"Yên tâm, anh sẽ không nuốt lời."
Lâm Dật không biết tại sao Kỷ Khuynh Nhan lại cố chấp đối với vòng đu quay như thế, nhưng anh vẫn đồng ý.
Đây cũng không phải là việc lớn lao gì, không có lý do gì để không đáp ứng.
Chìm trong màn đêm, hai người đi dạo khắp nơi trong công viên giải trí, thưởng thức hết tất cả các cảnh đẹp của Disneyland nổi tiếng trên thế giới, sau đó hai người mới chậm rãi đi bộ về khách sạn.
"Lâm Dật, em phải nói với anh vài câu về việc phân phòng ngủ tối hôm nay."
"Ách, em muốn nói gì?"
"Giường lớn là của em."
"Dựa vào cái gì?" Lâm Dật không đồng ý: "Cái này phải dựa vào thực lực nói chuyện chứ."
"Tuy rằng em không đi du học, nhưng điểm IELTS của em là 8 chấm, bất luận nhìn như thế nào, thực lực của em so với vốn liếng tiếng Anh của anh mạnh hơn nha."
"Vậy được." Lâm Dật nhìn xung quanh, nhìn thấy cách đó không xa, có một cô gái đang đeo cặp sách, nói:
"Em nhìn thấy cô gái đó không? Nếu như em giúp anh lấy được phương thức liên lạc của cô ấy cho anh, giường lớn trong phòng ngủ sẽ là của em."
Kỷ Khuynh Nhan nghiêm mặt, nhìn Lâm Dật nói: "Anh muốn phương thức liên lạc của người ta làm gì?"
"Này không phải là vì biểu hiện năng lực của em sao? Anh không có ý gì khác."
"Vậy được." Kỷ Khuynh Nhan tự tin mà nói: "Không phải chỉ là phương thức liên lạc thôi sao, em đi đây."
Lâm Dật ngồi ở một bên, cũng không quá để ý.
Với trình độ xã giao bằng tiếng anh của Kỷ Khuynh Nhan, muốn hỏi phương thức liên lạc là không thành vấn đề gì.
Dù sao phụ nữ với phụ nữ là không có nhiều ý thức phòng bị như vậy.
Có thể nói không có bất kỳ độ khó gì cho nhiệm vụ lần này.
"Không được, cái nhiệm vụ này không được, anh đổi một cái khác."
"Hả?"
Lâm Dật ngồi ở trên bậc thang, ngồi còn chưa nóng mông, đã thấy Kỷ Khuynh Nhan vẻ mặt hậm hực trở lại.
"Làm sao vậy? Nhiệm vụ đơn giản như vậy mà em cũng không hoàn thành được, em làm thế nào làm được CEO vậy?"
"Chuyện này không có quan hệ gì với việc làm CEO của em." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Cô gái kia là người Pháp, căn bản không có cách nào giao tiếp được, cho nên phải thay đổi mục tiêu."
"Xong đời, ngay cả tiếng Pháp cũng không biết, em còn không thấy ngại khi nói mình là học bá sao."
"Chuyện này là hai chuyện khác nhau, tiếng Pháp so với tiếng Anh khó hơn nhiều. Hơn nữa lúc em học đại học, cũng không tiếp xúc qua môn ngoại ngữ này, chuyện này là bình thường mà." Kỷ Khuynh Nhan không phục nói: "Anh nói cứ như là anh nói được ấy."
"Nếu như anh làm được thì sao?"
"Anh nếu như có thể hỏi được phương thức liên lạc của cô gái đó, tối nay giường lớn trả về cho anh."
"Chỉ chờ mỗi câu nói này của em."
Cô gái người Pháp ở bên nhìn thấy Lâm Dật đi tới, vẻ mặt đột nhiên trở nên ngượng ngùng, lộ ra một tia thẹn thùng.
"Khụ khụ khục..."
Lâm Dật ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Chào cô, cô có biết nói tiếng Trung không!"
Kỷ Khuynh Nhan nhịn không được, che miệng cười khẽ.
Lại còn dùng chiêu này.
"Em vừa nãy cũng đã hỏi qua, cô ấy không biết nói tiếng Trung."
"Ách ... Khó trách em tự tin như vậy."
"Đương nhiên, bị anh qua mặt một lần rồi, nếu như không có nắm chắc hoàn toàn, em làm sao dám cá với anh đây." Kỷ Khuynh Nhan đắc ý nói: "Cho nên hôm nay, anh ngủ trên sofa đi, giường lớn là của em."
"Mỹ nữ, tôi có thể xin phương thức liên lạc của cô được không?"
"Ơ?"
Kỷ Khuynh Nhan vừa quay người rời đi, bất ngờ nghe được, Lâm Dật đang nói tiếng Pháp một cách lưu loát.
Điều này sao có thể !
Anh ấy thực sự nói được tiếng Pháp?!
Anh ấy học lúc nào?
"Đương nhiên." Cô gái người Pháp rõ ràng cũng hưng phấn, lập tức đem phương thức liên lạc nói cho Lâm Dật.
Lâm Dật lắc lắc điện thoại, cười nói: "Cảm ơn, liên hệ sau nhé."
Lấy được phương thức liên lạc xong, Lâm Dật vỗ vai Kỷ Khuynh Nhan.
"Đi thôi, ghế sô pha của em đang vẫy tay gọi em kìa."
Đầu Kỷ Khuynh Nhan có chút không nghe sai khiến, ngốc manh nhìn Lâm Dật.
"Anh, anh làm sao có thể nói tiếng Pháp được vậy?"
"Tiếng Pháp mà thôi, có thể làm khó anh được sao." Lâm Dật nhún vai một cái, "Vốn định cho em một cơ hội, nhưng ông trời đau lòng anh, cho nên hôm nay phiền em ngủ trên sô pha nha."
"Lâm Dật, anh khi dễ người!"
Kỷ Khuynh Nhan giậm chân phồng hai má lên, lấy kỹ năng cơ bản của phụ nữ Trung Quốc, khóc lóc om sòm chơi xấu.
Lâm Dật vốn tưởng rằng một người phụ nữ có trình độ như Kỷ Khuynh Nhan, hẳn là sẽ không dùng chiêu này.
Không nghĩ tới, cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.
"Được rồi, đừng chơi xấu nữa." Lâm Dật bất đắc dĩ nói: "Tối nay em ngủ trên giường."
"Hì hì, như vậy mới được chứ." Kỷ Khuynh Nhan đứng ở một bậc bên trên bậc thang, mở hai tay ra, "Lâm Dật, anh cõng em đi về đi."
"Được."
Lâm Dật mỉm cười đi tới, cúi người, để cho Kỷ Khuynh Nhan nằm úp sấp trên lưng mình.
Nằm trên lưng Lâm Dật, cảm giác an toàn chưa từng có bao quanh toàn thân cô, chưa từng có ai đem lại cảm giác an toàn này cho cô.
"Lâm Dật, anh có điều gì muốn nói không?" Kỷ Khuynh Nhan thấp giọng hỏi.
"Rất mềm, tiếp tục duy trì."
"Rất mềm?"
Khuôn mặt Kỷ Khuynh Nhan ửng đỏ, "Ai cho anh nói cái này."
"Đây chính là cảm thụ trực quan nhất của anh nha."
"Hừ, không có chút lãng mạn nào."
Mặc dù là một nữ CEO giá trị nghìn tỷ, nhưng bên trong Kỷ Khuynh Nhan vẫn tồn tại một chút tâm tư của thiếu nữ, yêu thích màu hồng và sự lãng mạn.
"Lâm Dật, đặt em xuống đi, sắp đến khách sạn rồi." Kỷ Khuynh Nhan lặng lẽ mà nói nhỏ.
"Đến khách sạn rồi thì làm sao? Anh cõng em về đến phòng luôn."
"Như vậy sao được, trong khách sạn có nhiều người như vậy, em xấu hổ, mau buông em xuống đi."
"Không thể nào, cứ thành thật mà nằm trên lưng anh đi."
Lâm Dật không quan tâm nhiều như vậy, nghênh ngang cõng Kỷ Khuynh Nhan trên lưng về phòng.
Người sau khuôn mặt đỏ bừng, đem đầu chôn ở trên lưng Lâm Dật, xấu hổ đến mức không dám nhìn ai.
Khi vào đến phòng, Kỷ Khuynh Nhan nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa nãy trong khách sạn có rất nhiều người, ngày mai em cũng không dám ra ngoài nửa." Kỷ Khuynh Nhan bụm mặt, mặt đỏ như cái lò lửa nhỏ.
"Anh đã nói với em rồi, em không hiểu phong tục địa phương ở đây sao." Lâm Dật nói thập phần trịnh trọng:
"Hai chúng ta đều độc thân, anh cõng em, cũng coi như là chuyện bình thường, nhưng em xem những người nam nữ kia tiến vào, không có mấy người là dẫn vợ hoặc bạn gái tới, bọn họ đều không có xấu hổ, em thẹn thùng cái gì chứ?"
"Làm sao anh biết được? Lúc trước anh cũng chưa từng tới mà."
"Này còn cần phải hỏi sao, cá đã mắc câu, em chả lẽ thả ra sao? Phụ nữ đều đã tới tay, ai còn cam lòng tới đây tiêu phí?"
Ừm...
Mặc dù là ngụy biện, nhưng làm sao tìm được điểm phản bác đây?
"Anh nói bậy." Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy, "Em đi tắm rửa đây, lúc nãy anh vừa mới nói, giường lớn cho em."
"Yên tâm, khẳng định cho em."
"Này còn tạm được."
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người nói chuyện phiếm vài câu, Kỷ Khuynh Nhan liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng nằm ở trên giường, lại không ngủ được.
"Ngày hôm qua anh ấy đem mình ôm vào phòng, hôm nay lại để anh ấy nằm một mình ở bên ngoài, có phải quá ích kỷ không?"
"Đưa cho anh ấy một cái chăn, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ?!"
Nghĩ tới đây, Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy tìm một cái chăn, chuẩn bị đưa tới cho Lâm Dật.
Cùm cụp ——
Kỷ Khuynh Nhan mở cửa phòng, lại bất ngờ nhìn thấy, Lâm Dật ăn mặc chỉnh tề, đứng ở cửa gian phòng.
"Anh muốn ra ngoài sao?"
------
Dịch: MBMH Translate