“Ông chủ Lâm yên tâm, chúng tôi là người mà Tần thiếu gia tìm đến, biết phải xử lý mọi chuyện như nào.” Triệu Tam nói.
“Có câu nói này của anh là được rồi.”
Sau khi sắp xếp nhiệm vụ, Lâm Dật và Vương Oánh, dừng lại bên lề đường, nhìn thoáng qua về bên trong khu Bằng Hộ.
“Trước đây chị chưa từng tới, không nghĩ tới nơi này lại lớn như vậy.”
“Đương nhiên, đây là hạng mục khai thác trọng điểm của thành phố, hầu hết người bình thường đều không đến đây.”
Lâm Dật vỗ mông Vương Oánh, “Đi thôi, đi xuống xem một chút.”
Hai người vừa đi được mấy chục mét, thì nghe thấy tiếng nhao nhao truyền đến từ bên trong.
“Con mẹ nó đừng nói nhảm nữa, 100 ngàn một mét vuông, thiếu một phần thì chúng tôi sẽ không dời đi!”
“Khẩu khí của đám người này đúng là không nhỏ.” Lâm Dật cười ha hả nói:
“Đâu chỉ là không nhỏ, thái độ của bọn họ vẫn luôn phách lối như vậy. Dù là phó tổng của chúng ta tới, thì cũng làm ầm ĩ như vậy thôi, người phụ trách đàm phán cũng đã tới bao lần rồi mà một chút hiệu quả đều không có.”
“Một chút dấu hiệu nhả ra cũng không có sao?”
Vương Oánh bất đắc dĩ gật đầu.
“Đám người này giống như đá trong hầm cầu vậy, vừa thúi vừa cứng, cứ cắn mãi 100 ngàn một mét vuông, không còn biện pháp nào khác.”
Khóe miệng Lâm Dật mang theo nụ cười thản nhiên.
Cảm thấy mọi chuyện hình như không khác lắm so với trong tưởng tượng của mình.
Hai người đi tới, phát hiện phía trước có một đám người đang vây quanh, ước chừng hơn trăm người.
Nhìn thấy đám người, Vương Oánh bị giật nảy mình.
“Sao lại có nhiều người đến đây như vậy.”
“Thế nào? Chẳng lẽ tình huống không giống với bình thường sao?”
Vương Oánh gật gật đầu, “Bình thường chỉ có hai mươi mấy người, cũng không biết hôm nay bị sao nữa.”
“Đừng có gấp, đi qua nhìn một chút là biết.”
Nhìn thấy Lâm Dật và Vương Oánh đi tới, người phụ trách đàm phán của tập đoàn Triều Dương nói:
“Vương bộ trưởng, anh Lâm, các người đã tới.”
Người phụ trách đàm phán có biết Lâm Dật, lúc làm việc tại tập đoàn Triều Dương, hai người đã từng quen biết. Cậu ta tên là Vương Hồng Cơ, nhân phẩm cũng không tệ lắm.
“Sao lại thế này, tôi nghe Vương bộ trưởng nói, hôm nay hình như có nhiều người hơn so với bình thường.”
“Chuyện này, đừng nói nữa.”
Vương Hồng Cơ nới lỏng cà vạt, “Bình thường quả thực là không có nhiều người như vậy. Nhưng bọn họ nghe nói, có người muốn chúng ta đền bù 100 ngàn một mét vuông, cho nên nổi lòng tham, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đến nhiều hơn. Nếu như việc này truyền ra, thì sẽ chỉ có người tới đòi tiền, hạng mục này cũng không cần làm nữa.”
“Tôi đoán là bị đám người này châm ngòi dẫn tới đúng không.” Lâm Dật nói.
Vương Oánh nhìn Lâm Dật, “Ý của em là nói, đám người này là có mưu tính từ trước sao?”
“Tám chín phần là vậy.” Lâm Dật nói: “Các người ở lại đây, tôi đi qua nhìn một chút.”
Lâm Dật đi về phía trước mấy bước, nhìn mấy hộ dân không chịu di dời trước mắt, nói ra:
“Ầm ĩ như vậy làm gì, không phải là muốn tiền sao, phái một đại biểu lên, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Làm gì, cậu muốn nói gì?”
Người nói chuyện là một người không cao, đầu nhuộm vàng, trong miệng ngậm một điếu thuốc, dưới chân mang dép, dáng vẻ lưu manh.
“Chuyện của tập đoàn Triều Dương do tôi quyết định, có việc gì cứ nói với tôi là được.”
“Chúng tôi cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần đưa tiền thì chúng tôi sẽ lập tức chuyển đi, đảm bảo một hộ cũng không lưu lại.” Hoàng Mao nói.
“Cậu cảm thấy mình, có thể đại biểu cho những người này sao?”
“Đương nhiên, những người này đều do tôi tìm đến, đương nhiên là đều nghe theo tôi.” Hoàng Mao nói:
“Với lại còn có một việc, tôi muốn nói với các người, chuyện này kéo dài càng lâu thì càng bất lợi đối với các người.”
“Sao thế, các người còn có thủ đoạn khác sao?”
“Hiện tại đằng sau tôi có hơn một trăm người, bọn họ đều là những hộ gia đình ở nơi này. Nếu như kéo tới ngày mai thì khả năng sẽ tăng tới 200, nếu các người muốn kéo dài đến mười ngày nửa tháng, thì cụ thể có bao nhiêu người, tôi cũng không chắc, cho nên cậu xem đó mà làm đi.”
Lâm Dật cười cười, “Thật ra, nếu như các người muốn 180 thì tôi cũng không cần nhiều lời. Nhưng cậu vừa mở miệng đã thêm hơn 20 ngàn, việc này chỉ sợ là không có khả năng.”
Hoàng Mao gõ tàn thuốc, “Không có khả năng hay không cũng không quan hệ, chúng tôi sẽ ngày ngày ở đây, dù sao thì chúng tôi cũng không có gì ngoài thời gian.”
“Thật ra tôi cảm thấy, vẫn nên chân thành một chút thì tốt hơn.” Lâm Dật nói:
“Nếu như tôi đoán không sai, hẳn là Vương Ma Tử phái anh tới đúng không.”
Vẻ mặt của Hoàng Mao cứng lại, thần sắc có chút bối rối.
“Cái gì mà Vương Ma Tử, Lý Ma Tử, tôi không biết cậu đang nói đến ai cả. Tóm lại hôm nay, nếu như cậu không đáp ứng yêu cầu của chúng tôi, thì tôi sẽ dây dưa với cậu, nhìn xem cuối cùng là người nào ăn thiệt thòi.”
“Dây dưa cũng được, vậy thì phải xem các người có thể dây dưa hay không.”
“Xem ra, cậu là muốn đánh lâu dài với chúng tôi rồi? Được thôi, dù sao chúng tôi cũng không sợ.”
Lâm Dật cười cười, chỉ bên lề đường, có mười mấy chiếc xe tải đang đỗ, nói:
“Các người thấy mấy cái xe ven đường kia không.”
“Nhìn thấy thì sao, cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ lại muốn bắt đầu làm việc? Tôi nói cho cậu biết, nếu không đưa tiền thì ngay cả một chiếc xe ba bánh các người cũng không lái vào được.”
“Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói cho các người biết, từ hôm nay trở đi, các người tốt nhất là nên ở lại chỗ này đi. Nếu các người đi ra ngoài một người thì tôi sẽ cho xe tải thu dọn một người, không tin thì có thử một chút.”
“Móa, con mẹ nó cậu đang uy hiếp tôi sao?” Hoàng Mao mắng.
“Có phải uy hiếp hay không thì anh thử một chút là biết.”
“Móa, lão tử lăn lộn nhiều năm như vậy, còn chưa có người nào dám nói chuyện như vậy với tôi đâu.” Hoàng Mao kêu gào:
“Con mẹ nó nếu như cậu dám đụng, thì cậu cũng không tốt được!”
“Không tin anh có thể thử một chút.”
“Cậu đang dọa lão tử sao?” Hoàng Mao quay đầu nhìn thoáng qua, nói:
“Đầu hói, cậu bây giờ đi qua đó, tôi phải xem xem cậu ta có dám đụng cậu hay không, mẹ nó, dám hỗn láo trước mặt tôi, cho là bố sợ mày à?”
“Đã biết, tôi sẽ đi ngay.”
Người đàn ông có biệt danh đầu hói, tên là Tôn Ba, đang còn rất trẻ, chỉ hơn hai mươi tuổi.
Cùng một dạng với Hoàng Mao, ăn mặc dáng vẻ lưu manh, vô cùng phách lối.
Trái tim Vương Oánh đập thình thịch.
Lâm Dật là ai, cô rất rõ, nếu như cậu ấy mà tàn nhẫn lên thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Nhưng Vương Oánh lại đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
Chuyện của Lâm Dật, cô cũng không dám xen vào.
Tôn Ba ngậm điếu thuốc, nghênh ngang đi về phía đường cái.
Hoàng Mao và những người khác, đều đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Còn nói nếu như đi ra ngoài thì sẽ cho xe tải đụng người.
Thật mẹ nó biết khoác lác.
Tôn Ba đứng ở trước xe, trên tay cầm điếu thuốc, hướng về phía Triệu Tam, nói một cách hùng hùng hổ hổ:
“Tài xế đần độn, anh có phải là người mà tên tiểu tử kia tìm tới không? Không phải nói một người ra liền đụng một người sao? Ông nội đã ở chỗ này đây, con mẹ nó anh thử đụng đến tôi xem, ha ha...”
Hoàng Mao và người vây xem, đều cười ha hả.
“Tiểu tử, cậu không phải khoác loác nói muốn đụng người sao, người đang ở ngay trước xe đó, hiện tại đụng đi, để tôi nhìn xem rốt cuộc cậu có bao nhiêu trâu bò.”
Rầm rầm rầm...
Đúng lúc này, tiếng ầm ầm vang lên, Triệu Tam ném điếu thuốc xuống, nói:
“Tôi nói cho cậu biết, đây là việc mà lão tử thường làm, năm nay cậu là người thứ tư.”
Nói xong, Triệu Tam không hề do dự, trực tiếp đụng vào!
------
Dịch: MBMH Translate