Tin nhắn Wechat của Kỷ Khuynh Nhan khiến Lâm Dật khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Muốn hoa hồng thì cứ việc nói thẳng là được rồi, cần gì phải thế.
Lâm Dật: “Xem tâm trạng đã.”
Mấy phút sau, điện thoại vẫn im lặng.
Lâm Dật đoán, Kỷ Khuynh Nhan có lẽ đã thấy nhưng không trả lời lại.
Phát huy tính cách của cô gái kiêu ngạo một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Lâm Dật xoa xoa cằm, chỉ tặng một bó thì chẳng thú vị gì cả.
Nhìn thời gian, phát hiện bây giờ mới là 8 giờ tối. Ở Trung Hải – Thành phố không ngủ này, có lẽ tiệm hoa vẫn chưa đóng cửa.
Nếu như nắm bắt thời gian có lẽ vẫn còn kịp.
Hạ quyết tâm, Lâm Dật lái xe, đi tới đường Văn Thuận của Trung Hải.
Đây là một con phố hoa của Trung Hải, muốn tìm tiệm hoa cao cấp, trung cấp, hay cấp thấp ở đây đều có.
Đến đường Văn Thuận, Lâm Dật tìm một tiệm hoa lớn nhất, tiêu sái bước vào, cũng đi dạo bộ ở bên trong.
“Mấy người xem kìa, anh chàng kia đẹp trai quá!”
Nhìn thấy Lâm Dật bước vào, mấy nữ nhân viên của tiệm mê mẩn, trong mắt toàn những ngôi sao nhỏ.
“Anh ấy mua hoa vào giờ này, có lẽ là đi tặng bạn gái đó.”
“Rốt cuộc là cô gái nào có phúc vậy chứ, có thể tìm được anh bạn trai đẹp trai như vậy.”
“Có lẽ kiếp trước cô ấy giải cứu ngân hà cũng không chừng.”
Nhìn thấy bộ dạng mê mệt của mấy nữ nhân viên, người phụ nữ trung niên là chủ tiệm lắc lắc đầu.
Mấy nha đầu này, đúng là trẻ người non dạ.
Đẹp trai quả thật là có ưu thế, nhưng ở xã hội hiện thực này, nếu không có tiền, cũng sẽ bị những điều vụn vặt của cuộc sống vùi dập thôi.
Ngây thơ quá mà.
“Mấy đứa bình thường chút được không? Sao mà cứ nhìn thấy trai đẹp là bước đi không nổi vậy?”
“Chủ yếu là đẹp quá mức rồi.” Một nữ nhân viên tóc dài nói:
“Nếu không phải là đang “mùa dâu rụng”, chắc chắn em sẽ đi quyến rũ anh ấy.”
“Kém quá, nếu là tôi thì tôi để anh ấy vượt đèn đỏ luôn.”
Bà chủ bất đắc dĩ lắc đầu, là một người người từng trải, xem ra phải dạy cho mấy đứa một bài học.
“Chị Hà, em không tin chị không động lòng chút nào đâu.” Nữ nhân viên tóc dài nói.
“Có gì để động lòng chứ, chồng chị đối với chị đâu có tệ, khiến chị không phải lo cơm áo gạo tiền, chị đối với cuộc sống hiện tại vô cùng vừa ý, sẽ không động lòng với người khác đâu.”
“Em không tin, chắc chắn chị giả bộ.”
“Mấy đứa đúng là ngây ngô nông cạn, chỉ biết nhìn mặt thôi.” Chủ tiệm nói:
“Không phải chém gió với mấy đứa đâu, lúc chị còn trẻ, mấy tên nhóc theo đuổi chị toàn là trai đẹp, hơn nữa cũng không kém cậu kia là bao...”
“Chị Hà, nếu chị nói vậy thì càng giả hơn đó.”
“Sao nào, mấy đứa vẫn không tin?”
“Bọn em tin lúc chị trẻ có người theo đuổi, nhưng không tin có người đẹp bằng anh ấy.”
“Được rồi, đúng là bộ dạng không đẹp bằng cậu ta.” Nữ chủ tiệm nói:
“Nhưng chuyện chị muốn nói là, đẹp trai cũng không thể coi là cơm ăn được, chỉ có cơ sở kinh tế mới có thể quyết định được kiến trúc thượng tầng.”
“Nói thì nói vậy không sai, nhưng làm sao chị biết anh ấy không có tiền chứ?”
“Em xem có đại gia nhà ai lại tự ra ngoài mua hoa không?” Nữ chủ tiệm giải thích:
“Chỉ cần cậu ta bắn chút tín hiệu, những cô gái này đều sẽ chủ động mua thuốc tránh thai tới khách sạn đợi cậu ta ngay, chuyện mua hoa tặng người khác, chỉ có kẻ nghèo mới làm thôi.”
Nghe chủ tiệm phân tích, mấy nữ nhân viên liên tục gật đầu, tựa như đã hiểu ra đạo lý.
“Không biết ở đường Văn Thuận có tiệm thuốc không nhỉ?” nữ nhân viên tóc dài hỏi.
“Em tìm tiệm thuốc làm gì? Không khỏe hả?”
“Em đi mua thuốc tránh thai đó.”
Chủ tiệm: ...
Xem ra phải dùng hành động thực tế dạy cho cô ấy một bài học.
Đi dạo được một hồi quanh tiệm, Lâm Dật phát hiện trong cửa hàng cũng có đủ các chủng loại hoa hồng.
Đến cả hoa hồng xanh khó mua nhất, nơi này cũng có bán. Chỉ là giá cả có chút thái quá, 199 tệ một bông.
Đi tới trước quầy, Lâm Dật hỏi:
“Tôi muốn mua hoa hồng, nếu để tới sáng ngày hôm sau liệu có còn tươi không?”
“Thưa ngài, chúng tôi đã đóng cửa rồi, thật sự xin lỗi.” Nữ chủ tiệm nói.
“Đóng cửa rồi?” Lâm Dật bất ngờ nói: “Không phải cửa vẫn mở sao?”
“Chỗ chúng tôi 9 giờ đóng cửa, đang làm hạch toán rồi, cho nên không bán hàng nữa.”
“Vậy được, làm phiền rồi.”
Lâm Dật cũng không phí lời, quay người rời đi.
Mấy nữ nhân viên đều ngắm tới ngốc luôn, bà chủ cũng đỉnh thật, đẹp trai tới mức này mà cũng cự tuyệt được.
“Haizz, đáng tiếc quá mà.”
Rừm rừm rừm...
Ngay tại lúc này, tiếng ầm ầm truyền đến, dọa mấy người phụ nữ trong tiệm một phen.
“ m thanh này cũng ồn quá đi mất.”
“Hình như là tiếng động cơ xe ô tô.”
“Sao được chứ, làm gì có ô tô nào âm thanh lớn như vậy.”
“Cô ngốc chết đi được.”
Mấy nữ nhân viên chạy tới bên cửa sổ, suýt chút rớt tròng mắt ra ngoài.
“Trời đất, thật sự là xe thể thao, là xe thể thao của anh trai lúc nãy đó!”
“Cái gì? Cậu ta lái xe thể thao tới?”
Nữ chủ tiệm ngơ luôn, vội vội vàng vàng ném công việc trong tay xuống, chạy ra bên ngoài.
Thật sự là xe thể thao!
Chuyện gì vậy trời?
Đại gia có tiền có sắc mà lại tự mình tới mua hoa, phá vỡ nhân sinh quan quá mà!
Cậu ta căn bản đâu cần mấy thứ này chứ.
“Nè nè nè, anh đẹp trai đợi chút!”
Lâm Dật không nghe thấy tiếng gọi của bà chủ, lái xe đến một cửa tiệm khác cách đó hơn trăm mét, tên là tiệm hoa Sủng Ái.
Tên gọi có chút tầm thường, nhưng quy mô không nhỏ.
“Anh đẹp trai, đợi chút đã!”
Lâm Dật vừa dừng xe đã nghe thấy tiếng gọi của bà chủ tiệm lúc nãy, đang một mạch chạy như điên tới.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không phải cậu cần xem hoa sao, tới tiệm của chúng tôi xem đi.”
“Không phải tiệm của mấy người đóng cửa rồi sao? Tôi còn mua gì nữa?”
Mặt nữ chủ tiệm khoa trương, nếu như tôi biết cậu lái xe thể thao tới thì tôi đâu có đóng cửa chứ!
“Vừa nãy là hiểu nhầm thôi, khách hàng là thượng đế, cậu đã tới cửa rồi, có lý nào chúng tôi lại đóng cửa chứ.”
“Ê ê ê, cô làm cái gì đó, đến tận cửa dành mối làm ăn là sao hả.”
Người nói câu này là chủ tiệm hoa Sủng Ái.
Nhìn thấy Lâm Dật lái xe thể thao tới, liền tự mình ra tiếp đón, nào ngờ lại có người muốn cướp mối làm ăn.
“Sao lại gọi là cướp mối chứ.” Nữ chủ tiệm không nghe nổi nữa, “Lúc bắt đầu cậu ấy đã tới tiệm chúng tôi rồi, sao có thể nói là cướp mối làm ăn được.”
“Nhưng tiệm mấy người đóng cửa rồi còn gì, thế mà còn chen vào đây, quá đáng quá đi mất.”
“Tôi đây làm ăn buôn bán bình thường...”
“Được rồi được rồi, hai người đừng có cãi nữa.” Lâm Dật cạn lời: “Hai tiệm các người gộp lại, tổng cộng có bao nhiêu hoa hồng?”
“Cộng vào tất cả các loại thì có khoảng 2000 đóa, nhưng chúng tôi có vườn hoa, xuất thêm lượng hàng chắc chắn không vấn đề gì.”
“Chúng tôi cũng có vườn hoa, cậu muốn bao nhiêu chúng tôi cũng có thể cung cấp được.” Ông chủ của tiệm Hoa Sủng Ái nói.
“Không cần biết hai người có bao nhiêu, tôi lấy hết, trang trí khắp xe, và giúp tôi bố trí một một nơi, trước 5 giờ sáng, nhất định phải xong hết, có thể làm được không?”
“Lấy hết?”
Lâm Dật gật đầu: “Lấy hết.”
“Biết, biết rồi, chúng tôi đi chuẩn bị ngay...”
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dật lái xe đến biệt thự Vân Thủy của Kỷ Khuynh Nhan, bữa sáng đã bày lên bàn.
“Vẫn chưa ăn sáng đúng không, lại đây ăn đi.”
Kỷ Khuynh Nhan đeo tạp dề, thấy Lâm Dật tới, giúp anh lấy dép lê.
Nói đoạn, Kỷ Khuynh Nhan liếc mắt ngó trước nhìn sau.
“Anh đi tay không tới hả?”
------
Dịch: MBMH Translate