“Ông nói dối!”
Nét mặt của Kỷ Khuynh Nhan không hề ổn chút nào: “Lâm Dật không thể nào làm chuyện đó được, ông chính là muốn đổ tiếng xấu cho anh ấy, chút thủ đoạn này thì không cần phải dùng đâu.”
“Tổng giám đốc Kỷ, Vương Binh tôi hành sự trong giang hồ bao nhiêu năm, tuy bàn tay không sạch sẽ gì, nhưng cũng không cần dùng đến thủ đoạn thấp hèn như vậy.” Vương Ma Tử nói:
“Không ngoài dự kiến của tôi thì công việc đàm phán của khu ổ chuột ngoại ô cũng đã kết thúc, chẳng nhẽ cô không thấy tò mò, vì sao lại có kết quả như thế sao?”
Kỷ Khuynh Nhan không nói gì, vì lời của Vương Binh cũng là điều cô đang thắc mắc.
Trong chuyện này đúng thật là có điểm kỳ lạ, dường như bỗng chốc kết thúc vậy.
“Đây là chuyện nội bộ công ty chúng tôi, không phải việc ông bận tâm.”
“Ha ha…”
Vương Ma Tử cười: “Tổng giám đốc Kỷ có thể làm kinh doanh lớn mạnh như thế này, tôi tin cô là người thông minh. Tôi nói nhiều như vậy, chắc trong lòng cô cũng đã có bước đầu phán đoán, nhưng để cô được thuyết phục hơn, cô có thể cho tôi email cá nhân của cô, tôi cho cô xem mấy thứ.”
“Được.”
Kỷ Khuynh Nhan không do dự, đưa email cá nhân của mình cho Vương Ma Tử.
Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại, một đôi mắt đẹp, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Sau vài phút, email nhận được thư từ người lạ.
Nội dung bên trong làm cho Kỷ Khuynh Nhan bị sốc, mười mấy bức ảnh máu me be bét, làm cho người xem phải khiếp sợ.
Trong đó hình như còn có một bức đang cấp cứu.
Người trong ảnh không ai khác, chính là Nghiêm Bưu và thuộc hạ Tôn Ba của hắn!
Tình hình của Nghiêm Bưu thì vẫn ổn, chỉ có sống mũi là bị Lâm Dật đá gãy, không ảnh hưởng đến vận động, nhưng tình hình của Tôn Ba thì thảm hại nhiều hơn.
“Tổng giám đốc Kỷ, thuộc hạ này của tôi là bị Lâm Dật cho người lái xe đâm vào, đang rất nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng”
“Ông muốn thế nào!” Kỷ Khuynh Nhan lạnh lùng nói.
“Mọi người đều làm kinh doanh, đều nói hòa khí sinh tài, nên không cần thiết phải dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện.” Vương Binh nói:
“Tuy nhiên, trong kinh doanh, chuyện làm ăn thì vẫn phải bàn, tổng giám đốc Kỷ yên tâm, chúng tôi muốn cũng không có nhiều, chỉ cần tổng giám đốc Kỷ cầm bản hợp đồng chuyển nhượng đến và cùng ăn bữa cơm với chúng tôi, thì chuyện này coi như xong, tôi không tính toán nữa.”
“Ông đừng có mơ!”
“Tổng giám đốc Kỷ không đồng ý cũng không sao, thế thì hãy chuẩn bị tinh thần đưa cơm vào tù cho Lâm Dật, vì giết người không phải là tội nhỏ.”
Vương Ma Tử nói xong, không cho Kỷ Khuynh Nhan cơ hội đáp lại, trực tiếp tắt điện thoại.
Tuy là bị xe đâm, nhưng Tôn Ba đã qua cơn nguy kịch.
Nhưng chỉ có điều mạng sống của Tôn Ba không nằm trong tay anh ta nữa.
Vương Ma Tử muốn anh ta sống thì anh ta phải sống, muốn anh ta chết thì anh ta phải chết, mà người cuối cùng phải gánh chịu trách nhiệm là Lâm Dật.
Trong phòng làm việc, nhìn vào những bức ảnh kinh hoàng, trong lòng Kỷ Khuynh Nhan đầy nghi vấn.
Vương Ma Tử là người như thế nào Kỷ Khuynh Nhan cũng không biết rõ.
Nhưng ông ta có thể hợp tác cùng Triệu Chính Dương thì thân phận và địa vị chắc chắn không phải vừa.
Đến mức độ này, thiết nghĩ cũng không cần dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy để đổ tội cho người khác.
Thế thì độ đáng tin của sự việc này rất cao.
“Thư ký Khâu, đến văn phòng của tôi một chút.” Đường dây nội bộ, Kỷ Khuynh Nhan gọi điện thoại cho thư ký.
“Dạ, tổng giám đốc Kỷ.”
Mấy giây sau, nữ thư ký đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Kỷ, cô tìm tôi.”
“Hôm qua là ai đi đàm phán?”
“Là Vương Hồng Cơ của bộ phận hạng mục, sau đó giám đốc Vương của phòng kinh doanh cũng đi cùng.”
“Đi gọi hai người đó đến đây.”
“Dạ, tổng giám đốc Kỷ.”
Thư ký quay lưng đi, mấy phút sau Vương Oánh và Vương Hồng Cơ đi từ bên ngoài vào.
“Tổng giám đốc Kỷ, cô tìm tôi.”
Đứng trước mặt Kỷ Khuynh Nhan, Vương Oánh có chút căng thẳng, có cảm giác giống như tì thiếp gặp chính thất.
“Ngồi đi.” Kỷ Khuynh Nhan nói.
“Tôi muốn biết hôm qua mọi người đàm phán như thế nào, nói chuyện ra sao mà các hộ cứng đầu kia lại chuyển đi.”
“Tổng giám đốc Kỷ, là như thế này.” Ánh mắt Vương Oánh nghiêm nghị, hôm qua khi đi về, cô ta cũng đoán là hôm nay chắc chắn Kỷ Khuynh Nhan sẽ hỏi vấn đề này, nên cô ta đã chuẩn bị nội dung để nói.
“Hôm qua khi chúng tôi đến, lấy ra những quy định điều khoản tương đối, đồng thời cầm theo 20000 tệ âm thầm đưa cho người dẫn đầu để giải quyết vì sự việc phát sinh đột ngột, nên chúng tôi chưa kịp đề xuất...”
“Tôi không phải muốn nghe những việc này.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Lâm Dật cũng đến à?”
Ánh mắt Vương Oánh và Vương Hồng Cơ nhìn nhau, trong đầu có một dự cảm không lành.
“Lâm Dật không đi, là chúng tôi xử lý.”
“Tôi muốn nghe sự thật.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Nếu không hai người thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi đây.”
Vương Oánh mím môi không nói gì, nhưng Vương Hồng Cơ thì đứng ngồi không yên.
“Tổng giám đốc Kỷ, hôm qua anh Lâm có đến đó.”
Vương Oánh có thể vì Lâm Dật mà không cần công việc này, nhưng Vương Hồng Cơ thì không thể.
Vì mối quan hệ không có gì sâu sắc, nên anh ta không thể vì Lâm Dật mà đánh mất công việc này được.
“Nói đi, kể cụ thể sự việc xảy ra.”
Kỷ Khuynh Nhan không truy cứu chuyện hai người nói dối, chỉ muốn biết rõ sự thật.
Trôi qua mười mấy phút, Vương Hồng Cơ kể sự việc đã xảy ra, nguyên văn tường thuật lại một lượt.
Sắc mặt Kỷ Khuynh Nhan bình tĩnh lắng nghe toàn bộ sự việc xảy ra ngày hôm qua.
Mọi chuyện đã vượt quá dự liệu của cô.
Cô không ngờ rằng Lâm Dật có thể làm ra chuyện như vậy.
Trong quá trình Vương Hồng Cơ kể lại, thì Lâm Dật dường như cũng biết, chuyện này là do người của cái ông Vương Binh đó cố tình gây sự.
“Được rồi, chuyện này tôi biết rồi, hai người có thể đi ra.”
“Dạ vâng, tổng giám đốc Kỷ.”
Hai người đi ra, Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại, trầm tư suy nghĩ, cùng lúc gọi điện thoại cho Vương Binh.
“Tổng giám đốc Kỷ, giờ này gọi điện thoại cho tôi, chắc cũng làm rõ được chân tướng sự việc rồi.”
“Tôi không muốn nghe ông phí lời.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Ông không phải là muốn dự án này sao, tôi đưa cho ông là được, tìm một chỗ để ký chuyển nhượng đi.”
“Tổng giám đốc Kỷ thật dễ nói chuyện, quả nhiên là người làm chuyện lớn, vừa hay đã đến buổi trưa rồi, tôi đặt một bàn ở Đức Huệ Lâu, chúng ta gặp mặt rồi bàn việc.”
“Được!”
Dập điện thoại, Kỷ Khuynh Nhan dự thảo một bản hợp đồng chuyển nhượng, để vào trong túi xách, mở cửa rời đi.
Cùng lúc đó, Vương Oánh về đến văn phòng làm việc, cứ cảm thấy chuyện này không bình thường.
Tối hôm qua, bản thân và Vương Hồng Cơ đều đã đối chiếu lời thoại rồi, theo đó thì không thể nào bị bại lộ, tổng giám đốc Kỷ làm sao biết được?
Nghĩ đến đây, Vương Oánh gọi điện cho thư ký của Kỷ Khuynh Nhan.
“Thư ký Khâu, tôi muốn hỏi cô một việc.”
“Chị Vương, có chuyện gì chị cứ nói.”
“Tổng giám đốc Kỷ làm sao biết dự án hôm qua xảy ra chuyện?”
“Chuyện này em cũng không rõ lắm, em làm theo những gì hai người nói rồi, nguyên văn không thay đổi báo cáo với tổng giám đốc Kỷ, mới đầu tổng giám đốc Kỷ cũng không hỏi nhiều.” Thư ký Khâu nói:
“Nhưng qua một lúc, tổng giám đốc Kỷ kêu em gọi hai người đến, có thể trong quá trình này, tổng giám đốc Kỷ đã biết tin gì đó.”
“Chẳng nhẽ có người tiết lộ tin tức cho tổng giám đốc Kỷ sao?”
“Chị Vương, điều này thì chị làm khó em rồi, em chỉ là một thư ký nhỏ, nào có biết nhiều chuyện như vậy à.”
“Vậy được rồi, cảm ơn nhé, hôm nào chị mời em đi ăn.”
“Chị Vương quá khách khí rồi, cũng không phải chuyện gì lớn cả.”
Dập điện thoại bàn xuống, Vương Oánh lấy điện thoại di động ra, lại gọi qua cho Lâm Dật.
Nhưng điện thoại reo không ai nhấc máy.
Cảm thấy chuyện này không ổn, Vương Oánh liên tiếp gọi mấy cuộc, nhưng đều không có người nghe.
Mắt của Vương Oánh đảo qua đảo lại, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, đi xuống phòng bảo vệ tầng hầm đỗ xe.
“Ôi, giám đốc Vương đến rồi, mời ngồi.” Đội trưởng bảo vệ nhiệt tình nói.
“Anh Ngụy, tôi có chút chuyện, muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Chuyện gì vậy, giám đốc Vương cứ nói.”
“Có thể giúp tôi chú ý chút, nếu như tổng giám đốc Kỷ lái xe ra ngoài, gọi điện thoại báo cho tôi một tiếng.”
“Tổng giám đốc Kỷ đã đi rồi à.”
------
Dịch: MBMH Translate