“Cô nói như vậy là không thành thật rồi.” Lâm Dật nói:
“Lúc nào cô muốn báo đáp tôi thì hãy suy nghĩ một chút về hồ bơi nhà tôi, đừng để nó cô đơn.”
“Ngày mai tôi sẽ hạ lệnh niêm phong Hoa Thanh Trì.”
Nói xong câu tiếp theo, Lương Nhược Hư ngẩng đầu, hiên ngang rời đi, rất có tư thế của một đại nữ Yến Kinh.
Sau khi Lương Nhược Hư rời đi, Lâm Dật lái xe đến bệnh viện.
Lúc đi trên đường, anh có gọi điện cho Kỷ Khuynh Nhan, đều là nói những chủ đề thiếu dinh dưỡng để giết thời gian trên đường đi.
Đến bệnh viện, thì thấy bên cạnh chiếc Type-R có một chỗ trống, Lâm Dật thuận thế đỗ vào, rồi đi vào khu nội trú số tám.
“Lý chủ nhiệm, sau này sẽ là đồng nghiệp, hy vọng có thể hợp tác vui vẻ.”
Vừa mới tiến vào phòng, đã thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên tay cầm một hộp quà, đưa tới trước mặt Lý Sở Hàm.
Ngoài ra, còn có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi ngồi một bên khác, nhìn lạ hoắc.
Mà khi nhìn thấy Lâm Dật, người đàn ông trẻ tuổi ngừng động tác trên tay lại theo bản năng.
“Anh Lâm, anh đã đến, hai vị này là Phó chủ nhiệm mới của khoa chúng ta.”
Kiều Hân đứng dậy chào hỏi, chỉ một bác sĩ trẻ tuổi: “Đây là Vương Trạch Nhất Vương chủ nhiệm, người còn lại là Trịnh Tân Giang, Trịnh chủ nhiệm.”
Nói xong, Kiều Hân quay đầu, giới thiệu cho hai người kia: “Vương chủ nhiệm, Trịnh chủ nhiệm, đây là một chủ nhiệm khác trong ban của chúng ta, Lâm Dật.”
Hai bên đều gật đầu, xem như chào hỏi.
Tuổi của Lâm Dật khiến cho Vương Trạch Nhất cảm thấy ngoài ý muốn, mình thành Phó chủ nhiệm lúc 31 tuổi đã cảm thấy quá trẻ.
Không nghĩ tới người trước mắt này còn trẻ hơn so với mình, cho dù là đánh bậy đánh bạ, thực hiện được cuộc phẫu thuật có độ khó tương đối cao thì cũng không có khả năng thăng chức nhanh như vậy đi.
Viện trưởng cũng quá chiếu cố cậu ta rồi.
“Tôi biết, cậu ấy chính là Phó chủ nhiệm dự bị đúng không.”
Vẻ mặt Kiều Hân thay đổi, nói như vậy hình như có chút không khách khí thì phải.
“Là tôi.” Lâm Dật chẳng hề để ý, cười ha hả nói.
Đối với sự xuất hiện của Vương Trạch Nhất và Trịnh Tân Giang, Lâm Dật cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.
Tào Gia Vượng, Lưu Vĩnh Sinh và Phạm Thuật Phương bị bắt, khoa phẫu thuật tim mạch bị thiếu ba vị trí chủ nhiệm, cho dù bổ sung mình vào thì vẫn còn hai vị trí trống, nhất định phải tìm người lấp đầy.
Nhưng tốc độ của bệnh viện đúng là nhanh thật, mới đó đã tìm được nhân viên dự bị.
Giới thiệu xong xuôi, mọi người bắt đầu bận rộn chuyện của mình.
“Lý chủ nhiệm, đây là nước hoa bản giới hạn mà mấy ngày trước tôi mang về từ Pháp, ngài nhìn xem.”
“Tôi bình thường không dùng nước hoa, cám ơn lễ vật của anh.”
“Lý chủ nhiệm, tuy rằng lúc làm việc không thể dùng, nhưng lúc nghỉ ngơi thì có thể sử dụng mà.” Vương Trạch Nhất vẫn tiếp tục nói.
“Tôi thật sự là không dùng được, với lại cũng không quen với mùi này, ý tốt của anh tôi xin nhận.” Lý Sở Hàm xoa tóc, “Anh vẫn nên giữ lấy rồi đưa cho những người khác đi.”
“Ngạch...”
Vương Trạch Nhất thấy Lý Sở Hàm thật sự không muốn nhận, cũng chỉ đành chuyển tay đưa cho những người khác.
“Tiểu Kiều, nước hoa này không tệ, cô lấy đi.”
“Nước hoa này quá cao cấp, tôi không dám nhận.” Kiều Hân nói, trong lòng oán thầm:
“Tôi là người của anh Lâm, mới không cần đồ của anh.”
Vẻ mặt Vương Trạch Nhất lúng túng thu lại nước hoa, trở lại chỗ ngồi của mình, cũng không có tiếp tục tặng quà nữa.
“Anh Lâm, bệnh nhân phòng 804 hôm nay sẽ xuất viện, anh có muốn đi xem một chút hay không.”
“Mới ở vài ngày mà đã xuất viện, tháng này tôi còn định lấy hiệu suất từ cô ấy đây.”
“Việc này hình như không được, nếu như anh thủ hạ lưu tình thì cô ấy đã không cần ở lại viện, hiện tại đã bỏ ra hơn 10 ngàn, cũng coi như là đủ vốn.”
“Như vậy sao được, KPI của tôi vẫn còn chưa hoàn thành đây.” Lâm Dật cầm lấy ống nghe bệnh, “Đi, cùng ta đi qua xem một chút.”
“Được, được, đi.”
Kiều Hân lặng lẽ cầm theo một bình Cứu Tâm Hoàn hiệu quả nhanh, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Phòng bệnh 804, Triệu Văn đã thay quần áo, váy đen cùng với giày cao gót, tuy rằng sắc mặt không thật là tốt, nhưng khí thể trước đây cũng đã xuất hiện trở lại.
Ngoài ra, đồ của Triệu Văn cũng đã thu xếp xong, nhưng có thể là vì đang chờ người, cho nên chưa rời đi.
“Sao anh lại tới đây.” Triệu Văn lạnh mặt nói.
“Cô không phải là muốn đi sao, tôi qua ghé thăm một chút.”
“Tôi thấy anh là đến để chế giễu tôi đi.”
“Sao có thể, khách hàng chính là Thượng Đế, cô bỏ ra nhiều tiền như vậy để xem bệnh, cô chính là nữ Bồ Tát trong lòng tôi.”
“Anh đừng lừa tôi nữa.” Triệu Văn thản nhiên nói:
“Tôi biết mình không phải là đối thủ của anh, nhưng cách làm bây giờ của anh chỉ là phí công thôi. Trên thế giới này chung quy lại luôn đặt danh lợi lên đầu. Thứ mà anh tranh giành lại, thật ra cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, thậm chí còn không có ai thèm cảm tạ anh.”
“Tôi biết chứ.”
“Vậy tại sao anh lại làm những thứ này?” Triệu Văn nói: “Anh không giống như một nhà từ thiện.”
“Bởi vì cô quá giả tạo, nhìn không quá thuận mắt, chỉ đơn giản như vậy.”
Triệu Văn:…
Ong ong ong
Điện thoại di động của Triệu Văn bỗng nhiên vang lên.
Sau khi trả lời, Triệu Văn đứng sóng vai với Lâm Dật, nói:
“Tôi muốn xuất viện, hy vọng đời này sẽ không còn nhìn thấy anh nữa, nhưng có chuyện này tôi muốn nói với anh.”
“Mời nói.”
“Thật ra anh đánh bại tôi cũng không đáng kể chút nào.” Triệu Văn nói:
“Tôi chỉ là một quân cờ trên tay nhà tư bản mà thôi, mà nhân vật lớn thật sự căn bản sẽ không chơi những thủ đoạn này. Khi anh tiếp xúc với những nhân vật như này thì anh sẽ biết cái vòng danh lợi này có bao nhiêu đáng sợ.”
“Vậy sao cô lại biết? Tôi chỉ có chút thủ đoạn đó?” Lâm Dật cười nhìn Triệu Văn: “Mà sao cô lại có thể khẳng định, tôi chỉ là một bác sĩ khoa tim mạch bình thường?”
Trong nháy mắt, Triệu Văn đứng yên tại chỗ như bị sét đánh.
Đúng vậy, một bác sĩ khoa tim mạch bình thường, sao có thể kết thân với người như Lương Nhược Hư được.
“Được rồi, xuất viện đi thôi.” Lâm Dật vỗ vỗ bả vai của Triệu Văn, nói mấy câu đầy hàm ý.
Cô gật gật đầu, cầm lấy đồ của mình, đi về phía ngoài.
“Lý chủ nhiệm, tôi muốn làm thủ tục thanh toán xuất viện.”
“Kiều Hân, tính cho cô ấy đã hết bao nhiêu tiền.”
“Được.”
Mấy phút đồng hồ sau, Kiều Hân nói: “Tổng cộng hết 12480 tệ, cô đã trả trước 10000 tệ, bây giờ bổ sung thêm 2480 tệ là được rồi.”
“Đắt như thế?” Triệu Văn cảm thấy bất ngờ, tuy rằng cứu chữa mấy lần, nhưng cũng không đến mức tốn nhiều tiền như vậy đi.
“Dựa theo phương án trị liệu bình thường thì chỉ cần khoảng 4000 tệ là đủ rồi.” Kiều Hân nói:
“Nhưng Lâm chủ nhiệm nói thân phận của cô tôn quý, tất cả thiết bị và thuốc đều phải dùng loại nhập khẩu, cho nên chi phí mới cao như vậy.”
Triệu Văn lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống.
“Anh đúng là biết tận dụng mọi thứ, như này cũng có thể hố tôi một chút.”
“Thuốc nhập khẩu, chi phí nguyên liệu, chi phí nhân công và vận chuyển đều cao, giá cả đương nhiên là đắt rồi.” Lâm Dật nói: “Đặc biệt là Ibuprofen của Pfizer, 289 tệ một hộp, dùng để trị bệnh này của cô là thích hợp nhất. Tôi đã chuẩn bị cho cô mười hộp, giữ lấy mà dùng dần.”
“Anh!” Triệu Văn che ngực, cô đã bị Lâm Dật khiến cho tức đến giảm thọ.
“Đừng đừng như vậy, Triệu nữ sĩ, tôi thấy cô vẫn đừng nên xuất viện, ở lại thêm vài ngày đi, với tình trạng này của cô không được đâu.” Kiều Hân nói.
“Không có việc gì, tôi cách xa anh ta một chút là tốt.”
“Được rồi.”
Kiều Hân đem đơn thanh toán giao cho Triệu Văn, xem như đã hoàn thành đợt nằm viện này.
“Tôi tiễn cô.”
“Đừng, anh để cho tôi sống thêm mấy ngày đi.”
“Anh Lâm, cô ấy đi, anh có phải là rất nhớ hay không?”
“Đương nhiên, một con dê to béo như thế đi mất, đổi lại là ai thì cũng nhớ thôi.” Lâm Dật bắt chéo hai chân, nói:
“Nhưng tôi cảm thấy, tôi cần phải đi chuyển phòng, đến khoa tâm thần.”
“Vì sao vậy?”
“Tinh thần của cô gái này hiện tại không tốt lắm, không chừng qua mấy ngày nữa, sẽ đi đến khoa tâm thần xem bệnh, đến lúc đó còn có thể làm thêm một đợt.”
------
Dịch: MBMH Translate