“Anh không phải rất oai sao, đứng dậy tiếp tục đánh.” Lâm Dật từ cao nhìn xuống nói.
“Không, không oai nữa, chúng ta có gì thì thương lượng, anh đừng động thủ.” Nghiêm Bưu thở hổn hển trả lời.
“Mang theo người của anh cút đi, sau này còn đến làm loạn nữa, người tiếp theo nằm trên lề đường chính là anh đó.”
“Vâng vâng vâng, chúng tôi lập tức cút đi, chuyện này xem như kết thúc rồi.”
Dưới sự giúp đỡ của thuộc hạ, Nghiêm Bưu và Hoàng Mao cùng những người khác rời đi, trong khu giải toả cũng trở nên yên tĩnh lại.
“Chuyện này cảm ơn anh nhé.” Lâm Dật vỗ vỗ lên vai của Tần Hàn, chân thành nói.
Anh tự tin, dựa vào năng lực của bản thân cũng có thể giải quyết được chuyện này.
Nhưng kiểu người dao dắt hai bên sườn như Tần Hàn, đối xử chân thành với nhau, thật sự khiến trong lòng Lâm Dật cảm động.
“Nói những lời này làm cái gì, đều là anh em trong nhà, đừng khách khí.”
“Anh Lâm, bọn người Vương Ma Tử là một đám lưu manh, vả lại bọn họ với nhà họ Triệu còn cùng một hội với nhau, tôi luôn cảm thấy Vương Ma Tử sẽ không chịu để yên đâu.” Lương Kim Minh nói: “Chúng ta vẫn nên đề phòng thì hơn.”
“Đúng vậy, sau này nếu như còn có chuyện gì, anh chỉ cần gọi một tiếng, gọi lúc nào bọn tôi đến ngay lúc đó.” Cao Tông Nguyên nói.
Lâm Dật vỗ lên vai của hai người họ, có không ít lời cảm tạ muốn nói, nhưng nói ra rồi lại cảm thấy quá khách khí, thôi thì chẳng nói gì nữa.
“Trước đây mọi người giúp anh không ít, vốn dĩ muốn mời mọi người ăn bữa cơm, ra ngoài vui chơi chút thì có thể hoàn trả ân tình này rồi, nhưng chuyện hôm nay có chút lớn, chỉ ăn cơm thôi khẳng định hoàn trả không nổi, sau này hạng mục trong nhà, nếu như cần đến đầu tư hoặc cần chỗ giúp đỡ, mọi người gọi một tiếng, anh bên này cũng gọi là tới.”
“Chà, nói những điều này làm cái quái gì, còn khách sáo nữa anh liền lật mặt đó.” Tần Hàn nói.
“Vậy thì được, hôm nay nói đến đây thôi.” Lâm Dật nói.
“Anh đưa những người anh em này đến khách sạn Bán Đảo ăn bữa cơm, thưởng thêm cho mỗi người 2000 tệ, đừng để bọn họ về tay không.”
“Việc này trong lòng anh có tính toán, cậu không cần phải bận tâm đâu, chẳng có ai như cậu tính toán nhiều vậy.”
“Được rồi, hôm nay dừng lại ở đây, đều về hết đi.”
Dưới sự sắp xếp của Lâm Dật, đám đông lần lượt rời đi.
Lâm Dật nhìn sang Vương Hồng Cơ: “Sự việc lần này chắc đến đây kết thúc rồi, hạng mục tiến hành bình thường là được, nhưng chuyện này không thể nói với tổng giám đốc Kỷ, biết rồi chứ?”
“Biết rồi ạ, anh Lâm.”
Lâm Dật nhìn qua Vương Oánh: “Chúng ta quay về thôi.”
“Cậu chắc cần phải đi đón tổng giám đốc Kỷ đúng không, không cần phải lo cho chị đâu.”
Bởi vì bản thân Vương Oánh có xe, Lâm Dật cũng không có đôi co chuyện nhỏ này.
“Vậy thì em đi trước đây, chị lái xe về chậm chút, về sau phía bên này của công ty có chuyện gì, nhớ lập tức nói với em.”
“Ừm, biết rồi.”
Dặn dò xong Vương Oánh, Lâm Dật chuẩn bị lái xe rời đi.
“Tiểu Dật.”
Đúng lúc mở cánh cửa xe, Lâm Dật bị Vương Oánh gọi lại.
“Sao thế? Còn có chuyện gì khác à?”
“Chị biết, chị không có tư cách nói cậu cái gì, nhưng có thể nghe chị một câu không, sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như này nữa được không.” Đôi mắt Vương Oánh tràn đầy nhu tình.
“Tuy rằng hiện giờ chị đến tư cách làm tình nhân của cậu còn chưa được tính, nhưng nếu như cậu thật sự xảy ra chuyện rồi, chị cũng không muốn sống nữa.”
“Chị đây là đang nói lời gì vậy.”
Lâm Dật đưa tay vòng qua eo ôm lấy Vương Oánh, ở trên trán của cô ta hôn lên một cái.
“Đừng có cả ngày suy nghĩ lung tung những thứ vô dụng, chị không cần lo lắng chuyện của em, người có thể gây tổn thương cho em còn chưa xuất hiện nữa cơ.”
“Cậu phải đồng ý với chị, nếu không chị đến ngủ cũng không ngon giấc.”
“Được rồi, em đồng ý với chị.” Lâm Dật nói: “Lời chị nói rất có tác dụng.”
“Có lời này của cậu thì chị yên tâm rồi.”
“Đi thôi, lái xe trở về chậm chút, chị với Lộ Lộ có chuyện thì gọi điện thoại cho em.”
“Ừm.”
An ủi xong tâm trạng của Vương Oánh, hai người lái xe rời đi.
Lâm Dật cũng vào lái xe đến tập đoàn Triều Dương trước lúc Kỷ Khuynh Nhan sắp tan làm.
“Bác sĩ Lâm, anh tan làm rồi sao? Hôm nay có cần phải tăng ca không?” Trong điện thoại Kỷ Khuynh Nhan hỏi thăm.
“Còn chưa tan làm, tối nay có chút chuyện, vì vậy anh phải tăng ca.”
“Ồ ồ.” Tâm trạng của Kỷ Khuynh Nhan hụt hẫng rõ ràng.
Bởi vì buổi trưa Lâm Dật nói rồi, buổi tối tan làm như thường, sẽ đến đón cô.
Cô đã nghĩ xong đến đâu ăn cơm rồi, kiểu này xem ra lại bị lỡ dở rồi.
“Vậy thì anh nhớ ăn tối, mệt thì ngủ một lúc, biết rồi chứ.”
“Muốn nghỉ ngơi chắc không thể nào rồi, bên tập đoàn Triều Dương có một người bệnh cần cấp cứu, anh đang ở trong bãi đỗ xe, đợi chút sẽ bệnh nhân đi xuống.”
“Ừm hửm?”
Kỷ Khuynh Nhan trước tiên thì sững sờ một chút, sau đó trong lòng tràn ngập vui sướng.
“Anh đã đến bãi đỗ xe dưới tầng rồi sao?”
“Sớm đã đến rồi, chỉ là không biết, bệnh nhân đó của anh khi nào mới xuống, anh đã đợi khá lâu rồi, điều này cũng quá không có quan niệm thời gian rồi.”
“Haiz, vậy anh đợi em, em thay bộ quần áo, lập tức xuống đó.” Kỷ Khuynh Nhan thích thú nói
“Mấy hôm trước em mua một chiếc váy mới, đẹp lắm, đợi chút mặc cho anh xem.”
“Vô cùng vinh hạnh.”
Khoảng chừng mười phút trôi qua, Kỷ Khuynh Nhan xách theo túi, giống như con chim nhỏ vui vẻ từ trong thang máy bước xuống.
Kỷ Khuynh Nhan mặc chiếc váy đen dài cúp ngực, bên trên có in hình cỏ bốn lá, dưới chân còn đi đôi giày cao gót tầm ba phân, khiến cho dáng người của cô càng thêm phần mảnh mai.
Kỷ Khuynh Nhan đứng bên cạnh cửa sổ xe của Lâm Dật, xoay một vòng tại chỗ.
“Chiếc váy này có đẹp không, em đã phải chọn trong thời gian dài đó.”
“Chiếc váy nhìn không đẹp, nhưng mặc trên người em thì trở nên đẹp hơn rồi.”
Kỷ Khuynh Nhan cười dễ thương: “Biết ngay anh sẽ nói vậy mà.”
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan mở cánh cửa ghế phụ, bước lên chiếc FAW của Lâm Dật.
“Sao em lại ngồi lên vậy, anh đến đây là đón bệnh nhân của anh.”
“Em chính là bệnh nhân của anh.”
“Xin hỏi em mắc bệnh gì?”
Kỷ Khuynh Nhan kiêu ngạo ngẩng đầu: “Một loại bệnh có tên gọi là đẹp không thuốc chữa.”
“Em còn thật sự biết tự chảnh chọe.”
“Hi hi, mau lái xe đi, em dẫn anh đi ăn ở một nhà hàng món ăn Pháp đặc biệt ngon.”
“Đi thôi!” Lâm Đạt nói.
“Bây giờ anh mới phát hiện ra, em chính là một người háu ăn.”
“Đó cũng là vì anh tập thành thói quen, hứ.”
“Chuyện này đều có thể oán trách lên người anh, em còn biết nói đạo lý không hả.”
“Chính là trách anh trách anh.”
Vừa nói vừa cười đùa, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan nói chuyện cả quãng đường.
Sau đó hai người đi ăn một bữa món ăn Pháp, lúc tối muộn lại đi rạp chiếu phim, Kỷ Khuynh Nhan mới vừa lòng cùng với Lâm Dật quay về Cửu Châu Các.
Sau khi trở về, đơn giản tắm rửa một chút, hai người tự về phòng của mình nghỉ ngơi.
Sáng ngày hôm sau, bữa sáng vẫn do Kỷ Khuynh Nhan làm, vả lại tay nghề của cô tiến bộ rất nhiều, chắc là gần đây học hỏi Trương Thục Mẫn không ít.
Bởi vì thời gian làm việc của Lâm Dật không xác định, Kỷ Khuynh Nhan không để anh đưa đi, tự mình lái xe đến tập đoàn Triều Dương.
Vừa mới tới văn phòng làm việc, cô đã nhìn thấy thư ký cầm một xấp giấy tờ đi đến.
“Tổng giám đốc Kỷ, hạng mục của ngoại ô thành phố đã được giải quyết rồi, có thể khởi công bất cứ lúc nào.”
“Thật sao?” Kỷ Khuynh Nhan vô cùng ngạc nhiên: “Hôm qua mấy hộ bị cưỡng chế còn sống chết không chịu rời đi, làm sao đột nhiên lại bàn xong rồi?”
“Bên bộ phận hạng mục nói, đối phương thấy thái độ của chúng ta cứng rắn, không có khả năng nhượng bộ, dứt khoát đồng ý luôn.”
“Vậy thì đúng thật quá tốt rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nhìn đồng hồ: “Thông báo cho phó tổng và bộ phận hạng mục của công ty mười giờ mở cuộc họp.”
“Biết rồi thưa tổng giám đốc Kỷ, bây giờ tôi đi thông báo.”
Thư ký xoay người rời đi, Kỷ Khuynh Nhan thở phào một hơi, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Dật, muốn báo cho anh tin tốt này.
Nhưng cô vừa mới cầm điện thoại lên đã nhìn thấy một số điện thoại lạ gọi tới.
“Ai đấy ạ?”
“Tổng giám đốc Kỷ, tôi là Vương Binh, tôi nghĩ cô chắc vẫn còn nhớ tôi chứ?”
“Vương Binh?” Kỷ Khuynh Nhan suy nghĩ: “Xin lỗi, tôi không quen biết ông.”
“Tổng giám đốc Kỷ đúng thật là quý nhân mau quên sự việc, ngày hôm đó ở trong trung tâm đấu thầu chúng ta gặp mặt một lần, chẳng nhẽ một chút ấn tượng đều không có sao?”
Kỷ Khuynh Nhan hồi tưởng lại sự việc của ngày đấu thầu đó, đột nhiên nhớ ra đối phương là ai.
“Ông chắc là cái người mặc bộ đồ lanh đó hả?”
“Không sai, chính là tôi.”
Bời vì người này đối đầu với Lâm Dật, nên cô cũng chẳng có thái độ tốt gì.
“Có chuyện muốn báo với cô, hôm qua ở trong khu ổ chuột, người đàn ông của cô, Lâm Dật, đã tông trúng thuộc hạ của tôi bị trọng thương, bây giờ sống chết chưa biết, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm đến tính mạng, tổng giám đốc Kỷ là bà chủ của tập đoàn Triều Dương, có phải là cần tỏ chút thái độ không?”
------
Dịch: MBMH Translate