Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 452 - Chương 450. Cậu Không Phải Là Muốn Thu Dọn Cả Nhà Bọn Họ Đó Chứ

Chương 450. Cậu Không Phải Là Muốn Thu Dọn Cả Nhà Bọn Họ Đó Chứ
Chương 450. Cậu Không Phải Là Muốn Thu Dọn Cả Nhà Bọn Họ Đó Chứ

“Hẳn là thật.” Lâm Dật nói:

“Cô ấy có mở công ty, váy hơn 80 ngàn ở trong mắt cô ấy cũng chỉ là mưa bụi thôi.”

“Anh Lâm, anh đúng là lợi hại, người theo đuổi thế mà lại có tiền như vậy.”

“Nếu như có nam sinh vừa đẹp trai vừa có tiền như thế theo đuổi em thì em cũng sẽ không làm bác sĩ.” Kiều Hân nói:

“Một chiếc váy này đã hơn tiền lương nửa năm của chúng ta rồi.”

“Vậy thì cũng chỉ là vật ngoài thân, không nên quá coi trọng. Chúng ta nên kiên định cống hiến hết mình cho sự nghiệp y học của tổ quốc.” Lâm Dật làm bộ nói.

“Ừm, chủ yếu là anh Lâm quá đẹp trai, cho nên có nhiều lựa chọn, chúng ta thì không như vậy.”

“Không nên nói như vậy, không phải còn có anh Lâm đây sao, đến, anh Lâm cho các người ăn chuối tiêu.”

Vương Trạch Nhất khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“Rõ ràng chính là một tên quỷ nghèo lừa gạt tiền phụ nữ, vậy mà còn giả bộ nói đạo lý, thật sự là đáng xấu hổ!”

“Được rồi, hai người đừng như vậy nữa, đã là người lớn rồi.”

Nhìn thấy Lâm Dật đút từng miếng chuối tiêu cho Kiều Hân, Lý Sở Hàm nhìn không nổi nữa.

“Sáng ngày mai còn có ca phẫu thuật, đi xem tư liệu đi.”

“Đã biết, Lý chủ nhiệm.” Kiều Hân ngượng ngùng trả lời.

Toàn bộ buổi chiều, ba người Lâm Dật, Lý Sở Hàm, Kiều Hân đều đang thương lượng phương án phẫu thuật.

Bởi vì đạt được kỹ năng lâm sàng cấp đại sư, Lâm Dật đối với phương diện phẫu thuật tim có rất nhiều kiến giải độc đáo.

Lúc đang thảo luận phương án, Lý Sở Hàm đang nghe thì bỗng sửng sốt một chút.

Bởi vì Lâm Dật nói ra được phương án phẫu thuật so với phương án quy hoạch của mình thì hoàn mỹ hơn rất nhiều.

Nếu như không phải vì phương pháp của Lâm Dật quá mới lạ, có lẽ cô đã để cho Lâm Dật mổ chính rồi.

“Được rồi, hôm nay thảo luận đến đây thôi, thời gian còn lại, hai người tự mình sắp xếp đi.” Lý Sở Hàm nói.

“Vậy tôi đi trước, ngày mai gặp.”

“Được.”

Sau khi chào hỏi, Lâm Dật lái xe đến tập đoàn Triều Dương, chuẩn bị đón Kỷ Khuynh Nhan tan ca, buổi tối lại đi dạo loanh quanh.

Vừa mới đem xe đỗ lại, thì bắt gặp Vương Oánh đang vội vã chạy ra, âm thanh cộc cộc của giày cao gót vang lên, hình như đang có việc gì gấp.

“Chị Oánh, vội vã như vậy là có chuyện gì sao?”

Nghe thấy tiếng của Lâm Dật, Vương Oánh liền đứng lại, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

“Gần đây bận chuyện gì sao, đã lâu rồi chị không thấy em.”

“Đi bệnh viện làm bác sĩ, thể nghiệm cuộc sống của nhân viên y tế.” Lâm Dật cười ha hả nói.

Vương Oánh sửng sốt một hồi lâu, “Em nói cái gì, em đến bệnh viện làm bác sĩ sao?”

“Ừm, chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch, hoan nghênh Vương trưởng phòng đến đây xem bệnh.”

“Chị thật sự là bội phục em luôn, em chạy Didi hay là làm giáo viên thì chị đều có thể hiểu được. Hiện tại lại chạy đến bệnh viện làm bác sĩ, em đúng là được lắm đấy, đây cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm.”

“Điều này chứng tỏ em không bình thường.”

“Ừm, trong lòng chị thì em quả thực không phải là người bình thường.” Vương Oánh nói:

“Đúng rồi, có chuyện quên nói với em, Lộ Lộ thi đậu Học viện Hí Kịch Trung Hải, nhưng bởi vì điểm số không quá cao, sau đó được bạn của em điều đến khoa diễn xuất. Em và bạn của em gần đây có rảnh hay không, chị muốn mời hai người ăn cơm.”

“Chút chuyện nhỏ như vậy, không cần phải mời cơm làm gì.” Lâm Dật nói:

“Lại nói, chị vội vàng như vậy là có chuyện gì sao?”

“Ai đừng nói nữa, công ty không phải là trúng thầu hạng mục ở ngoại ô thành phố kia sao, gần đây đang phá dỡ. Nhưng có một số hộ dân sống chết đều không chịu đi, còn giở công phu sư tử ngoạm, muốn 100 ngàn tệ trên một mét vuông, quả thực là vô lại mà!”

“Thời điểm phá dỡ lúc trước, hẳn là đã gặp qua những chuyện như này rồi đi.”

“Quả thực là đã gặp qua, nhưng hồi đó xử lý rất dễ, chỉ cần cho thêm một chút xíu, là có thể giải quyết vấn đề.” Vương Oánh nói:

“Nhưng lần này lại không tốt lắm, dựa theo quy định liên quan, khoản phá dỡ là 76000 một mét vuông. Hiện tại bọn họ muốn 100 ngàn, một chút đạo lý cũng không có, với lại những hộ bị cưỡng chế kia còn nhiều lần phát sinh xung đột với người của chúng ta. Cho dù nói như thế nào thì cũng một hai không chịu đi, đúng là tức chết mà.”

Lâm Dật sờ cằm, “Như vậy, đúng là khó xử lý.”

“Không phải sao.” Vương Oánh nhìn Lâm Dật, “Chẳng lẽ Kỷ tổng không có nói cho em việc này sao?”

Lâm Dật lắc đầu, “Không có.”

“Kỷ tổng có lẽ là sợ em lo lắng cho nên mới không nói, đều do chị để lộ ra rồi.” Vương Oánh lúng túng nói.

“Không có việc gì.” Lâm Dật liếc mắt nhìn đồng hồ, “Vừa lúc cô ấy còn chưa tan làm, hai chúng ta đi qua nhìn một chút.”

“Chị có thể mang em qua đó, nhưng em không nên quá xúc động, loại chuyện này rất mẫn cảm, nếu như mà làm lớn, đối với tập đoàn Triều Dương cũng không tốt.”

“Yên tâm, trong lòng em tự có chừng mực, chị mang em qua đó là được rồi.”

Yêu cầu của Lâm Dật, Vương Oánh cũng không dám cự tuyệt, đành mang cậu đến hiện trường hạng mục tại vùng ngoại thành.

Trên đường đi, Lâm Dật gọi điện cho Chu Hải Đào.

“Lâm tổng, ngài tìm tôi sao.”

“Liên hệ cho tôi mười xe tải, đưa đến số 360, đường Hối Hải khu Bằng Hộ chờ tôi, đợi lát nữa có việc cần dùng đến.”

“Lão Lâm, cậu muốn xe tải làm gì? Có phải muốn khởi công hạng mục ở khu Bằng Hộ hay không? Mười chiếc xe tải làm sao mà đủ được.”

Nghe thấy giọng của Tần Hán, Lâm Dật cảm thấy ngoài ý muốn.

“Lão Tần? Sao anh lại ở trường đua xe vậy.”

“Giải thi đấu F1 tại Trung Hải sắp bắt đầu, mà chúng ta là nhà tài trợ, cho nên tới cùng với Chu tổng để bàn chuyện hợp tác.” Tần Hán nói:

“Bên cậu có cần dùng xe không? Tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị, hẳn là đủ cho các người dùng.”

“Không phải cần dùng xe, chỉ là có mấy hộ gia đình khó xử lý, tôi đi qua nhìn một chút.”

“Ngọa tào, cậu sẽ không phải dùng xe tải để thu dọn cả nhà bọn họ đó chứ.” Tần Hán nói:

“Tôi nói cho cậu biết, lúc phá dỡ gặp phải hộ dân không chịu di dời là chuyện rất bình thường, loại chuyện này vô cùng mẫn cảm, nhất định phải dùng phương pháp ôn hòa để giải quyết. Nếu cậu mà làm như vậy thì rất dễ gây ra chuyện đó.”

Tuy Tần Hán hay ăn chơi các kiểu, nhưng nhiều khi cảm xúc và lý trí không phải là không có.

Anh ta đã nói như vậy, thì chuyện này không thể coi thường.

“Yên tâm đi, tôi tự biết nên làm thế nào.” Lâm Dật nói:

“Nếu như là hộ dân không chịu di dời bình thường thì tôi sẽ không theo tham dự, nhưng tôi luôn cảm giác có gì đó không thích hợp.”

Tần Hán trầm mặc vài giây đồng hồ.

“Ý của cậu là nói, trong chuyện này có người khác đang giở trò quỷ?”

“Cái này chỉ là phán đoán của tôi, còn chưa xác định, nhưng chuẩn bị một chút vẫn luôn không sai.”

“Tôi bây giờ sẽ đi qua tìm cậu, xe sẽ sắp xếp cho cậu, tôi rất quen thuộc về phương diện này.”

“Cũng không phải chuyện gì lớn, anh đi qua làm gì.” Lâm Dật nói:

“Anh cứ nghiên cứu chuyện hợp tác với lão Chu đi, có yêu cầu gì cứ việc nói. Bên này tôi có thể xử lý được, khẳng định sẽ mở đèn xanh cho anh. Nếu như thực sự không được, tôi sẽ nói với Lương Nhược Hư một chút, nhất định sẽ chiếu cố thật tốt việc mua bán của anh em tôi.”

“Con mẹ nó cậu có coi tôi là anh em sao, Tần Hán tôi cũng không xem cậu là người ngoài, có việc thì đương nhiên hai anh em ta phải cùng hành động.” Tần Hán nói:

“Tôi sẽ sắp xếp xe cho cậu trước, sau đó liên hệ với một số người, lập tức sẽ qua đó.”

“Vậy được thôi.”

Cúp điện thoại, Lâm Dật theo xe của Vương Oánh đến khu Bằng Hộ nằm ở vùng ngoại ô Trung Hải.

Lúc Lâm Dật và Vương Oánh lái xe tới thì phát hiện ven đường có đỗ mười mấy chiếc xe tải, tài xế ngồi ở trong xe hút thuốc, đều là người mà Tần Hán sắp xếp.

“Người anh em, cậu là bạn của ông chủ Tần sao?”

Nhìn thấy Lâm Dật, người đứng đầu hàng lái xe tải lên tiếng.

“Anh biết tôi sao?”

“Ông chủ Tần đã gửi hình của cậu cho tôi, tôi đương nhiên là nhận ra rồi. Tôi là Triệu Tam, cậu ấy nói tôi ở đây đợi cậu, có chuyện gì thì đều nghe theo cậu.”

“Vậy làm phiền rồi.” Lâm Dật gật đầu nói: “Vừa lúc có nhiệm vụ muốn giao cho các người.”

“Ông chủ Lâm, có việc xin cứ nói.”

“Các người trông coi ngay tại ven đường, nếu như có người đi ra, thì anh cứ lái xe đụng vào, tôi sẽ chịu trách nhiệm, một cái mạng 1 triệu, có dám làm hay không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 450.
Bình Luận (0)
Comment