Tôn Ba bị dọa đến ngơ người luôn!
Bởi vì anh ta là người cách Triệu Tam gần nhất!
Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng, đối phương không phải là đang nói đùa!
Nhận thức được điều này, Tôn Ba co chân bỏ chạy, nhưng vẫn không thể nào nhanh hơn tốc độ của chiếc xe!
Triệu Tam lái xe, đâm thẳng về phía trước.
Rầm!
Chiếc xe tải đâm lên trên người của Tôn Ba!
Bởi vì vừa mới khởi động, nên tốc độ không nhanh lắm.
Nhưng mà dưới tác dụng đàn hồi quá lớn, Tôn Ba vẫn bị đâm trúng, cả cơ thể đổ gục xuống đất, cho dù ở rất xa cũng có thể nghe được tiếng va chạm đó!
Lúc này đây, cả người Tôn Ba toàn là máu, không ngừng giãy giụa trên mặt đất, nhưng chỉ là đâm bị thương, chứ không có đâm chết.
Yên tĩnh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, cả hội trường không một tiếng động, dường như thời gian bị dừng lại vậy.
Bọn họ không ai ngờ tới, chiếc xe tải thật sự sẽ tông về phía trước.
Sắc mặt của Hoàng Mao và những người khác trắng bệch, đến thở mạnh cũng không dám.
“Anh, chết tiệt, thật sự dám tông trúng người ta!”
“Tài xế không phát huy tốt, đợi khi người tiếp theo bước ra, chắc có thể trực tiếp tông chết rồi, các người có ai tình nguyện đi ra thử không?”
Bao gồm cả Hoàng Mao ở trong đám đông đều không nói lời nào nữa, chỉ sợ Lâm Dật kêu người xông vào sẽ giết chết bản thân.
“Hôm nay tôi để lại đây một lời, khoản tiền bồi thường chúng tôi đưa ra chính là 76,000/mét vuông, điều này phù hợp với quy định, các người muốn có thêm một phân tiền cũng không thể, nếu như không tin, vậy thì cứ để mặc ở đây, vẫn là lời nói vừa nãy, một người bước ra thì tôi sẽ xử lý một người.”
“Hứ, anh nghĩ rằng có vài đồng tiền thì chúng tôi sợ anh chắc?” Hoàng Mao chỉ thẳng Lâm Dật nói.
“Chúng tôi không đi ra ngoài được, anh cũng đừng nghĩ đi ra được.”
“Thế nào hả? Anh còn muốn làm khó tôi sao?”
“Sau lưng ông đây có nhiều người như này, anh cảm thấy tôi sẽ sợ anh chắc?”
Nói xong, Hoàng Mao nói với phía đám đông phía sau:
“Anh em, cùng tôi xông lên, hôm nay đánh hết bọn họ!”
“Đúng, hôm nay đánh hết bọn họ, trả thù cho đầu trọc!”
Hơn 100 người phía sau Hoàng Mao cũng không có rảnh rỗi, chỉ đợi anh ta hô lên một tiếng.
Vương Oánh bị dọa cho giật mình, cơ thể run rẩy, đứng đến bên cạnh Lâm Dật: “Tiểu Dật, bây giờ phải làm thế nào?”
Lâm Dật ôm lấy vòng eo đầy đặn của Vương Oánh.
“Chị có sợ không?”
“Chị không sợ, nhưng chị sợ cậu gặp nguy hiểm.”
“Không cần phải lo lắng cho em, người khác em bảo vệ không nổi, nhưng bảo vệ chị vẫn không có vấn đề.”
“Chết tiệt, đều đã đến nước này rồi, còn ở đó mà anh anh em em, mày ở đây để diễn kịch cho ông đây xem phải không?”
Hoàng Mao vung cánh tay lên hô hào: “Anh em cùng tôi xông lên, hạ gục hắn ta!”
Hô hào gào thét, đám người sau lưng Hoàng Mao xông thẳng về phía của Lâm Dật.
Dô dô dô!
Nhưng chính vào thời khắc này, một tiếng phanh xe gấp truyền tới.
Trước mặt là ba chiếc siêu xe, phía sau là hai mươi mấy chiếc xe MiniBus.
Tần Hán cầm theo gậy bóng chày, từ chiếc McLaren P1 của mình lao xuống.
“Chết tiệt, ai dám động một chút vào anh em của tao, tao giết hết cả nhà hắn!”
Cùng lúc đó, cửa của hai mươi mấy chiếc xe MiniBus liên tiếp mở ra, từ trong xông ra hơn 100 người, trên tay đều cầm vật gì đó, ai ai nhìn cũng hung dữ.
Tần Hán, Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên sải bước xông về phía trước, Diêu Đông Lai và Lưu Cường dẫn người theo sát phía sau, khí thế có thể sánh với thời cổ đại ngàn quân vạn mã xông pha, không ai ngăn nổi.
“Anh Mao, bây giờ phải làm sao, chúng ta vốn đến đây góp vui chứ không phải đến đánh nhau, vợ con còn đang đợi chúng ta về đó.” Một người trung niên nói.
Ngoài Hoàng Mao và mười mấy tên chân tay của anh ta, còn lại đều là chủ hộ ở đây.
Khi tin tức bóc mẽ được xác thực thì bọn họ đã chuyển đi hết rồi, hôm nay quay lại chỉ vì trong tâm có chút lòng tham, muốn có thêm ít tiền.
Lúc trước, kêu hơn một trăm người bọn họ đi đánh Lâm Dật chỉ có hơn mười người, chuyện như vậy thì bọn họ tình nguyện làm.
Nhưng bây giờ, đối diện cũng đứng hơn một trăm người, mà người nào cũng không dễ động vào, cho nên không cần động thủ, bản thân đã thấy sợ rồi.
“Mẹ kiếp, đừng có mà ép nữa, ông đây đang nghĩ cách đây.”
Hoàng Mao đã bị dọa tè ra quần rồi, bị bao nhiêu người vây lại như này, đến cơ hội gọi người cũng không có.
Tần Hán bước về phía Hoàng Mao, “thụp” một cái đạp lên người hắn ta một đạp.
“Con mẹ nó, mày lợi hại lắm đấy, còn muốn động đến anh em của tao sao? Có phải mày sống quá thoải mái rồi không?”
Hoàng Mao bị đá lăn xuống đất, bị dọa đến mức không dám thở mạnh, đũng quần đã ướt một mảng.
“Anh, anh đừng kích động, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Nói, nói cái con mẹ mày ấy!” Tần Hán chỉ tay vào Hoàng Mao mắng: “Hôm nay tao không chặt đứt một chân của mày, thì tao không mang họ Tần!”
“Tránh ra, tránh ra!”
Đúng lúc Tần Hán định xuống tay, đột nhiên nghe thấy từ phía sau đám đông truyền tới giọng nói.
Đám đông tự động tránh ra, Lâm Dật và mọi người nhìn qua đó, phát hiện người đi đến là thuộc hạ hàng đầu dưới trướng của Vương Ma Tử - Nghiêm Bưu.
“Tần thiếu gia, sao phải nóng tính như thế, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói.”
“Ha ha…”
Tần Hán cười lạnh một tiếng: “Thảo nào lão Lâm nói chuyện này có vấn đề, hóa ra là do bọn mày dở trò.”
“Thực ra cũng không có gì, một thù báo một thù mà thôi.” Nghiêm Bưu nói.
“Anh ta không chỉ chiếm đất của chúng tôi, mà còn đâm cả Trương Ngạo, chúng tôi cũng phải thu về ít lợi nhuận chứ, nếu không trong ngành còn lăn lộn thế nào nữa?”
Lâm Dật tiến về phía trước vài bước, đứng trước mặt Trương Ngạo.
“Các ngươi nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt, ngay bây giờ nhanh chóng cút đi, chuyện này tôi sẽ không truy cứu, đợi đến khi tâm trạng của tôi không tốt rồi, mấy người các người ai đều không đi nổi.”
“Anh Lâm, anh đúng thật là giàu có à, anh thật sự nghĩ rằng đưa nhiều người đến thì Nghiêm Bưu tôi sẽ sợ anh sao? Hay là anh nghĩ rằng, tôi và Trương Ngạo giống nhau?”
Lâm Dật không phí lời nữa, một chân đá lên người Nghiêm Bưu.
Người sau phản ứng không kịp, lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững.
Từ điểm này có thể nhìn ra, Nghiêm Bưu mạnh hơn Trương Ngạo không chỉ một chút.
“Tiểu tử, tao nhẹ nhàng hòa khí nói chuyện với mày, mày lại muốn chơi dữ với tao đúng không?” Nghiêm Bưu lạnh mặt nói.
“Tôi nghĩ giữa chúng ta đã không có gì cần thiết để nói nữa, có thể động thủ thì đừng né tránh.”
“Được.”
Nghiêm Bưu cười gật đầu: “Thế thì hôm nay tao muốn xem mày giỏi đến mức nào.”
Nghiêm Bưu trừng mắt nghiến răng, xông thẳng về phía Lâm Dật, giống như mãnh hổ vồ thức ăn vậy, dường như muốn xé vụn Lâm Dật ra.
Lâm Dật cũng không hề né tránh, cùng lúc giơ chân lên đá.
Nhưng dưới sự hỗ trợ của hệ thống, tốc độ và sức mạnh của Lâm Dật không phải là thứ mà Nghiêm Bưu có thể so sánh được.
Thần sắc của Nghiêm Bưu hoảng hốt, cơ thể không kiểm soát lùi về phía sau.
Đợi khi anh ta đứng vững, đang chuẩn bị ra tay tấn công lần nữa, thì đột nhiên phát hiện Lâm Dật đã xông tới.
Lần này Lâm Dật không cho Nghiêm Bưu bất kỳ cơ hội nào.
Túm lấy tóc của anh ta, ghì mạnh xuống, một đòn lên gối mạnh mẽ, đá lên mặt của anh ta!
Rắc!
A!
Tiếng xương bị gãy cùng tiếng hét thảm thiết vang lên, Nghiêm Bưu ôm mặt, vẻ mặt đau đớn quỳ xuống đất.
Mà cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Ai cũng không nghĩ đến, Lâm Dật lại hung dữ như vậy!
Ngay cả Nghiêm Bưu cũng không phải là đối thủ của anh!
------
Dịch: MBMH Translate