“Tên tiểu tử này có lai lịch gì? Lại có năng lực lớn như vậy?” Lương Tồn Hiếu hoài nghi nói.
“Cậu ta là một người rất thú vị.” Lương Hướng Hà cười nói:
“Chuyện của cậu ấy, nói ra khả năng các con sẽ không tin.”
Hai vợ chồng đều nhìn Lương Hướng Hà, chờ ông tiếp tục nói.
“Các con có biết người phẫu thuật cho lão Dương là ai không?”
“Không phải là cậu ta làm sao?” Trầm Thục Nghi nói.
“Đúng là cậu ấy.” Lương Hướng Hà nói:
“Cha nghe nha đầu Hạt Gạo kia nói, lúc đó bác sĩ tại bệnh viện Hoa Sơn đều bó tay không có biện pháp. Sau đó cậu ấy cố tìm đường sống trong cõi chết, làm phẫu thuật cho lão Dương, cuối cùng đã thành công.”
“Tuổi còn trẻ mà đã có năng lực lớn như vậy sao?”
“Ai nói không phải đâu, lúc cha nghe được tin này cũng bị dọa giật nảy mình, nhưng ngoại trừ cái đó ra thì tên nhóc kia còn làm được không ít chuyện lớn đó.”
“Cha nói nhanh đi.”
Lương Tồn Hiếu nhịn không được bèn hỏi, “Hạt Gạo đã lớn như vậy, có một số việc phải đưa vào danh sách quan trọng.”
Đối với chuyện hôn nhân của Lương Nhược Hư, hai vợ chồng đều lấy thái độ rất thông suốt.
Tuy rằng nói là sẽ không can thiệp quá nhiều, nhưng kỳ phùng địch thủ cũng không được quá kém.
Cho nên đối với bọn họ mà nói thì người đàn ông thần bí đứng sau con gái mình càng ưu tú, bọn họ sẽ càng cao hứng.
“Cậu ấy đang nghiên cứu máy quang khắc.”
“Hả?”
Trầm Thục Nghi đã không bình tĩnh nổi, “Thế mà đang nghiên cứu máy quang khắc?”
“Không sai, trước đó vài ngày, lúc chúng ta ăn cơm, không phải có thảo luận về chuyện Trầm Thiên Trác tại sao lại về nước sao, chính là bị tên nhóc này đào về nghiên cứu máy quang khắc.” Lương Hướng Hà nói:
“Cậu ta nói trong vòng hai năm sẽ giúp Hạt Gạo thăng chức, nhưng dưới tình huống hiện tại, nếu quả thật hoàn thành máy quang khắc thì đừng nói là thăng chức, mà nói không chừng còn có khả năng tiến vào trung tâm.”
Lương Tồn Hiếu và Trầm Thục Nghi đều gật gật đầu, sau đó nói:
“Lấy tầm quan trọng của máy quang khắc trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, đừng nói là nghiên cứu ra, dù chỉ có một bước đột phá thôi thì cũng có thể được đề bạt. Nhưng con rất tò mò là làm sao cậu ta có thể đả động được Trầm tiến sĩ đây?”
“Dựa vào kỹ thuật của cậu ta.”
“Kỹ thuật?”
“Cha nghe Hạt Gạo nói, người tên Lâm Dật kia là chuyên gia về lĩnh vực chip cấp thế giới, vô cùng lợi hại.”
“Cha, người đừng nghe nha đầu Hạt Gạo kia nói càn, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, làm gì có tư cách được gọi là chuyên gia.” Trầm Thục Nghi nói.
“Lời này cũng không phải là do Hạt Gạo nói, mà chính là do Trầm Thiên Trác đánh giá.” Lương Hướng Hà nói:
“Lần này Trầm Thiên Trác về nước, cũng là bởi vì cùng chung chí hướng, nếu không thì cũng không có khả năng trở về.”
Trầm Thục Nghi cười rộ lên, “Con cảm thấy, có khả năng là cùng chung chí hướng, về phần các nguyên nhân khác thì có thể là bị dao động, nếu không cũng sẽ không có khả năng lấy phương thức như vậy để về nước.”
“Xác thực có khả năng này, cháu gái bảo bối của cha, đã bị tên nhóc kia lừa rồi.” Lương Hướng Hà nói:
“Cho nên chuyện của Pfizer và sáu công ty dược phẩm lớn, Lâm Dật mới là người đứng sau màn thật sự, từ đó mới lấy được bảng danh sách này.”
“Điều này nói rõ tên nhóc này đúng là rất được.” Lương Tồn Hiếu hài lòng gật đầu.
“Không chỉ rất được, nghe nói lớn lên còn rất đẹp trai.”
“Vậy chuyện này không phải đã thành sao.” Lương Tồn Hiếu nhìn Trầm Thục Nghi, “Em sắp xếp chuyện của công ty một chút, hai chúng ta sẽ dành thời gian đi Trung Hải nhìn xem một chút.”
“Hay là bỏ đi.” Trầm Thục Nghi nói:
“Tính khí của Hạt Gạo anh còn không biết sao, mọi chuyện còn chưa ra gì đâu, chúng ta vội vàng lo lắng thì được gì chứ.”
“Anh cũng không gấp mà.”
“Để sau hãy nói.” Trầm Thục Nghi nói:
“Nếu như hai chúng ta đi qua, trong mắt của người khác chính là tỏ thái độ. Con gái nhà chúng ta luôn bị nhiều người nhìn chằm chằm, nếu như bị người ta biết, cũng chưa chắc là chuyện tốt, trước để sau hãy nói.”
“Cha, ý của người thế nào.” Lương Tồn Hiếu hỏi.
“Đây là chuyện của các con, đừng hỏi cha.” Lương Hướng Hà cự tuyệt ra đưa ra ý kiến:
“Nếu để cho Hạt Gạo biết, việc này là chủ ý của cha thì nó sẽ gọi điện thoại tìm cha tính sổ mất, các con đừng kéo cha vào.”
“Vậy con hỏi mẹ một chút.”
“Con đừng như mấy con thiêu thân nữa.” Lương Hướng Hà nói:
“Nếu như con đến hỏi thì bà ấy sẽ cho rằng là chủ ý của cha, đến lúc đó lại đến giáo huấn cha.”
Lương Tồn Hiếu không nói lời nào, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
“Hai đời người này của con luôn phải sống nghẹn khuất a.”
Trầm Thục Nghi cười, nhìn người yêu của mình, sau đó hướng về phía Lương Hướng Hà nói:
“Cha, người có biết người tên là Lâm Dật này có lai lịch gì không? Trong mấy gia tộc lớn tại Trung Hải hình như không có họ Lâm.”
“Việc này đúng là kỳ lạ, trước mấy ngày lão Dương có gọi điện thoại cho cha, nói đã nói chuyện cùng Lâm Dật một hồi, nói rằng cậu ấy căn bản không phải xuất thân danh môn mà là cô nhi từ cô nhi viện.”
“Không thể nào.” Lương Tồn Hiếu rõ ràng không tin, bởi vì chuyện này không có khả năng.
“Cha cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng lão Dương đã nói với cha một việc, khiến cho việc này trở thành thuận lý thành chương.”
“Chuyện gì vậy?” Hai vợ chồng cùng hỏi.
“Ừm, con còn nhớ rõ năm đó, tại Đông Bắc, có người tay không đánh ngã gấu chó không?”
“Cha nói Lâm Cảnh Chiến sao?!”
...
Trung Hải, Cửu Châu Các.
Lâm Dật nhàm chán, ngồi trong phòng chơi game với Tô Cách, ba ván thua hai, Tô Cách đã bị chửi đến thương tích đầy mình.
【 Thúc đẩy sự phát triển của y học, khen thưởng 200000 điểm thông thạo. 】
【 Mức độ thông thạo nghề nghiệp: 55%, khen thưởng trí nhớ lâm sàng cấp đại sư. 】
Nghe thấy hệ thống nhắc nhở, Lâm Dật đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.
Không nghĩ tới lúc này, hệ thống sẽ thông báo mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Dật đã sớm đoán được, nếu như danh sách do mình cung cấp kia mà được thực hiện, thì đương nhiên sẽ thúc đẩy hệ thống chữa bệnh mới.
Nhưng mình vừa đem bảng danh sách nộp lên, lúc này vẫn chưa tới hai giờ đâu, hẳn là không có khả năng tạo ra bất kỳ động tĩnh gì, sao có thể thúc đẩy sự đổi mới của hệ thống chữa bệnh được?
Lâm Dật nghĩ một lúc, hình như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lương Nhược Hư không có năng lực làm chuyện này, cô còn muốn hỏi ý kiến của ông nội.
Có lẽ ông nội của cô đã đồng ý làm chuyện này, cho nên hệ thống tự động nhận định rằng mình đã thúc đẩy mạnh sự phát triển của y học.
Lâm Dật sờ cằm, xem như trong khoảng thời gian này đã không tốn công vô ích.
“Hệ thống, khen thưởng cho ta trí nhớ lâm sàng cấp đại sư, hẳn nó phải hơn một ca phẫu thuật đi.”
【 Phần thưởng này là trí nhớ lâm sàng, có thể trợ giúp kí chủ trở thành một bác sĩ phẫu thuật hàng đầu. 】
“Hệ thống trâu bò!”
【 Nhiệm vụ hệ thống: Hoàn thành 5 cuộc phẫu thuật lâm sàng, khen thưởng 15% điểm thông thạo. 】
Nhìn thấy nhiệm vụ do hệ thống đưa ra, Lâm Dật cảm thấy cũng không khó.
Hệ thống khen thưởng cho mình trí nhớ lâm sàng cấp đại sư, như vậy lúc phẫu thuật sẽ không có bất kỳ độ khó nào cả.
Lấy quy mô của bệnh viện Hoa Sơn thì cứ cách khoảng hai ngày là có một ca phẫu thuật, có lúc mỗi ngày đều có. Nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra, thì khoảng một tuần là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tóm lại vấn đề không lớn, có thể hoàn thành.
...
Sáng sớm hôm sau, hai người ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đi làm.
Tuy vẫn là quần áo ngày hôm qua, nhưng Lương Nhược Hư đã vén mái tóc dài của mình lên, lộ ra vẻ thành thục.
“Danh sách kia, tôi đã giao cho ông nội của tôi, ông nói sẽ xử lý một số chuyện.” Lương Nhược Hư nói:
“Lấy tính cách của ông nội thì hẳn là sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này, chỉ là người liên quan quá nhiều, còn cần một quãng thời gian mới hành động được.”
“Ừm, các người xử lý là được rồi.” Lâm Dật không tập trung lắm, đáp.
Việc này anh đã biết, nếu không hệ thống cũng sẽ không khen thưởng cho mình.
“Cám ơn tất cả những gì mà anh đã làm.” Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật, “Có lẽ người khác không biết tất cả những gì mà anh đã làm, nhưng tôi sẽ mãi ghi ở trong lòng.”
------
Dịch: MBMH Translate