Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 489 - Chương 487. Cisco Coi Như Sắp Thắng

Chương 487. Cisco Coi Như Sắp Thắng
Chương 487. Cisco Coi Như Sắp Thắng

Một giờ sau, tất cả các lãnh đạo cấp cao của Cisco đều đến trong phòng họp.

Cho dù có về nhà, cũng bị Tào Gia Đống kêu trở lại.

Trong số các giám đốc điều hành này, ngay cả Lưu Sở đã rời khỏi Long Tâm, cũng có trong hàng ngũ này!

Lúc này, mười mấy giám đốc điều hành cấp cao của Cisco lớn nhỏ, tất cả đều ngồi ngay ngắn ở trong phòng họp.

Nhưng cũng không người nào biết, tại sao CEO lại gọi mọi người đến đây vào lúc này.

Nhìn những cặp mắt mong chờ phía dưới, Tào Gia Đống cười cười, nói:

"Có lẽ mọi người đang rất tò mò, tại sao lúc này tôi lại gọi mọi người tới đây, nguyên nhân chỉ có một, đối thủ cũ của chúng ta, Long Tâm muốn tuyên bố phát hành công nghệ chíp 1.0!"

"Mấy bọn ngu này là điên rồi sao? Lại vẫn muốn phát hành công nghệ chíp 1.0 à?" Một người quản lý của Cisco nói.

"Bọn họ cũng không phải là điên rồi, mà là không có thấy rõ nước cờ mà chúng ta đi này!"

Người lên tiếng là Vân Kiệt Minh, phó CEO đã ký hợp đồng với Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện.

Mọi người có mặt đều không hiểu rõ ý tứ của Vân Kiệt Minh, tò mò nhìn anh ta.

Vân Kiệt Minh nở nụ cười giả lã.

"Tôi biết, trong lòng mỗi người đều có thắc mắc, nhưng chuyện này, vẫn để cho Lưu viện trưởng của chúng ta đến nói với mọi người đi."

Ánh mắt của mọi người, chuyển đến trên người của Lưu Sở, hy vọng anh ta có thể giải đáp những nghi ngờ của mọi người.

Lưu Sở hếch sống lưng, xuân phong đắc ý, hắng giọng nói:

"Công nghệ chíp 1.0 trong quá trình nghiên cứu phát minh, tuy rằng tôi đã rời khỏi Long Tâm rồi, đồng thời xin cấp bằng sáng chế, nhưng chuyện này tôi vẫn giữ bí mật, tôi cũng chưa công khai ra bên ngoài. Các khách hàng đã ký hợp đồng với chúng tôi, cũng đã ký các hiệp định bảo mật tương tự. Cho nên hiện tại, không ai trên thế giới biết rằng chúng tôi đã phát triển công nghệ chip 1.0."

Nói tới đây, các giám đốc điều hành có mặt dường như đã hiểu được ý tứ.

Nói cách khác, công chúng không biết rằng Cisco đã phát triển công nghệ chíp 1.0, cho nên Long Tâm cũng là chẳng hay biết được gì.

Đó là lý do tại sao hội nghị này được tổ chức.

Nhìn thấy ánh mắt đã hiểu rõ của mọi người, Lưu Sở lại tiếp tục nói:

"Lý do tại sao Long Tâm đã trì hoãn quá lâu trước khi phát hành công nghệ chíp 1.0, tôi tin rằng là bọn họ đã sửa chữa các lỗi kỹ thuật trong thời gian này, mặc dù có chút nâng cao chí khí của người khác, diệt uy phong của mình, nhưng tính năng chip của bọn họ có thể sẽ càng thêm ổn định." Nói đến đây, trên mặt Lưu Sở vẫn nở một nụ cười tự tin.

"Nhưng những chuyện này cũng không là gì, có một chút lỗi, đây là chuyện bình thường. Nhưng mã nguồn của bọn họ, khẳng định cũng giống với của chúng ta như đức, mà ở phương diện này, Cisco đã đăng ký bằng sáng chế. Chờ bọn họ tổ chức họp báo tuyên bố, chúng ta có thể lấy bằng sáng chế ra đánh bọn họ trở tay không kịp, triệt để đánh đổ Long Tâm, để cho bọn họ trở thành trò cười trong ngành!"

Nói tới chỗ này, các giám đốc điều hành đều hiểu nước cờ này đi cao minh bao nhiêu.

Mới đầu bọn họ cũng rất nghe hoặc, công ty của mình đã nghiên cứu ra công nghệ chíp 1.0, tại sao không có tổ chức họp báo để tuyên truyền.

Hóa ra là ở chỗ này chờ Long Tâm.

Tào Gia Đống nháy mắt ra dấu cho Lưu Sở, xem như là khẳng định về những thành tựu của anh ta trong thời gian vừa qua.

Sau đó mới quét mắt khắp phòng họp nói với những người khác:

"Mục đích của cuộc họp hôm nay là chuyện này, tôi hi vọng mọi người nghiêm túc. Lần này, không được để cho Long Tâm có bất kỳ cơ hội nào, hai công ty cũng đã cạnh tranh nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể phân định được người thắng cuộc."

"Dạ vâng Tào tổng!"

...

Sáng hôm sau, Lâm Dật lái xe đến bệnh viện.

Mới vừa đến phòng, đã nghe thấy giọng nói của Kiều Hân vang dội.

"Ồn ào nói cái gì đó, tôi vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng nói của cô rồi."

"Anh Lâm, viện trưởng Đoạn bị điều đi chỗ khác rồi."

"Được điều đi rồi?"

Lâm Dật đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

"Điều đi đâu rồi?"

"Nghe nói điều đến cục y tế Phúc Đán, làm Phó hiệu trưởng rồi."

Lâm Dật gật đầu, cũng không có coi đó là chuyện quan trọng.

Ở cấp hành chính cũng không hề kém quá nhiều, xem như là công bằng. Nhưng Phó hiệu trưởng đại học cũng không có gì béo bở, nhìn theo góc độ khác, xem như là hạ nửa cấp.

Nhưng đối với ông ta mà nói, cái này đã là một kết quả tốt rồi, ít nhất ông ta có thể lui thân trong danh dự, tránh khỏi cảnh tù tội.

"Còn Miêu viện trưởng thì sao? Có bị ảnh hưởng gì không?"

"Miêu viện trưởng ngược lại là không có việc gì, sáng sớm hôm nay tôi còn thấy ông ta nở nụ cười chào hỏi với tôi nữa."

Lâm Dật gật đầu, đại khái đã đoán ra được tình huống hiện tại.

Xem ra trường hợp của hai người đó cũng không tính là nghiêm trọng.

"Được rồi, các cô cũng đừng thảo luận chuyện này nữa, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, đối với các cô cũng không có ảnh hưởng gì." Lý Sở Hàm nói.

"Dạ vâng chủ nhiệm Lý."

Đám đông giải tán, Lý Sở Hàm đi tới trước mặt Lâm Dật, đưa vào tay anh một phong thư màu trắng.

"Đây là cái gì?"

"Thư mời của sở Y tế gửi tới." Lý Sở Hàm vén mái tóc nói, "Trường học bên kia, mời chúng ta tới diễn thuyết về y đức, thời gian là một giờ chiều, cậu có thời gian đi không?"

Lâm Dật nhún vai một cái, "Tôi là một người rảnh rỗi, ngoại trừ giải phẫu ở ngoài, không có chuyện gì gấp gáp."

"Cậu đã không có việc gì, vậy tôi liền cho nhân viên hồi âm cho nhà trường, hai chúng ta chiều mai cùng nhau đi."

"Ăn mặc có yêu cầu gì không?" Lâm Dật hỏi:

"Sẽ không cần mặc âu phục đeo cà-vạt chứ?"

"Cái kia thật không có nói tới, chỉ nói mặc quần áo giản dị đến tham dự là được."

"Vậy tôi có thể mặc quần đùi với dép không?"

Lý Sở Hàm liếc nhìn Lâm Dật, "Mặc như vậy cũng không được cho lắm, cậu bình thường thích mặc dạng quần áo gì, tôi có thể giúp cậu mua."

"Trưa mai sau khi hoàn thành ca mổ tôi sẽ đi dạo một lát, cô cũng phải ăn mặc chỉnh tề một chút chứ?"

"Tôi coi như xong, tùy tiện tìm bộ quần áo là được rồi."

"Cô nhưng là bộ mặt của bệnh viện Hoa Sơn, không thể quá tùy tiện." Lâm Dật nói:

"Hơn nữa tôi đi qua chỉ là góp cho đủ số, giảng chính vẫn là cô, làm sao cũng phải chỉnh trang một chút."

"Nghe cậu vậy." Lý Sở Hàm nhỏ giọng nói.

"Nha, chủ nhiệm Lý, sao mặt cô lại đỏ lên rồi."

Khi hai người đang nói chuyện, Kiều Hân bỗng nhiên xông tới, Lý Sở Hàm theo bản năng kéo một khoảng cách nhỏ với Lâm Dật.

"Tôi, tôi có phải đã quấy rầy đến hai người không? Tôi đi ra ngoài trước, hai người tiếp tục nói chuyện đi."

"Quay lại đi." Lý Sở Hàm gọi Kiều Hân lại, "Cô đừng có mà bát quái như vậy, đặt tâm trí làm chính sự đi."

Kiều Hân cười hắc hắc, cầm văn kiện trên tay đưa tới.

"Chủ nhiệm Lý, anh Lâm, tôi vừa nãy đã yêu cầu thân nhân của bệnh nhân ký rồi, ca mổ có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."

"Được, cô đi sắp xếp một chút, đưa bệnh nhân tới phòng phẫu thuật số 7, tôi và anh Lâm của cô một lát sẽ tới."

"Dạ vâng."

Kiều Hân gật đầu, xoay người ra ngoài giải quyết công việc của mình.

Lâm Dật và Lý Sở Hàm, sửa sang lại văn kiện trên bàn và tư liệu, chuẩn bị đi tiến hành phẫu thuật.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra một cái khe nhỏ, một người đàn lén lén lút lút dò đầu vào.

"Chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm Lâm, tôi ở phòng bệnh 812, người nhà của Tôn Hòa Bình, tôi là con trai của ông ấy Tôn Gia Thành."

Lâm Dật đối với người này còn có chút ấn tượng, bình thường lúc đi kiểm tra phòng có gặp anh ta mấy lần, gia cảnh coi như không tệ.

"Tôi biết anh, bố của anh sắp được đưa đi làm phẫu thuật, có chuyện gì không?" Lý Sở Hàm hỏi.

"Cũng không có việc gì lớn." Tôn Gia Thành lấy ra hai phong bao lì xì, đưa tới trước mặt Lâm Dật và Lý Sở Hàm:

"Chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm Lâm, đợi lát nữa bố tôi làm phẫu thuật xin nhờ vả vào hai người."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 487.
Bình Luận (0)
Comment