“Có chỗ nào kỳ quặc sao? Tất cả đều hợp tình hợp lý mà.”
Tào Tướng Dư lạnh mặt nói:
“Cô có biết tôi vì chuyện này đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết không. Cô nhìn tóc bạc của tôi xem, vì nắm giữ Khoa Sáng, hiện tại thần kinh cũng suy nhược.”
Vốn dĩ Tào Tướng Dư đã tràn đầy địch ý đối với Tào Tĩnh Thu.
Hiện tại mình vừa mới chiếm được một chút thế thượng phong, cô ta lại đứng ra nói này nói nọ.
Thật sự là đáng giận mà!
Vẻ mặt của Tào Tĩnh Thu vẫn không đổi, “Ai là người theo anh ký hợp đồng? Sao lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như thế?”
Đến lúc này, Tào Tĩnh Thu cũng không thèm bận tâm về vấn đề mặt mũi nữa.
Nếu như không có vấn đề gì, như vậy thì tất cả đều vui vẻ, nhưng nếu thật sự xảy ra vấn đề thì một mình Cisco không thể gánh nổi.
“Tĩnh Thu, cô vừa mới tốt nghiệp đại học, căn bản không hiểu chuyện này, cũng không cần nhúng tay vào.” Tào Tướng Dư nói:
“Đây là kết quả mà tôi nỗ lực mới có được, không có quan hệ tới việc đối phương ngu xuẩn hay không.”
Liên quan tới tên của Lâm Dật, Tào Tương Dư cũng không lộ ra, mà cũng không có ý định lộ ra.
Anh ta biết rõ tính của Lâm Dật, nói cậu ta ngu xuẩn là đang cất nhắc cậu ta.
Nếu tiết lộ tin tức của Lâm Dật cho cô ấy, như vậy lỡ như cô ta lén liên lạc với Lâm Dật, sau đó cản trở hạng mục này từ phía trên, từ đó phá hư kế hoạch của mình, ngăn cản mình nhậm chức thì sao.
Cho nên dù như thế nào, cũng không thể để cho cô ấy biết toàn bộ chuyện về Khoa Sáng được.
Có lẽ là ý trời khó tránh, nếu như lúc này Tào Tướng Dư tiết lộ tên của Lâm Dật, như vậy thì kế hoạch của Lâm Dật rất có thể đã đổ bể.
Nhưng bởi vì là Tào Tướng Dư lo sợ cho nên nguy cơ lần này cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.
Có thể nói là đồng minh vững chắc.
“Tĩnh Thu, chuyện này không phải là chuyện mà con cần lo lắng.” Tào Gia Đống nói:
“Dây chuyền sản xuất và kho hàng của Khoa Sáng đều bị chúng ta nắm trong lòng bàn tay. Nói cách khác, chỗ đó chính là Cisco thứ hai, làm sao có thể xảy ra vấn đề được.”
Tào Tĩnh Thu không nói chuyện, nếu để cho cô nói chỗ nào có vấn đề thì cô cũng nói không ra, chỉ là cảm giác chuyện này quá kỳ quặc.
Chỉ là em vợ đến tiếp quản thay mà thôi, mà lại giao toàn bộ khu xưởng ra.
Cho dù là kẻ ngu xuẩn đến đâu, cũng không làm được chuyện như vậy đi.
Về phần lời nói của Tào Tướng Dư, đây là kết quả mà anh ta nỗ lực có được, Tào Tĩnh Thu lại càng cảm thấy đáng ngờ.
Anh ta từ nhỏ đã là một người chí lớn nhưng tài mọn, trên thế giới này người bị anh ta lừa chỉ sợ thật sự không nhiều.
Bề ngoài nhìn thì không có chuyện gì, nhưng nếu như thật sự truy cứu thì thứ khiến người ta hoài nghi cũng quá nhiều rồi.
“Được rồi, coi như con chưa nói gì đi, con cũng không chung đường với các người, các người tự mình lăn lộn đi.”
Tào Tĩnh Thu cầm túi xách của mình lên, đứng dậy, “Con đi trước, hai người cứ từ từ trò chuyện.”
“Nha đầu này, sao lại muốn đi rồi, cha còn có việc chưa nói xong đây.” Tào Gia Đống nói.
“Chờ con tâm tình tốt thì sẽ trở về nói chuyện với người.”
Mở cửa phòng làm việc, Tào Tĩnh Thu lạnh lùng rời đi, để lại hai cha con trong văn phòng.
Nhưng lúc này, trong đầu Tào Tĩnh Thu tất cả đều là chuyện liên quan tới Cisco và Khoa Sáng. Dù sao cũng là sản nghiệp của nhà mình, dù là tự lập thì cũng không thể hoàn toàn buông xuống được.
Trở lại trên xe của mình, Tào Tĩnh Thu thở ra một hơi, xoa xoa huyệt thái dương, tự nhủ:
“Mình sao lại có thể có dạng người thân như này chứ.”
...
Chạy Didi một buổi chiều đến khoảng bốn giờ rưỡi, Lâm Dật lái xe đến tập đoàn Triều Dương, chuẩn bị đón Kỷ Khuynh Nhan tan làm.
“Em không muốn quay lại sao?”
“Được rồi, ở đó chờ chị, chị qua đó ngay bây giờ.”
Tới giờ tan sở, Lâm Dật đang chờ Kỷ Khuynh Nhan thì lại trông thấy Vương Oánh đang vội vã đi ra từ trong thang máy.
Nhìn vẻ mặt cô gọi điện thoại thì hình như đang có chuyện gì gấp.
“Vội vã như vậy, đây là muốn đi hẹn hò sao.”
Nghe thấy có người nói chuyện, Vương Oánh ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện người nói chuyện là Lâm Dật, cũng biết hẳn là cậu ấy tới đón Kỷ Khuynh Nhan.
“Ngay cả chị cũng đùa sao.” Vương Oánh cười nói:
“Chị còn có chút việc, không nói chuyện với em nữa, có việc thì liên lạc sau.”
“Gấp gáp như vậy làm gì, xe lớn như vậy dừng ở đây mà cũng không thấy sao?”
“Chị đây không phải là đang cuống sao, cũng không có nhìn bốn phía, em đừng đùa chị nữa.”
“Chuyện gì mà khiến cho chị gấp như vậy?”
“Cũng không phải là chuyện gì lớn, chị có thể xử lý tốt, em không cần quan tâm đâu. Em ở đây đợi Kỷ tổng đi, chị không nói chuyện nữa đâu.”
“Trước nói cho em xem đã xảy ra chuyện gì, nếu như không phải chuyện gì lớn thì em sẽ mặc kệ.”
“Còn không phải con bé Lộ Lộ bé kia sao, không phải nó nói muốn báo danh lớp đào tạo à. Trước đó đã giao 2000 tệ tiền đặt cọc, sau đó giáo viên huấn luyện lại nói đến lúc báo danh phải nộp thêm 5000 nữa. Nhưng không có nghĩ rằng đến lúc báo danh cô ấy lại nói, 7000 học phí chỉ là lớp sơ cấp, tổng cộng chỉ hai tiết, mà một tiết chỉ có một giờ, những tiết còn lại nhất định phải báo danh lớp cao cấp thì mới có thể học.”
“Mà giá lớp cao cấp là 87000, gia đình bọn chị làm sao chịu nổi. Lộ Lộ không muốn đi, muốn lấy lại tiền đặt cọc, nhưng đối phương nói nếu đã giao tiền đặt cọc thì không thể rút. Mấy người Lộ Lộ đã thương lượng với đối phương một buổi chiều, cũng không có kết quả, cho nên chị phải đi qua nhìn xem.”
“Giáo viên gì vậy? Dám chào giá như thế?”
“Nghe nói là giáo viên của Học viện Hí kịch Trung Hải.”
“Đây là chuyện mà giáo viên đại học có thể làm sao? Đây rõ ràng là lừa đảo, kêu mấy người Lộ Lộ báo cảnh sát đi.”
“Đã báo cảnh sát, nhưng người ta nói đây chỉ là một vụ tranh chấp dân sự, chỉ phụ trách điều chỉnh, sau khi điều chỉnh cũng không có kết quả, sau đó nói để cho mấy người tự mình xử lý.”
“Cái này rõ ràng chính là nhận của người ta, cho nên mới bênh đối phương mà.” Lâm Dật cười nói.
“Ai nói không phải đâu, 7000 tệ, chỉ có thể học được hai giờ, với lại trước đó cũng không nói rõ ràng, đây rõ ràng chính là gạt người.”
Lâm Dật ngẩng đầu nhìn Vương Oánh, “Chuyện này chị định xử lý như thế nào?”
“Tiếp tục nói chuyện với bọn họ thôi, cũng không thể mất trắng số tiền đó được.”
“Chị cảm thấy nói đạo lý với mấy người đó có hiệu quả sao?”
Vương Oánh nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì cho phải.
Cô cũng biết, mình đi qua khả năng cũng không làm được chuyện gì, nhưng cũng không muốn làm phiền Lâm Dật.
“Thật ra chị cũng muốn phiền em chút, nhưng em là tới đón Kỷ tổng, chị không thể làm chậm trễ chuyện chính của em được.”
“Cái này gọi là chuyện chính sao.” Lâm Dật nói:
“Chị dẫn đường đi, chúng ta đi qua nhìn một chút.”
“Thật sự không có chuyện gì sao? Kỷ tổng sẽ không tức giận chứ?”
“Cô ấy tức giận cái cọng lông.”
“Em nói như vậy thì chị an tâm rồi.”
Vương Oánh lên BMW của mình, Lâm Dật theo ở phía sau, sau đó gọi điện thoại cho Kỷ Khuynh Nhan.
“Buổi tối có chút việc, cho nên không đến đón em được, em tự mình lái xe về đi.”
“Bận rộn đến đêm muộn sao?”
“Cũng không phải, một chút là xong việc.”
“Vậy thì em sẽ làm thêm tại công ty, lúc anh xong việc thì tới đón em đi.” Kỷ Khuynh Nhan nói.
“Bận rộn như vậy? Còn muốn tăng ca sao?”
“Trước đó không phải em nói với anh rằng có miếng đất muốn đấu thầu sao. Em đang bận việc này đây.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Còn chưa đến một tháng nữa là đấu thầu rồi, bên em bắt đầu có chút gấp.”
“Cứ từ từ mà làm, công ty nhiều người như vậy, không cần em tự mình làm đâu.”
“Hạng mục này rất quan trọng, để người khác làm em không yên lòng, cho nên sẽ tự mình làm.” Kỷ Khuynh Nhan cười tủm tỉm nói:
“Vạn nhất ngày nào đó Lâm tiên sinh không giao hạng mục cho em làm nữa, chẳng phải là em sẽ chết đói sao.”
“Anh thấy em lại bắt đầu rồi đấy.”
“Hắc hắc...”
Kỷ Khuynh Nhan cười rộ lên, “Em muốn ăn cơm chiên trứng trong ngõ phố, lúc anh tới đón em thì mua cho em một phần đi, em muốn thêm một quả trứng tráng nữa.”
“Một quả trứng tráng là hai tệ đó, thêm cái gì mà thêm, đúng là bại gia mà.”
------
Dịch: MBMH Translate