Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 451 - Chương 449. Tinh Linh Xinh Đẹp

Chương 449. Tinh Linh Xinh Đẹp
Chương 449. Tinh Linh Xinh Đẹp

Sau khi đưa Triệu Văn đi, Lý Sở Hàm cầm lấy một phần báo cáo, đưa tới trước mặt Lâm Dật và Kiều Hân.

“Ngày mai có ca phẫu thuật, đây là một số tình huống của bệnh nhân, hai người các người xem qua một chút.”

“Được.” Lâm Dật trả lời.

“Tôi đã nói chuyện với bệnh viện, ngày mai cậu có thể đến phòng khám độc lập. Tiểu Kiều, em sau này đi theo anh Lâm, có gì không hiểu thì hỏi chị.”

“Ừm vâng.”

Kiều Hân nhìn lấy Dật, “Anh Lâm, chúc mừng anh ngày mai có thể đến khám bệnh độc lập nha.”

Có thể đến khám bệnh độc lập, đối với một bác sĩ mới mà nói, thì có thể coi như là một vinh dự lớn lao.

Trong toàn bộ lịch sử của bệnh viện Hoa Sơn, Lâm Dật chính là người đầu tiên.

“Theo anh Lâm của em học tập cho tốt một chút, đi cùng nhau, nhìn xem người ta rồi tự nhìn lại mình đi.”

Nhìn thấy Lý Sở Hàm vui vẻ nói chuyện với Lâm Dật, vẻ mặt Vương Trạch Nhất trở nên khó coi.

Cô ấy không phải là không cười sao, sao lúc đối mặt với Lâm Dật lại dịu dàng như thế?

Chẳng lẽ là có ý gì với cậu ta sao?

Không thể nào đi.

“Hắc hắc, anh Lâm vẫn luôn lợi hại hơn em mà.” Kiều Hân cười nói:

“Để chúc mừng anh Lâm có thể đến khám bệnh tại nhà độc lập, buổi trưa em sẽ mời mọi người ăn cơm.”

“Tiểu Kiều, bữa cơm hôm nay để tôi mời đi, vừa lúc tôi là người mới, mời mọi người ăn một bữa cơm, cũng thuận tiện hơn cho công việc sau này.” Vương Trạch Nhất nói.

“Như này không tốt lắm đâu, Vương chủ nhiệm vừa tới, sao có thể để anh tốn kém được.”

“Này có là gì, cũng không tốn bao nhiêu, đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.” Vương Trạch Nhất vừa cười vừa nói: “Cô cũng không cần tranh với tôi làm gì.”

“Vậy thì tốt, bữa trưa này Vương chủ nhiệm mời đi.” Một bữa cơm mà thôi, Kiều Hân cũng không miễn cưỡng, bản thân mình còn có thể tiết kiệm một chút.

“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Vương Trạch Nhất cầm điện thoại di động, “Giờ cũng sắp đến trưa rồi, tôi hiện tại sẽ đặt món trước, nếu như tôi nhớ không lầm, tính cả y tá bên ngoài, ban chúng ta có tất cả 28 người đúng không.”

“Vương chủ nhiệm, chẳng lẽ anh muốn mời hết toàn bộ sao? Có vẻ như sẽ tốn không ít tiền đó.”

“Không sao, với tôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Vương Trạch Nhất vừa cười vừa nói:

“Cơm đã đặt trước rồi, chỉ là không biết cà phê Starbucks có thể giao một lúc nhiều như vậy hay không.”

“Còn có cà phê Starbucks nữa sao? Một ly hơn 40 tệ, nếu mua 28 ly thì sẽ hơn 1000 tệ, còn chưa có tính tiền cơm trưa đâu.”

“Không phải đã nói rồi sao, với tôi mà nói thì cũng chỉ là món tiền nhỏ mà thôi, với lại lúc tôi còn theo học tại Mỹ, sau khi ăn xong đều uống một ly cà phê, nếu không thì toàn thân sẽ không thoải mái.”

Lâm Dật im lặng, kỹ năng giả trang cũng quá gượng gạo rồi.

Vương Trạch Nhất cầm điện thoại di động bắt đầu mua thức ăn, những người khác cũng cảm thấy vui vẻ.

Dù sao thì mình cũng không cần tốn tiền.

Khoảng một tiếng sau, nhân viên giao thức ăn và người của Starbucks gần như đến cũng một lúc.

Trên tay mang theo một đống đồ lớn, thất tha thất thểu đi tới phòng.

“Vị nào là bác sĩ Vương có số đuôi 1877, bữa ăn ngài đặt đã đến.”

“Là tôi đặt, để trên bàn làm việc là được.” Vương Trạch Nhất đứng dậy nói.

Ngoài thức ăn còn đem đến cho Vương Trạch Nhất chút đồ gì đó, tất cả đều để trên bàn, sau đó rời đi.

Vương Trạch Nhất đứng dậy, nói với mấy y tá đứng bên ngoài:

“Hôm nay tôi mời mọi ăn cơm, đồ đã đến, vào phòng lấy đi.”

Nghe lời Vương Trạch Nhất, nhóm y tá đều đứng lên.

Tiền lương của các cô cũng không cao, có người mời cơm trưa đương nhiên là chuyện tốt.

Trở lại trước bàn làm việc, Vương Trạch Nhất lấy ra một phần thức ăn ngoài, và một phần cà phê Starbucks.

“Lý chủ nhiệm, đây là Caramel Latte mà tôi cố ý chọn cho cô, cô nếm thử xem.”

“Cám ơn.” Lý Sở Hàm gật đầu trả lời.

“Lý chủ nhiệm khách khí rồi.” Nói xong, Vương Trạch Nhất lại cầm một phần thức ăn ngoài và cà phê, nói:

“Trịnh chủ nhiệm, đây là cho ngài.”

“Cám ơn Vương chủ nhiệm.” Trịnh Tân Giang vừa cười vừa nói.

Trong mấy phút tiếp theo, Vương Trạch Nhất đã đóng vai một bác gái phát cơm trong căn tin một cách hoàn mỹ, phụ trách phát cơm cho toàn bộ phòng.

“Bác sĩ Tiểu Kiều, đây là của cô.”

“Cám ơn Vương chủ nhiệm.”

Nói xong, Kiều Hân nhìn một chút về phía bàn của Vương Trạch Nhất, “Chuyện gì thế này, sao phát đến tôi đã là phần cuối rồi, của anh Lâm đâu.”

“A..., nhìn đầu của tôi này, rõ ràng là có 28 người, thế mà chỉ chọn 27 phần.” Vương Trạch Nhất nhìn Lâm Dật nói:

“Lâm chủ nhiệm, tôi thực sự xin lỗi, quên mất cậu, đành làm phiền cậu tự mình mua thức ăn rồi.”

Lý Sở Hàm và Kiều Hân đều khẽ nhíu mày, cảm giác Vương Trạch Nhất đang cố ý.

Rõ ràng đã nói rất rõ ràng, làm sao có thể quên được.

“Anh Lâm, phần này cho anh, vừa lúc giữa trưa em muốn giảm béo, ăn trái cây là được rồi.” Kiều Hân nói.

“Ăn trái cây làm gì, tự anh đặt thêm một phần là được rồi.”

“Tiểu Kiều, phần bữa trưa kia của cô, tôi cố ý đặt một phần Cappuccino, chỉ thích hợp cho nữ sinh các cô uống thôi, cho người khác thì không thật thích hợp lắm, vẫn là để Lâm chủ nhiệm tự mình đặt đi.”

Đương đương đương ——

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, một giọng nói ôn nhu truyền đến.

“Xin hỏi Lâm Dật, Lâm bác sĩ có ở đây không.”

Nghe thấy giọng nói dễ nghe này, người bên trong đều vội quay đầu.

Ngoài ý muốn nhìn thấy, trước cửa có một người phụ nữ tóc dài cao gầy đang đứng.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, cúc cài từ ngực đến váy, làn da trắng nõn, như quỳnh tương ngọc phấn, ba nghìn sợi tóc đều mang theo sự tao nhã, ngay cả mi mắt đều mang theo sự ôn nhu.

Mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười của cô đều tựa như tinh linh bước ra từ trong hoàng hôn, có thể cảm nhiễm vạn vật trên thế gian.

“Sao cô ấy lại tới đây rồi?” Lâm Dật âm thầm lẩm bẩm một câu.

Người tới không ai khác, chính là Kỷ Khuynh Nhan.

“Anh ở chỗ này, sao em lại tới đây.”

Nhìn thấy Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan đi tới.

“Giữa trưa em không có việc gì, qua đưa chút cơm cho anh.” Kỷ Khuynh Nhan vừa cười vừa nói.

Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp vô song trước mắt là tới đưa cơm cho Lâm Dật, tất cả đàn ông bên trong phòng đều nhìn đến ngây người.

Trong mắt bọn họ, Lý Sở Hàm có thể xem như mỹ nữ hạng nhất.

Nhưng người phụ nữ trước mắt này, so với Lý Sở Hàm thì hình như càng hơn một bậc.

Chẳng lẽ là bạn gái Lâm chủ nhiệm?

Có vẻ như cũng chỉ có cách giải thích này, nếu không thì cũng không thể đến đưa cơm cho cậu ta vào lúc giữa trưa như này.

“Vậy thì thật là tốt, may là anh cũng chưa đặt thêm.”

“Em đi ra sau ngõ hẻm mua cho anh cơm chiên trứng, còn có thịt bò kho tương. Chú Trương biết em muốn đến đưa cơm cho anh, còn cố ý làm một nồi xương sườn, mau nếm thử đi, còn nóng đó.”

“Được rồi.”

Lâm Dật bưng đồ ăn đứng dậy, hướng về phía Vương Trạch Nhất cười ha hả nói:

“Các người ăn tại đây đi, tôi sẽ không làm phiền nữa.”

Nói xong, Lâm Dật cùng Kỷ Khuynh Nhan đến phòng nghỉ của Lý Sở Hàm, chuẩn bị giải quyết bữa trưa.

Nhìn bóng lưng rời đi của hai người, Vương Trạch Nhất nghiến răng nghiến lợi. Tại sao phụ nữ xinh đẹp đều có quan hệ với cậu ta vậy!

Ông trời quá không công bằng!

“Thật tốt, sao em lại tới đây, hôm nay tan làm, anh còn định chuẩn bị tìm em ăn cơm đây.”

“Em cũng không biết bình thường anh tan ca lúc nào, cũng đã lâu rồi không có cùng nhau ăn cơm. Với lại em cũng không có việc gì, cho nên muốn đưa cơm tới cho anh.”

“Biểu hiện không tệ.”

Kỷ Khuynh Nhan nâng má, cười nhìn Lâm Dật, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng giống như làn nước mùa thu.

“Em có được hay không.”

“Tốt tốt tốt, em là tốt nhất, phụ nữ khắp thiên hạ đều không sánh bằng em.”

“Hắc hắc, xem ra anh còn biết nói chuyện.”

“Còn muốn ăn gì nữa hay không, ngày mai em sẽ đưa qua cho anh.”

“Không cần như vậy đâu, anh đến đây cũng là để thể nghiệm cuộc sống, không chừng ngày nào đó sẽ rời đi, chờ sau khi khôi phục giờ làm việc và nghỉ ngơi bình thường rồi ăn cũng được.”

“Vậy cũng được.”

Hai người ở phòng nghỉ của Lý Sở Hàm, ăn trưa, sau đó cô mới đi về.

Lúc Lâm Dật trở lại phòng, thì phát hiện Kiều Hân và mấy y tá như Viên Tư Kỳ đang thảo luận kịch liệt.

“Thảo luận cái gì vậy? Khí thế ngất trời, tôi đứng ở cửa ra vào còn nghe được.”

Nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, Kiều Hân kéo một cái ghế qua cho anh ngồi.

“Anh Lâm, nữ sinh xinh đẹp vừa rồi là bạn gái của anh sao?”

“Làm sao có thể, là cô ấy một mực theo đuổi tôi, nhưng tôi không có đồng ý, chỉ trách tôi rất được hoan nghênh, tôi cũng không còn cách nào khác.”

Vương Trạch Nhất khinh thường lạnh hừ một tiếng, trong lòng oán thầm nói:

“Đúng là biết giả bộ.”

“Anh Lâm thật sự có thực lực như vậy.” Kiều Hân nói:

“Chúng em vừa rồi đang thảo luận, chiếc váy mà cô ấy mặc hình như là kiểu mới của Burberry, nghe nói là hơn 80 ngàn một chiếc.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 449.
Bình Luận (0)
Comment