Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 457 - Chương 455. Lâm Dật Là Cái Thá Gì? Dám Động Đến Tôi Sao?

Chương 455. Lâm Dật Là Cái Thá Gì? Dám Động Đến Tôi Sao?
Chương 455. Lâm Dật Là Cái Thá Gì? Dám Động Đến Tôi Sao?

“Cái gì? Đi rồi!”

“Vâng, vừa đi.” Đội trưởng bảo vệ nói: “Vừa đi được mấy phút thì cô đến đây.”

“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn anh Vương.”

Bỏ lại một câu, Vương Oánh vội vàng xoay người rời đi, lên chiếc xe BMW 7 series, lái xe về phía bệnh viện Hoa Sơn.

Lúc đang đi trên đường, Vương Oánh liên tục gọi điện cho Lâm Dật, nhưng từ đầu đến cuối không ai bắt máy.

Lái xe đến bệnh viện Hoa Sơn, Vương Oánh vội vã chạy đến khu nội trú số tám.

Cô ta nhớ rõ, hôm qua Lâm Dật nói với mình anh ấy đang làm việc ở khu nội trú số tám này.

Bây giờ đến đây tìm anh, cho dù không gặp được người, cũng có thể hỏi thăm được tin tức của anh.

“Chào cô y tá, tôi muốn hỏi một chút, bác sĩ Lâm Dật ở khoa của các cô sao?”

Nhìn thấy Vương Oánh, nữ y tá sửng sốt một chút: “Bác sĩ Lâm là chủ nhiệm khoa của chúng tôi, nhưng sáng nay anh ấy có ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.”

“Phẫu thuật?”

Vương Oánh gấp gáp, bây giờ anh đang ở trong phòng phẫu thuật, không cách nào ra được, lần này phải làm sao bây giờ?

“Chào cô y tá, tôi muốn hỏi một chút, khoản bao giờ chủ nhiệm Lâm có thể ra? Tôi có việc gấp tìm anh ấy?”

“Việc như phẫu thuật rất khó nói, có khả năng chút nữa anh ấy sẽ ra, cũng có khả năng trì hoãn thời gian rất lâu.”

Vì người phụ nữ trước mắt là bạn bè của Lâm Dật nên cô y tá nhỏ rất kiên nhẫn.

“Vậy được, tôi ở đây đợi anh ấy.”

Vương Oánh ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, việc bây giờ cô ta có thể làm là chờ anh ra.

Khoảng nửa giờ sau, di động của Vương Oánh vang lên, cô ta kinh ngạc phát hiện là Lâm Dật điện thoại tới.

“Sao vậy chị Oánh, gọi cho em nhiều cuộc vậy là có gì muốn nói sao?”

Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra, Vương Oánh nhìn thấy Lâm Dật đi ra từ bên trong.

“Tiểu Dật, chuyện ngày hôm qua Kỷ Khuynh Nhan đã biết rồi, chúng ta không thể giấu được nữa.”

“A, không che giấu được nữa thì không che giấu vậy, cũng không phải là việc gì lớn.” Đối với chuyện này Lâm Dật không để tâm lắm.

Nhưng Lâm Dật cảm thấy có chút kỳ quái.

Lẽ ra lấy tính cách của Kỷ Khuynh Nhan, sau khi biết chuyện này, cô nhất định sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh.

Bây giờ lại không có chút động tĩnh nào, cái này có chút kỳ quái, nhưng cũng không thể coi là việc gì lớn.

“Tối qua khi tôi về nhà, tôi đã nghĩ ra một cách chuẩn bị để nói dối. Sáng nay lúc tôi đi báo cáo công việc của thư ký, tổng giám đốc Kỷ cũng không có hoài nghi gì, thậm chí còn bảo tôi thông báo cho quản lý Cao họp nội bộ về các hạng mục, nhưng một lát sau, giống như có ai nói gì đó với tổng giám đốc Kỷ. Sau đó cô ấy gọi tôi và Vương Hồng Cơ đến văn phòng hỏi cụ thể chuyện của cậu. Vương Hồng Cơ không giấu giếm nên đã kể hết tất cả mọi chuyện.”

Lâm Dật nhăn mày lại, dựa theo lời Vương Oánh nói, chuyện này có chút kỳ quái.

Lúc đầu tin, lúc sau lại không tin, hơn nữa còn chất vấn chuẩn xác Vương Oánh.

Như vậy trong thời gian đó, có lẽ Kỷ Khuynh Nhan biết điều gì đó.

Nhưng ai đã nói ra bí mật này?

Vương Ma Tử?

Vẻ mặt Lâm Dật lạnh lùng, có lẽ chỉ có khả năng này?

“Kỷ Khuynh Nhan ở đâu?”

“Sau khi biết chuyện này, Kỷ Khuynh Nhan đã lái xe rời đi.”

“ĐM!” Lâm Dật mắng một tiếng, nói với Vương Oánh:

“Chị về công ty trước đi, việc còn lại tôi sẽ xử lý.”

“Tiểu Dật, cậu bình tĩnh một chút, trước tiên nên nghĩ xem xử lý làm sao, không thể sốt ruột được.”

Lâm Dật không đáp lời, ném áo khoác trắng cho y tá đứng một bên, chạy tới hướng thang máy.

Cùng lúc đó, Lâm Dật gọi điện thoại cho Kỷ Khuynh Nhan.

Điện thoại vang lên thật lâu nhưng vẫn không ai nghe máy.

Lâm Dật gọi thêm hai cuộc nữa nhưng vẫn giống như vậy, không ai trả lời.

“Thật cmn chứ!”

Đinh!

Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra. Ngoài ý muốn Lâm Dật nhìn thấy Lương Nhược Hư và người đàn ông trung niên ngày đó gặp được trong phòng bệnh đang ở trong thang máy.

Mấy ngày nay, người đàn ông trung niên vẫn luôn canh giữ ở đây, thỉnh thoảng Lương Nhược Hư sẽ đến thăm Dương Quảng Hạ.

Vừa vặn hôm nay Dương Quảng Hạ nhớ tới trong nhà có mấy bình rượu ngon, bảo anh ta lấy lại đây cho Lâm Dật nếm thử.

Nhưng nhìn sắc mặt Lâm Dật lo lắng, Lương Nhược Hư không nhắc đến việc rượu, theo bản năng hỏi:

“Sao vậy? Làm gì mà vội vàng như vậy?”

“Đừng nói nhảm, nhanh một chút đi.”

Không đợi Lương Nhược Hư nói chuyện, Lâm Dật đã trực tiếp đẩy ra, làm cho hai người đều sửng sốt, không kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra.

“Lâm Dật, cậu đừng vội, tuyệt đối đừng kích động!” Vương Oánh ở phía sau la lên.

Lương Nhược Hư và người đàn ông trung niên hai mặt nhìn nhau, ước lượng hộp quà trên tay, bất đắc dĩ nói:

“Bác sĩ Lâm đi rồi, xem ra không giao rượu được rồi.”

“Không đúng, hình như xảy ra chuyện gì rồi.” Lương Nhược Hư nhạy cảm khẩn trương nói.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

“Tôi hiểu rõ Lâm Dật.” Lương Nhược Hư nghi ngờ nói:

“Anh ta là loại người dù cho núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt, có thể khiến cho anh ta lộ ra tâm tình như vậy, khẳng định là xảy ra chuyện.”

“Không đến mức đó chứ, có phải cô đã quá nhạy cảm rồi không?” Người đàn ông trung niên hỏi.

“Chú Mạc, chú không hiểu rõ anh ta, có khả năng thật sự xảy ra chuyện gì đó.”

Mạc Hồng Sơn nhìn Vương Oánh: “Hình như người phụ nữ đó có chút quan hệ với cô, hỏi cô ta một chút sẽ biết thôi.”

“Ừ.”

Từ bệnh viện đi ra, Lâm Dật gọi điện thoại cho Tần Hán.

“Giúp tôi tra một chiếc xe, Maserati màu trắng, biển số là Thượng Hải A83C00, từ bãi đậu xe tập đoàn Triều Dương lái ra.”

“Được, bây giờ tôi để cho bạn bè kiểm tra giúp anh.”

Trở lại trên xe, Lâm Dật gọi cho Kỷ Khuynh Nhan thêm vài cuộc.

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn vậy, vẫn không có ai nghe máy.

Ở trong xe, Lâm Dật lo lắng chờ đợi tin tức của Tần Hán, trong lòng gần như có thể chắc chắn.

Việc này có 70% là Vương Ma Tử làm, 30% là Triệu Chính Dương làm.

Reng reng reng!

Nửa tiếng sau, điện thoại của Lâm Dật vang lên, là Tần Hán gọi đến.

“Chiếc Maserati mà anh nói đang dừng lại ở cổng Đức Huệ Lâu. Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là xe của Kỷ Khuynh Nhan đúng chứ.”

“Là xe của cô ấy.”

Lâm Dật trả lời lại một câu, lái xe về phía Đức Huệ Lâu.

“Đó là địa bàn của nhà họ Triệu, cô ấy đến đó làm gì chứ?”

“Tôi cũng không biết cô ấy trúng gió gì nữa, trước không nói với cậu nữa, cúp máy đây.”

Lâm Dật vừa rời đi, Lương Nhược Hư và Mạc Hồng Sơn cùng vọt ra.

“Chú Mạc, mau lên xe, chiếc xe Charade phía trước chính là của Lâm Dật!”

“Được!”

Đức Huệ Lâu, phòng 606.

Đức Huệ Lâu là một khách sạn cổ hàng trăm năm tuổi, chủ yếu phục vụ các món ăn theo phong cách Bắc Kinh, nhưng trong thời kỳ kinh doanh không tốt nên gần như phá sản, cuối cùng được nhà họ Triệu thu mua toàn bộ, trở thành sản nghiệp dưới trướng nhà bọn họ.

Lúc này, trong phòng có ba người ngồi, Triệu Chính Dương, Vương Ma Tử và Phạm Khải Nam.

“Lão Phạm, nghe nói các người đàm phán không thành công lô thuốc của Huy Thị à?” Triệu Chính Dương hỏi.

“Mẹ nó đừng nhắc đến vấn đề này nữa, nếu như không phải do tên Lâm Dật đó cuộc đàm phán này đã sớm thành công rồi. Hại nhà chúng tôi tổn thất mấy tỷ vô ích. Nếu không phải giết người là phạm pháp, con mẹ nó, tôi đã sớm chém chết hắn ta rồi!”

“Thật con mẹ nó chứ! Tại sao chuyện nào cũng đều có hắn nhúng tay vào. Hắn ta cướp dự án của tôi, phá hỏng việc buôn bán của cậu, mẹ nó, đều là chuyện tốt do hắn làm ra.” Triệu Chính Dương mắng.

“Vì chút chuyện nhỏ như vậy mà tức giận, không đáng à.”

Vương Ma Tử xoa xoa chuỗi phật châu trên tay: “Chờ chút nữa người phụ nữ kia đến, tôi sẽ lấy lại tất cả những tổn thất của các người.”

Phạm Khải Nam cười: “Vậy chuyện này phiền anh Triệu và chú Vương giúp tôi lấy lại danh dự.”

Triệu Chính Dương bắt chéo chân, vỗ vỗ bụi trên ống quần, nói:

“Mặt mũi thì nhất định phải tìm lại rồi, nhưng tôi vẫn đang nghĩ làm cách nào từ trên người Kỷ Khuynh Nhan kiếm lại chút lợi tức.”

“Hử?”

“Chẳng lẽ anh Triệu còn có ý định khác sao?”

“Đây chính là Kỷ Khuynh Nhan đấy, đàn ông Trung Hải ai lại không muốn cùng cô ta trải qua một đêm xuân chứ?”

“Nhưng việc này không có khả năng.” Phạm Khải Nam nói tiếp:

“Mặc dù chúng ta dùng chút thủ đoạn nhỏ có thể lừa được cô ta, nhưng thân phận của Kỷ Khuynh Nhan cũng không thấp. Nếu làm lớn chuyện này sẽ gây nên tai tiếng lớn cho nhà họ Triệu, phải nghĩ kỹ mới làm.”

“Yên tâm, tôi sẽ không dùng thủ đoạn hạ lưu kia, nhưng quyền chủ động tuyệt đối nằm ở trên tay chúng ta, sẵn tiện nói điều kiện với cô ta, tôi không tin cô ta nhẫn tâm nhìn Lâm Dật ngồi tù.”

Phạm Khải Nam cười hắc hắc: “Anh Triệu, về phương diện này vẫn là anh có kinh nghiệm. Người anh em, so ra tôi kém anh nhiều rồi.”

“Cậu cũng đừng tâng bốc tôi, hai người chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, chưa biết ai thua ai đâu.” Triệu Chính Dương xắn tay áo lên nói:

“Trước đó ở trường đua đã đốt một chiếc One 77 hơn 40 triệu tệ của tôi, khiến tôi trở thành trò cười của Trung Hải. Hôm nay từ trên người cô ta, tôi sẽ đòi lại toàn bộ!”

“Nhưng Lâm Dật chỉ là tên đần, nếu biết được chuyện này, đoán chừng hắn ta sẽ gây nên chuyện ầm ĩ không nhỏ đâu.”

“Hắn thì là cái thá gì chứ!” Triệu Chính Dương mắng: “Ba người chúng ta ngồi ở đây, ở Trung Hải này còn ai có năng lực động đến chúng ta sao?”

“Cẩn thận hắn cá chết lưới rách với chúng ta.” Phạm Khải Nam nói tiếp:

“Thực lực nhà họ Tần, nhà họ Triệu và nhà họ Cao cũng không tầm thường.”

“Bọn hắn chỉ là một đám ô hợp, chỉ có thể cùng hưởng phúc không cùng hoạn nạn, đến lúc thời khắc nguy cấp thật sự sẽ không có ai đứng ra.” Triệu Chính Dương nói tiếp:

“Ở thương trường lăn lộn nhiều năm, ai sẽ làm ra chuyện gây thương tổn cho địch thủ một nghìn mà tự làm tổn thương tám trăm chứ?”

“Chậc chậc chậc, vậy tôi sẽ đợi xem kịch vui.”

Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, Trương Ngạo từ bên ngoài đi vào.

“Đại ca, Kỷ Khuynh Nhan tới rồi!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 455.
Bình Luận (0)
Comment