với người nước ngoài."
"Tôi mua 105 tấm vé VIP, vì thế muốn ăn cái gì ăn bao nhiêu thì ăn, mấy người quản được sao? Thật là nhiều chuyện."
"Anh nói cái gì? ! Anh mua 105 tấm vé VIP? !"
Trần Tuấn Diệp cùng Vương Tử Nghệ đồng thời mở to hai mắt nhìn, có chút không thể tin được.
Lâm Dật cũng không có tiếp tục quan tâm đến hai người đó, anh đưa tay nhận lấy hai phần súp từ người phục nữ mặc áo đen sau đó đi về phía bàn Kỷ Khuynh Nhan đang ngồi.
"Một lần mà mua nhiều vé VIP như vậy theo em thấy chẳng qua cũng chỉ là đồ nhà quê đi tới nơi này trang bức mà thôi." Vương Tử Nghệ nói ra một câu đầy châm chọc khiêu khích.
"Mời các ngươi nói chuyện khách khí một chút." Kỷ Khuynh Nhan xụ mặt nói.
"Chúng tôi đã rất khách khí rồi." Vương Tử Nghệ cũng không yếu thế trả lời lại:
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng tốt nhất khi ra ngoài nên chú ý lời nói và việc làm của mình, để không làm mất mặt người Hoa Hạ.”
"Cũng không biết cái người ngớ ngẩn nào vừa mới gặp gấu trúc khổng lồ là muốn cho nó ăn." Lâm Dật cười ha hả nói: “Nếu như mất mặt thì cũng không tới phiên chúng tôi."
"Anh!."
Vương Tử Nghệ vừa muốn nổi giận, lại bị hai người vừa đi tới cắt đứt.
"Lão Vương, hai người không tìm chỗ ngồi ăn cơm mà đứng đây làm gì thế."
"Đụng phải hai người nhà quê thích xen vào chuyện của người khác, nên đứng đây giáo huấn họ vài câu, miễn cho mất mặt người Hoa chúng ta."
Hai người vừa đi tới là một nam một nữ, hai người nghe vậy thì di chuyển ánh mắt sang nhìn hai người Lâm Dật cùng Kỷ Khuynh Nhan, đột nhiên nét mặt thay đổi có chút mất tự nhiên.
Lâm Dật sau khi thấy hai người vừa đi tới, cũng hơi ngây người một chút.
Đây không phải là hai người mà lúc đi họp lớp cùng Tống Giai mình đã gặp sao, hai người này là Cao Nhân Tinh cùng Lý Tuyết Như.
Thật sự là vật họp theo loài, mấy người thích trang bức thì sẽ chơi chung với nhau.
"Lâm tiên sinh thật là khéo, không nghĩ tới tại nơi này lại gặp được các ngươi." Cao Nhân Tinh khách khí tiến lên chào hỏi.
"Mấy người nhận biết nhau sao?" Trần Tuấn Diệp thấy biểu hiện của hai người không đúng lắm nên hỏi.
"Trước đó lúc tham gia một bữa tiệc có gặp qua Lâm tiên sinh một lần." Cao Nhân Tinh nói ra:
"Tôi thấy chắc chuyện này có chút hiểu lầm gì đó, mọi người đều là người có mặt mũi, không bằng ngồi xuống uống một chén, xem như bỏ qua."
Sau khi biết được thân phận của Lâm Dật, Cao Nhân Tinh cùng Lý Tuyết Như đã không dám ở trước mặt anh ta trang bức.
"Chỉ bằng hai người bọn họ, cũng xứng ngồi xuống cùng tôi uống một chén sao?" Lâm Dật thản nhiên nói: "Anh cảm thấy tôi có thân phận như bọn họ hay là họ có thân phận ngang bằng tôi?"
"Không không không, Lâm tiên sinh, tôi không có ý tứ kia." Cao Nhân Tinh cười theo nói ra:
"Tất cả mọi người đều là người làm ăn, hòa khí sinh tài nha."
"Hòa khí cái mấy cái cọng lông." Lâm Dật nói ra: "Không có cùng một cấp bậc với tôi, anh nghĩ có thể cùng nhau nói chuyện sao?"
"Cái này. . ."
"Lão Cao, người này có lai lịch là gì vậy, làm sao lại trang bức tới thế." Trần Tuấn Diệp khẩn trương qua qua hỏi Cao Nhân Tinh.
Thấy cuộc trò chuyện của hai người, Trần Tuấn Diệp có thể nhìn ra, người nam nhân trước mắt này, tựa hồ còn có chút thân phận và địa vị, nếu không lão Cao không có khả năng dùng dạng này khẩu khí nói chuyện cùng anh ta.
"Lâm tiên sinh còn có chút địa vị, cũng không phải người bình thường." Cao Nhân Tinh nói ra.
"Ha ha, anh ta có thân phận không tầm thường gì chứ?" Trần Tuấn Diệp không cho là đúng:
"Lão Cao, tình huống của tôi cậu cũng biết, cậu cảm thấy tôi hiện tại còn có thể sợ hãi trước mặt ai sao? Chỉ cần không phải cấp bậc như Tần thiếu gia, thì tôi ở trước mặt bất kỳ ai đều có quyền lên tiếng."
------
Dịch: MBMH Translate