"Chuyện này..."
Cao Nhân Tinh chần chờ chốc lát, nói:
"Lâm tiên sinh, tôi biết sản nghiệp nhà anh lớn, nếu như là lúc trước, lão Trần xác thực không sánh được với anh, nhưng bây giờ, công ty của anh ấy đã nhận được đầu tư vốn Thiên sứ đã hoàn tất vòng đầu tư vốn A, vòng đầu tư vốn B cũng sẽ sớm bắt đầu, thị trường tương lại đặt biệt tốt. So ra, năng lực của anh ấy cũng không có kém anh..."
"Thật sao, chỉ mới qua hai vòng đầu tư vốn, anh ta đã ngông cuồng như vậy à?"
"Haha ..." Trần Tuấn Diệp cười lạnh một tiếng, "Có một chuyện, anh chắc là không biết, người đầu tư cho tôi không phải người bình thường."
"Vậy thì thực sự tôi muốn biết, ai có năng lực lại để cho anh ngông cuồng đến như vậy."
"Tập đoàn Trung Hán chắc anh cũng đã nghe qua rồi." Trần Tuấn Diệp nói: "Vòng đầu tư vốn A của tôi, chính là tập đoàn Trung Hán đầu tư, hơn nữa đầu tư vòng B, bên tập đoàn Trung Hán cũng sẽ ra trận."
"Chỉ một tập đoàn Trung Hán cũng đã cho anh cái sự tự tin lớn như vậy ư?" Lâm Dật nói: "Tần Hán là tổ tông của anh à."
"Anh chắc là bị dọa sợ nên bắt đầu mắng người à." Trần Tuấn Diệp nói:
"Nói cho anh biết, ngoại trừ tập đoàn Trung Hán, tập đoàn Lăng Vân cũng là tập đoàn mới lớn mạnh ở Trung Hải, cũng đầu tư vào công ty của tôi, hơn nữa là từ vòng Thiên sứ theo tới vòng B!"
"Tuấn Diệp, anh nói những chuyện này với một tên nhà giàu mới nổi như anh ta làm gì." Vương Tử Nghệ nói:
"Dạng người như anh ta sợ rằng ngay cả đầu tư bỏ vốn là cái gì cũng không biết."
Kỷ Khuynh Nhan cũng đã bó tay, đỡ huyệt thái dương lắc đầu.
Những người này có hơi quá tự tin, tự bản thân cảm thấy mình quá tốt sao?
Cao Nhân Tinh đứng dậy, giải thích:
"Lâm tiên sinh, chắc hẳn anh đối với tập đoàn Lăng Vân mới nổi chưa nghe qua nhiều, tôi có thể nói với ngài một chút, tuy rằng bọn họ đột nhiên xuất hiện, nhưng thực lực tuyệt đối không thể coi thường. Tòa tháp đôi vừa khánh thành, đã bị ông chủ đứng sau tập đoàn Lăng Vân chi ra 18 tỷ mua lại rồi. Có một người như vậy chống lưng phía sau cho lão Trần, ngài khả năng thật sự ..."
Cao Nhân Tinh nói chưa hết ý đã dừng, nhưng anh tin tưởng, Lâm Dật sẽ hiểu rõ ý tứ của mình.
Xét riêng về tài sản, Trần Tuấn Diệp có thể không bằng anh ta, nhưng xét về triển vọng và tương lai phát triển, Lâm Dật là không bằng người ta nha.
Lời nói của Cao Nhân Tinh đã hoàn toàn gây sốc cho những người Trung Quốc đang ăn cơm ở đây.
Mặc dù Tần Hán là người ở Trung Hải, nhưng ở trên Internet thực sự có sức ảnh hưởng rất lớn.
Mà trong miệng anh ta, tập đoàn Lăng Vân thần bí kia đã bỏ ra tiền ra mua một tòa nhà với giá trị 18 tỷ. Có hai đại nhân vật lớn như vậy chống lưng cho anh ta, còn ai dám động thủ với anh ta nữa chứ.
Bằng không chính là cùng với hai nhân vật lớn kia trở thành kẻ địch nha!
Ha ha ——
Kỷ Khuynh Nhan nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Gióng trống khua chiêng nói nhiều như vậy, lại còn là Lâm Dật quăng.
Lâm Dật cũng bị chọc giận quá mà cười lên, thậm chí cũng không biết nói cái gì cho phải.
"Ai là người đã đầu tư cho các anh? Hà Viện Viện hay là Kỳ Hiển Chiêu?"
Trần Tuấn Diệp sửng sốt khi nghe Lâm Dật nhắc đến tên Hà Viện Viện cùng Kỳ Hiển Chiêu, "Anh lại còn biết Hà tổng cùng Kỳ tổng sao?"
"Đừng có gấp đặt câu hỏi như vậy, anh nói cho tôi biết một chút, là ai đưa tiền cho anh?"
"Kỳ tổng quyết định."
"Đừng có gấp, tôi trước tiên gọi điện thoại."
Lâm Dật cầm điện thoại di động, bấm số điện thoại của Kỳ Hiển Chiêu, quá một lúc lâu sau mới có người bắt máy.
"Lâm tổng?"
Bởi vì chênh lệch múi giờ, lúc này tại Trung Quốc bên kia mới một giờ sáng, Kỳ Hiển Chiêu đã nghỉ ngơi.
"Cậu có biết người tên là Trần Tuấn Diệp không?"
"Có quen biết, anh ta là tổng giám đốc của bên khoa học kỹ thuật Trung Tụ, các hạng mục của công ty cũng không tệ lắm, tôi đã đầu tư cho Thiên Sứ vòng A, vòng B cũng chuẩn bị tiếp tục đầu tư."
"Tôi đã gặp người này rồi, cảm giác người không ra hồn, rút vốn đi."
"Rút vốn?"
"Không sai, rút lui." Lâm Dật thản nhiên nói:
"Được, sáng sớm ngày mai tôi sẽ liên hệ với bên Trung Tụ, rút vốn đầu tư ra."
"Ừm, nghỉ ngơi thật tốt."
Giao phó xong chuyện rút vốn, Lâm Dật cúp điện thoại, Trần Tuấn Diệp cùng Cao Nhân Tinh đều bất động tại chỗ, không biết nói cái gì cho phải.
Trần Tuấn Diệp có thể nghe được, người nói chuyện bên kia chính là COO của tập đoàn Lăng Vân, Kỳ Hiển Chiêu!
Mà anh ta vừa nãy, rõ ràng gọi người đàn ông trước mắt này Lâm tổng!
Lẽ nào bọn họ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới?
Nhưng Kỳ tổng cũng đã là COO của tập đoàn Lăng Vân rồi, cấp trên của anh ta, ngoại trừ chủ tịch, còn có thể là ai?
"Lâm, Lâm tiên sinh, ngài mới vừa nói cái gì rút vốn?" Trần Tuấn Diệp nơm nớp lo sợ dò hỏi.
"Không sai, rút vốn rồi." Lâm Dật cười nói: "Nhưng mà đừng có gấp, cuộc gọi của tôi cũng chưa có kết thúc đâu."
Lâm Dật cầm điện thoại di động, lại bấm số điện thoại của Tần Hán.
So với Kỳ Hiển Chiêu mơ mơ màng màng, Tần Hán bên kia lại đang hò hét loạn cào cào, thậm chí còn có giọng tà âm của một người phụ nữ, làm cho khuôn mặt của Kỷ Khuynh Nhan đỏ bừng.
Hiển nhiên, đang chơi trò chơi với nhiều người khác.
"Có chuyện gì vậy? Hơn nửa đêm còn gọi điện thoại cho anh."
"Tôi trước đó không phải kêu anh đầu tư cho khoa học kỹ thuật Trung Tụ sao. Hôm nay tôi đã gặp ông chủ của bọn họ, cảm giác chỉ số thông minh có chút không nói thành lời, đừng bỏ vốn cho vòng B nữa, kinh phí đầu tư vòng A cũng rút về hết đi."
"Sát, vậy sao cậu không nói sớm." Tần Hán mắng: "Có phải hay không cái tên thiểu năng kia đắc tội với cậu, có cần anh lên tiếng không, đem bọn họ phong sát "
"Cũng được."
"Bây giờ anh đang bận chờ anh vui vẻ xong ngày mai sẽ làm việc này giúp cậu."
"Được."
Cúp điện thoại, Lâm Dật mỉm cười nhìn Trần Tuấn Diệp, "Chúng ta tiếp tục tán gẫu, anh còn có thân phận khác không? Nói cho tôi nghe thử xem, nhìn xem anh bây giờ có đủ tư cách ngồi cùng một chỗ với tôi hay không."
Trần Tuấn Diệp đã run lên, sắc mặt trắng bệch, khó coi muốn chết.
"Anh, anh là ai..."
"Tôi là ai?" Lâm Dật cười, "Việc này đúng thật sự là trùng hợp, tôi chính là ông chủ của tập đoàn Lăng Vân, người bỏ ra 18 tỷ mua tòa tháp đôi, chính là tại hạ đây."
Phốc ——
Trần Tuấn Diệp suýt chút nữa thổ huyết!
"Anh, anh lại là ông chủ của tập đoàn Lăng Vân!"
"Không sai." Lâm Dật xoa xoa tay, "Còn có, tập đoàn Trung Hán bỏ tiền đầu tư, cũng là tôi nói anh ta làm, nếu không anh ta cũng không có tinh lực lãng phí thời gian ở trên người anh đâu."
Cao Nhân Tinh ở bên cạnh, nghe xong hãi hùng khiếp vía.
Anh ta cảm giác mình cùng Trần Tuấn Diệp, chính là hai cái đầu óc tối dạ.
Công ty của Trần Tuấn Diệp có thể có triển vọng như vậy, tất cả đều là do người đàn ông trước mắt này thúc đẩy, mình và anh ta còn tự cảm thấy bản thân ưu việt nữa chứ!
Quả thực là não tàn mà!
"Hóa, hóa ra tất cả đều là do anh làm."
"Chính là tôi làm." Lâm Dật nói: "Tôi kiến nghị các anh nên dừng cuộc chơi ở đây, đi về xử lý chuyện của công ty đi."
"Không, không được ..."
Trần Tuấn Diệp quỳ trước mặt Lâm Dật, "Lâm tiên sinh, van cầu ngài lại cho tôi một cơ hội, sự nghiệp của tôi vừa mới bắt đầu, nếu như các anh rút vốn rồi, tôi sẽ xong đời mất!"
"Việc này anh cầu tôi cũng vô ích thôi." Lâm Dật nói:
"Trời tạo nghiệp chướng còn có thể tha thứ, tự mình làm bậy thì không thể sống được, anh vẫn là tự cầu phúc đi."
Trần Tuấn Diệp ánh mắt đờ đẫn, thật giống linh hồn đã bị rút đi.
"Tuấn Diệp, anh không cần như vậy, với tài năng của anh, em tin tưởng anh nhất định sẽ đông sơn tái khởi." Vương Tử Nghệ nói một câu an ủi.
Chát!
Trần Tuấn Diệp quay đầu lại, tát vào mặt Vương Tử Nghệ một cái.
"Đều mẹ nó tại cô, khi không lại đòi đi cho gấu trúc ăn, rồi chạy đến chỗ Lâm tổng kiêu căng ngạo mạn, nếu như không phải tại cô, lão tử cũng sẽ không như vậy!"
"Anh dám đánh tôi!"
Vương Tử Nghệ bưng mặt của mình, "Tôi thực sự là nhìn lầm anh rồi!"
"Nhìn lầm? Mẹ nó, đều mẹ nó tại cô, tương lai của lão tử tất cả đều bị hủy ở trên tay cô!"
"Là chính anh vô năng, lại còn trách tôi, anh không cảm thấy xấu hổ hả!" Vương Tử Nghệ mắng: "Cả đời này anh cũng không có tiền đồ rộng mở, thúc ngựa cũng không đuổi kịp Lâm tổng!"
Lâm Dật lau miệng, không quan tâm trận khẩu chiến của hai người bọn họ, cùng Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy rời đi.
Mớ hỗn độn này, vẫn để cho bọn họ tự xử lý thì hơn.
Buổi chiều, Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan dạo chơi một vòng bên trong công viên giải trí.
Mặc dù có rất nhiều trò chơi để chơi, cũng có nhiều trò chơi kích thích, nhưng Kỷ Khuynh Nhan không dám chơi.
Đặc biệt là vòng đu quay, Kỷ Khuynh Nhan rất muốn ngồi.
Nhưng lại sợ, cuối cùng quyết định coi vòng đu quay như một vật để dành, đợi cuối cùng lúc rời đi, tới nơi này ngồi một lần nữa.
"Lâm Dật, anh vừa nãy đáp ứng em, lúc chúng ta trở về, phải cùng em ngồi vòng đu quay một lần, không thể đổi ý."
"Anh đã đưa em đến Disney rồi, chẳng lẽ còn sợ ngồi vòng đu quay với em sao?" Lâm Dật nói: "Là em không dám ngồi đó chứ."
"Nhưng qua mấy ngày nữa em khả năng liền dám, cho nên anh không thể nuốt lời, nhất định phải dẫn em tới đây." Kỷ Khuynh Nhan nói một cách nghiêm túc.
------
Dịch: MBMH Translate