Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 446 - Chương 444. Đàm Phán Cuối Cùng Với Triệu Văn

Chương 444. Đàm Phán Cuối Cùng Với Triệu Văn
Chương 444. Đàm Phán Cuối Cùng Với Triệu Văn

“Anh có phải là đang ở Hoa Thanh Trì đúng không!”

“Lương đại mỹ nữ đúng là thông minh, người ta chỉ nói thêm chuông thôi mà đã biết tôi ở đâu.”

“Đừng tỏ vẻ với tôi.” Lương Nhược Hư nói:

“Tôi thật sự phục anh luôn, mới sáng sớm mà đã đến nơi như vậy làm gì.”

“Cô không phải là quản lý kinh tế sao, tôi đây không phải là đến hỗ trợ cô sao.”

“Nói bậy bạ gì đó? Chỗ kia cũng không phải do tôi mở, anh muốn giúp cái gì.”

“Dưới loại tình huống này thì ban ngày nơi này đều không có người, tôi tới tiêu phí một đợt, trực tiếp thúc đẩy thu nhập của Hoa Thanh Trì. Bọn họ kiếm tiền đương nhiên phải nộp thuế, điều này không phải tương đương với việc tiền thuế của Trung Hải sẽ tăng sao, còn gián tiếp thúc đẩy tăng trưởng GDP.” Lâm Dật nói:

“Là quan chức của nhân dân, cô vậy mà lại dùng giọng điệu này nói chuyện với người đóng thuế, ai cho cô quyền đó vậy!”

“Náo loạn nửa ngày, anh đi đại bảo kiếm là do tôi sai?”

“Không sao, biết sai thì vẫn có thể sửa đổi mà.”

“Không để ý đến anh nữa.”

Lương Nhược Hư cúp điện thoại, Lâm Dật cũng lười phản ứng với cô ta, nói về phía nhân viên số 24:

“Đại ca muốn ngủ một lát, nếu như đã đến giờ thì dùng chuông vô hạn cho đến khi tôi tỉnh ngủ.”

“Đã biết.”

Nữ nhân viên trẻ tuổi đột nhiên hiểu rõ mị lực của đồng tiền.

Lúc trước chỉ biết là nạp vô hạn, không nghĩ tới còn có gia hạn vô hạn như này.

Thật sự là đã biết thêm kiến thức.

Hơn hai giờ chiều, Lâm Dật mơ mơ màng màng mở mắt, cảm giác tinh thần thoải mái hơn không ít.

Trên điện thoại di động có tin nhắn Wechat của Kỷ Khuynh Nhan, gửi tới lúc mười hai giờ trưa.

Hỏi Lâm Dật đã tỉnh ngủ hay chưa, có đi ăn không.

Trả lời đơn giản vài câu, Lâm Dật chuẩn bị thay quần áo về nhà.

Reng reng reng

Điện thoại của Lâm Dật đột nhiên vang lên, là một số lạ.

“Tôi là Triệu Văn.”

“Mẹ nó, cô còn chưa có chết sao? Cô là gián sao?”

Lâm Dật cảm thấy hoàn toàn bội phục Triệu Văn, sau khi uống tới mười viên thuốc ngủ thế mà vẫn còn sống, đúng là trâu bò.

Triệu Văn không nói gì, cực kỳ lạnh lùng:

“Tôi muốn nói chuyện với anh.”

“Nói chuyện gì, tôi không có tâm trạng, vừa mới tắm xong không thoải mái.”

“Tôi xin anh hãy cho tôi một cơ hội, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ngay bây giờ.”

Lâm Dật sờ cằm, cảm giác như cô gái Triệu Văn này đã đổi tính.

Vậy thì đi qua thăm cô ấy một chút đi.

Dù sao cũng mẹ nó thật đáng thương.

Mặc quần áo tử tế, ăn chút đồ ăn, lúc Lâm Dật lái xe đến bệnh viện đã hơn ba giờ chiều.

“Anh Lâm, sao anh lại tới?” Kiều Hân nói: “Em cho là anh sẽ không tới.”

“Tôi đến phòng 804 nhìn xem chút.”

“Em sẽ chuẩn bị thiết bị cấp cứu.”

Lâm Dật:…

Hiểu rõ tôi như vậy sao?

Đẩy cửa tiến vào phòng 804, phát hiện Triệu Văn với sắc mặt tái nhợt đang ngồi ở trên giường.

Nhưng lần này khác với hôm qua, nhìn thấy Lâm Dật đến, Triệu Văn liền quay đầu lại nhìn.

Tại bên giường của cô, còn có cái ghế dựa, hình như là chuẩn bị cho Lâm Dật.

“Anh có thuốc lá không?” Triệu Văn mở miệng hỏi.

“Nơi này là bệnh viện, cấm hút thuốc lá, với lại trên người của tôi cũng không có mùi khói.”

“Nhưng tôi muốn hút một chút.”

“Thế nào, dưới quần tôi có một cây, cô có muốn hay không?”

Vẻ mặt Triệu Văn bình tĩnh, không có bất kỳ động tác nào, nhưng lúc đó cô y tá nhỏ đi ngang ngoài cửa thì lại gật đầu.

“Chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi, làm sao thì anh mới có thể thu tay lại, nói điều kiện của anh đi.”

“Nghe giọng điệu này của cô thì hẳn là nhận chỉ thị của Pfizer tới đàm phán với tôi đúng không.” Lâm Dật bắt chéo hai chân, nói:

“Nếu như cô đã nói thẳng vào vấn đề, vậy thì chân thành một chút, nói ra thành ý của các người đi.”

Triệu Văn dừng một giây, “Tổng công ty đồng ý, đem giá của Ibuprofen giảm xuống đến mức giá mà Lương thị trưởng mong muốn là 138 tệ, giá của 25 loại thuốc nhập khẩu từ sáu công ty dược phẩm kia sẽ không tăng, sẽ lấy theo giá xuất khẩu ban đầu.”

“Con mẹ nó, đầu óc cô có bị bệnh hay không vậy, gọi tôi từ xa tới đây chỉ để nói với tôi cái này sao?” Lâm Dật nói:

“Những loại thuốc kia của các người, chúng tôi cũng không có ý định dùng, cô còn muốn đùa như này nữa? Cho rằng thời gian của tôi rất nhàn sao?”

“Vậy anh muốn thế nào.” Triệu Văn lạnh lùng nói.

“Ibuprofen kia giảm còn 9.9 tệ, còn 25 loại thuốc kia giá phải giảm xuống hai phần ba, nếu không thì không cần bàn nữa.”

“Không thể nào.” Triệu Văn nói:

“Về phần 25 loại thuốc kia thì còn có chỗ để thương lượng, nhưng Ibuprofen thì không có khả năng giảm xuống còn 9.9 tệ, 23.4 tệ chính là phòng tuyến cuối cùng của chúng tôi rồi. Miếng bánh quá nhỏ, cho dù còn có lợi nhuận thì nhà tư bản cũng sẽ không coi trọng.”

Lâm Dật suy nghĩ, dựa theo mức giá 23.4 tệ thì thuốc mà các ông chủ uống, một tháng còn chưa tới 100 tệ. Giá tiền như vậy vẫn có thể tiếp nhận, dù sao người dân Trung Quốc cũng không phải là rất nghèo.

Chờ mấy ngày nữa, mình sẽ đầu tư nghiên cứu pha chế thuốc, phối hợp với nó thì giá cả sẽ càng rẻ hơn.

Nói theo một loại ý nghĩa nào đó thì cái giá này, có thể tiếp nhận.

“Được thôi, mức giá 23.4 tệ này có thể tiếp nhận, nhưng tôi còn cần một thứ khác. Nếu như các người có thể cung cấp cho tôi thì việc này sẽ dừng ở đây, sau đó tôi sẽ thổi một đợt sóng trên mạng, giá cổ phiếu của các người có thể tăng trở lại. Nhưng nếu các người không đáp ứng được thì coi như trước đó tôi chưa từng nói gì.”

Vẻ mặt Triệu Văn nghiêm túc mà nhìn Lâm Dật, “Điều kiện gì, anh nói đi.”

...

Sau hai mươi phút, Lâm Dật đi ra khỏi phòng bệnh 804. Kiều Hân và mấy y tá khác trên tay đều cầm thiết bị cấp cứu, vội vã cuống cuồng nhìn Lâm Dật.

“Anh Lâm, sao qua lâu như vậy anh mới ra ngoài, sẽ không chơi chết cô ấy đó chứ, thiết bị cấp cứu còn có thể dùng không.”

Lâm Dật gõ đầu của Kiều Hân, “Đã được tôi làm dịu đi rồi, ngày mai liền có thể xuất viện.”

“Thật hay giả vậy? Bị giày vò thảm như vậy, mà ngày mai liền có thể xuất viện sao?”

“Đương nhiên.” Lâm Dật phất phất tay, đi về phía thang máy.

“Lâm chủ nhiệm đúng là lợi hại, tôi cũng muốn được Lâm chủ nhiệm làm dịu.” Viên Tư Kỳ nói.

...

Đi ra từ bệnh viện, Lâm Dật gọi điện cho Lương Nhược Hư.

“Buổi tối có việc gì không? Đi ăn thịt nướng đi.”

“sao? Anh là đang hẹn tôi sao?”

“Không phải vậy thì sao? Mua chút thịt tới, a đúng rồi, mang cả đồ tắm tới nữa.”

Không cho Lương Nhược Hư có cơ hội nói chuyện, Lâm Dật trực tiếp cúp điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại, nghe âm thanh ngắt cuộc gọi khiến cho Lương Nhược Hư sửng sốt một hồi lâu.

“Cũng dám cúp điện thoại của mình sao?”

Lương Nhược Hư thở phì phò đứng dậy, “Ăn thịt gì cũng không nói, làm sao mình biết mà mua được.”

Đi ra ngoài lấy xe, Lương Nhược Hư chuẩn bị đi siêu thị, nhưng lúc mở xe, lại bỗng nhiên tự nhủ:

“Bể bơi nhà anh ta có vẻ như rất lớn.”

Nghĩ đến đây, Lương Nhược Hư thay đổi phương hướng, đi về trong nhà.

...

Đến nhà, Lâm Dật đã chuẩn bị dụng cụ nướng thịt.

Khoảng một tiếng sau, Lương Nhược Hư mang theo một túi đồ lớn, đi vào từ bên ngoài.

Đúng là hiếm thấy, Lương Nhược Hư mặc một chiếc váy hoa dài màu xanh nhạt, dưới chân đi đôi dép bệt, nhưng nhìn vẫn rất cao gầy, lại nhiều hơn mấy phần khí chất ôn nhu của người phụ nữ gia đình.

“Tới tới tới, chỉ chờ cô thôi đó.”

“Anh đây là được nhân viên làm cho thoải mái đúng không.”

“Đúng là tương đối thoải mái.”

“Để cho một người phụ nữ như tôi đi mua thịt, anh không cảm thấy ngại sao.” Lương Nhược Hư trợn mắt, nói.

“Vì nhân dân phục vụ nha.” Lâm Dật nói:

“Lại nói, tôi đã chuẩn bị dụng cụ nướng thịt và bể bơi, cô chuẩn bị thịt, chúng ta đây gọi là cùng nướng thịt, hình thức P2P. Lương thị trưởng làm sao mà ngay cả một chút đầu óc kinh tế cũng không có vậy.”

“Anh chuẩn bị dụng cụ thì tôi có thể hiểu được, vậy anh chuẩn bị bể bơi là có ý gì?”

“Tôi không thể để cho áo tắm và dáng người của cô không có đất dụng võ được, tôi có phải là rất tri kỷ hay không?”

“Tôi thấy anh là không có ý tốt.” Lương Nhược Hư để đồ xuống rồi nói: “Anh chủ động tìm tôi tới, có phải là có việc gì hay không?”

Lâm Dật đang loay hoay đốt than trong bếp, “Sao thế? Chẳng lẽ không có chuyện thì không thể tìm cô sao?”

Lương Nhược Hư hạ váy, ưu nhã ngồi đối diện với Lâm Dật, nói:

“Người giống như anh, đoán chừng là thà đi Hoa Thanh Trì, cũng sẽ không có thời gian tìm tôi nói chuyện.”

“Vậy thì cô đoán đúng rồi, quả thực là có việc tìm cô?”

“Chuyện gì vậy?” Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật chăm chú.

“Lương đại mỹ nữ, cô xem bể bơi nhà tôi rộng như nào kìa.”

“Tôi biết bể bơi nhà anh lớn, nhưng nói chuyện chính trước đã.”

“Cô xem nước trong bể trong như thế nào kìa.”

“Tôi biết nó trong, nhưng anh có thể nói chuyện chính trước hay không?”

“Nhìn cô xem...”

“Được rồi, không cần ám hiệu nữa, tôi có mang đồ bơi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 444.
Bình Luận (0)
Comment